Vạn Biến Hư Ảo - Chương 113

topic

Vạn Biến Hư Ảo - Chương 113 :Trấn Áp Quần Hùng
Chương 113: Trấn Áp Quần Hùng

Đám cao thủ Đường gia vừa lao tới trên môi không quên nở một nụ cười lạnh, trong mắt bọn chúng việc diệt trừ kẻ trước mặt đã định, dễ dàng chẳng khác gì lấy vật trong túi, mười đấu một còn phải nghĩ ngợi gì nhiều?

Đứng trước uy thế mãnh liệt của đối phương, Dương Tuấn Vũ vẫn lạnh nhạt xuống tay, những tên sức mạnh từ Thân Vương trở xuống đều dễ dàng bị một thương đ·âm c·hết. Không giống như những gì đám người Đường Bá Xuyên nghĩ, Tuấn Vũ chẳng những không có ý định quay đầu bỏ chạy, mà ngược lại, hắn còn chậm dãi bước tới.

Một tên trong số chúng mở đầu ra chiêu, hắn am hiểu nhất là ám khí độc môn Đường gia vừa ra tay đã tung ra sở trường: Sát Liên Châm.

Sở dĩ gọi là Sát Liên Châm là bởi vì đây là một loại ám khí hình hoa sen, kích thước chỉ bằng một ngón tay cái, khi phóng ra sẽ nhanh chóng tan vỡ, bắn ra hàng trăm cây kim châm cực nhỏ, đương nhiên, những mũi châm này đều tẩm kịch độc.

Những loại ám khí khác không nói tới, riêng Sát Liên Châm này một khi được tung ra kẻ địch chưa bao giờ thoát khỏi.

Không nghĩ rằng trưởng lão này vừa ra tay đã là chiêu độc ác nhất, những kẻ khác không khỏi nóng vội, bọn họ nhìn ngoài mặt thì đều ở cái tuổi không màng danh lợi, nhưng chỉ trong lòng mới biết cạnh tranh nội tội chưa bao giờ là sóng yên biển lặng. Kẻ trước mặt rõ ràng là tướng lĩnh quan trọng nhất của phe địch, chỉ cần ai tiêu diệt được thì lần xâm chiếm Satou này chắc chắn sẽ được thưởng lớn, tài nguyên quý hiếm, đan dược thăng tiến sức mạnh sẽ được chia phần hơn.

Chính vì thế các trưởng lão khác trước sau đều vội vã tung ra tuyệt kỹ, chiêu nào chiêu đó đều vô cùng hung tàn, để đảm bảo rằng đối phương chỉ cần dính trọn một đòn thì lập tức bỏ mạng.

Dương Tuấn Vũ mặc dù tự tin mười phần vào khả năng của mình, nhưng hắn cũng không tới mức ngu ngốc dùng cứng đối cứng trực tiếp với hàng loạt chiêu thức này. Bởi vì, dù cho có cản được thì bản thân cũng phải hao phí một lượng Ki lớn.

Kể từ khi cấp độ Ki thăng tới cấp 4, tốc độ di chuyển của hắn đã tăng một khoảng lớn. Phối hợp với tính năng mới: “Tàng hình” đám người Đường gia chỉ thấy thoắt một cái con mồi vậy mà đột nhiên biến mất.

Ngay khi chúng đang sửng sốt nhìn ngó xung quanh, thì tên trưởng lão dùng Sát Liên Châm đột nhiên cảm thấy lông tóc dựng đứng khiến hắn vội vàng dùng nội công dựng lên một bức tường Ki xung quanh mình để phòng ngừa vạn nhất.

Chỉ là lớp Ki vừa mới hình thành đột suất thì làm sao có thể bảo vệ cho hắn khỏi sức công phá từ Độc Long Thương?

Một thương đâm ngập vào bụng, tên trưởng lão này trợn trừng mắt vừa tức giận, vừa sợ. Hắn cắn răng dồn lực vào hai tay rồi liều mạng giữ chặt thân thương, đồng thời miệng hét lớn:

- Mau g·iết hắn.

Đám người Đường Bá Xuyên bị giật mình không nhỏ, nhưng rất nhanh biết đây là cơ hội ngàn năm có một. Tất cả lập tức tung chưởng phách vào vị trí cuối thương.

Sở dĩ không phải tung trực tiếp vào Dương Tuấn Vũ là bởi vì hắn đang ở trong trạng thái ẩn thân, ngay cả cây thương cũng được bọc lên mình một lớp Ki đặc biệt khiến mắt thường không nhìn thấy được. Chỉ có tên trưởng lão kia nhanh tay liều mạng giữ vào cây thương mới khiến họ có cơ hội dựa vào đó mà đoán hướng ra đòn.

Tiếc rằng Dương Tuấn Vũ vô cùng dứt khoát, ngay khi biết tên kia có ý định túm giữ cây thương, hắn lập tức buông tay, thân hình lách sang một phía.



Nhìn một loạt chưởng lực kinh hồn tung ra mà chẳng thấy trúng mục tiêu, cứ thế bay vụt ra xa, đen đủi tới mức đích đến lại rơi vào đám q·uân đ·ội Đường gia, khiến cơ thể chúng lập tức vỡ vụn.

Phẫn nộ dâng lên chưa kịp áp chế, trưởng lão b·ị đ·ánh lén đột nhiên cảm thấy cây thương có sức nặng, hắn hiểu ngay kẻ địch đã túm vào nó, nhưng miệng còn chưa kịp nói lời gì thì đột nhiên thấy cây thương trong tay bị một lực cực lớn xoắn lại, lưỡi thương găm vào bụng hắn theo đó cũng xoay mấy vòng khiến nội tạng hắn nháy mắt bị cắt nát.

Chưa dừng lại ở đó, giờ đây hắn mới để ý, từ lưỡi thương truyền tới một lực hấp thu cực mạnh đang tham lam hút sạch Ki và huyết nhục trong cơ thể hắn.

Dưới con mắt kinh hoàng của đồng bọn, tên trưởng lão dùng Sát Liên Châm thoáng cái đã trở thành một cái xác khô đét, chỉ còn da bọc xương, ngã rầm xuống khiến đất bay lên chút bụi bặm. Một người chỉ mấy giây trước còn sinh lực dồi dào, phút chốc đã bỏ mạng bằng phương thức khủng kh·iếp khiến đám người Đường gia vốn lấy tàn nhẫn làm thú vui cũng phải run rẩy.

Không để cho chúng kịp lấy lại tinh thần, Dương Tuấn Vũ rút thương, vung lên, bổ thẳng xuống một lão già bên cạnh.

Vốn dĩ kẻ này sẽ tránh được, nhưng bên tai hắn và đồng bọn vang lên một thứ âm thanh quái dị giống như sư tử hống.

Một thương chẻ đôi đối phương, Dương Tuấn Vũ cười lạnh. Đúng vậy, chiêu thức vừa rồi hắn trong thời gian ở Vô Diện Sơn đã được Dương Tử dạy cho, theo cô nói đây là tiền trả cho đồ ăn mà hắn đã làm.

Thứ âm ba này vốn bình thường chỉ có tác dụng chấn nh·iếp tinh thần một chút, nhưng chỉ cần phối hợp tốt trong chiến đấu thì có thể đem lại hiệu quả khiến người ta ngạc nhiên.

Không thứ gì là đồ bỏ đi. Quan trọng là ngươi có biết dùng nó đúng lúc đúng chỗ hay không.

Đám người Đường Bá Xuyên tới giờ đã cảm thấy kẻ địch tuyệt đối không đơn giản. Mặc dù hắn chỉ có cấp độ không chênh lệch nhiều với bất cứ người nào bên phe hắn, nhưng với khả năng tàng hình, kỹ năng quỷ dị đã khiến tâm hắn lạnh lẽo.

Tuy lo lắng là vậy nhưng Đường Bá Xuyên không phải loại người thấy khó sẽ cắp đuôi chạy trốn. Chiến thắng Satou là điều kiện tiên quyết cho hắn một tia cơ hội cạnh tranh chức gia chủ. Giờ mày sợ chiến bỏ chạy thì chắc chắn đời này hắn đã xong.

Là người có đầu óc không tồi, Đường Bá Xuyên lập tức ra lệnh:

- Lục đệ.

Đường Hổ nghe tam ca gọi tên lập tức hiểu ý, hắn gào một tiếng, đột nhiên đất đá xung quanh rung lắc dữ dội, mấy người cùng phe lập tức xuất hiện một bộ thổ giáp cứng rắn, gia tăng sức phòng thủ mỗi người lên gấp ba lần. Tuy vậy, vì trọng giáp chất lượng hắn tạo ra rất cao làm lượng Ki tích trữ trong người thoáng chốc vơi đi hơn nửa, trên cái trán nhẵn bóng đã lấm tấm mồ hôi, hơi thở có phần nặng nề.

Dương Tuấn Vũ nhìn hết vào trong mắt rồi khóe môi chợt nhếch lên một nụ cười khinh thường. Hắn nhảy lùi lại, Độc Long Thương đã treo ra sau lưng, đôi mắt khẽ nhắm lại trong thoáng chốc để tập trung nội lực vào hai ngón trỏ. Miệng lẩm bẩm:

- Để xem thứ giáp hoành tráng kia đỡ được mấy đòn.



Nói xong, hắn dứt khoát đâm ngón tay về phía đối phương, một thứ ánh sáng màu vàng theo đầu ngón tay bắn ra cực nhanh. Không chỉ một lần, tay Dương Tuấn Vũ cực nhanh tung chiêu, trong một giây đã bắn ra mấy chục đạo ánh sáng giống như một chiếc súng máy đang nã đạn.

Đừng nhìn những đốm sáng nhỏ bé này mà coi thường, bởi vì tốc độ chúng vô cùng nhanh, đám người Đường gia không kịp tránh, chúng bất đắc dĩ vừa lùi vừa vung v·ũ k·hí lên đỡ đòn. Dù vậy, các đốm sáng này quá nhiều, đỡ không thể hết, trên thân họ lập tức xuất hiện hàng loạt v·ụ n·ổ “rầm rầm” thổ giáp cứng rắn vậy mà không đỡ được mấy đòn đã nứt chi chít như mạng nhện. Chưa quá năm giây, tất cả giáp đã mất đi tác dụng.

Chưa dừng lại ở đấy, sau khi giáp rơi xuống lả tả, hàng loạt các đốm sáng vẫn liên miên công kích, huynh đệ Đường gia chỉ biết nghiến răng mà chống đỡ. Nhưng đây là chiến đấu, không phải chỉ dựa vào ý chí mà khiến thân thể hóa tinh cương. Do đó, bọn chúng nhanh chóng biến thành huyết nhân, thương thế khắp người.

Độc Long Thương lại được tháo xuống, Dương Tuấn Vũ tay cầm thương dũng mãnh lao tới gặt xuống mấy cái đầu.

Anh em Đường gia là hai người cuối cùng còn sót lại, một trái một phải vừa đỡ đòn vừa phản kích. Đường Bá Xuyên cũng là kẻ dùng thương pháp tài giỏi, nhưng hôm nay hắn đen đủi đã gặp phải một kẻ dùng thương khác có bản lĩnh lớn hơn mình không chỉ một chút. Sau vài chục chiêu tung ra hoàn toàn lép vế, cơ thể hắn đã b·ị c·hém xuống từng mảng thịt, rồi tới từng bộ phận.

Tình hình của Đường Hổ cũng không khá hơn, chính xác mà nói còn tồi tệ hơn, tứ chi hắn đã bị cắt đứt, giờ đây chỉ còn biết trợn trừng mắt phẫn nộ, miệng không ngừng chửi rủa.

Sở dĩ Dương Tuấn Vũ không một thương đ·âm c·hết anh em Đường gia là bởi vì ngay từ đầu hắn đã có ý định trả thù Đường gia nhất mạch, phàm là dòng chính đều sẽ bị hắn từ từ h·ành h·ạ, để bọn chúng phần nào hiểu được cảm giác mỗi ngày bị cắt xuống một miếng thịt, mỗi ngày bị cứt đứt một mạch máu là thế nào.

Cho tới khi hai thân thể không có chân tay giãy giụa trên nền đất nhuộm đỏ bởi máu, Dương Tuấn Vũ mới cho mỗi tên một thương xuyên tim, kết thúc sinh mạng hai trong số mười ba anh em Đường gia huynh đệ.

- Đường Hạo Thiên, ngươi tốt nhất nên sống khỏe mạnh cho tới khi ta gặp được ngươi.

Khẽ thở ra một hơi, hắn nhìn quanh một vòng, đám thủ hạ Đường gia nào còn tinh thần chiến đấu, thấy anh em Đường Bá Xuyên và các trưởng lão võ công cái thế bị một mình kẻ mặc chiến bào trắng kia g·iết c·hết thì đã hoàn toàn mất hết tinh thần.

Ngược lại, đám q·uân đ·ội Satou đầu tiên là giật mình kinh hãi, sau đó bị tiếng hô của gia chủ Uriki thổi bùng lên nhiệt huyết, dần dần đẩy lùi phe địch.

Đá·m s·át thủ Diệt Thiên thấy chủ tử dũng mãnh dùng một địch mười đã thêm một lần kh·iếp sợ, nhưng phản ứng không quá bất ngờ, bởi vì chính bọn họ đã được nếm trải vô cùng nhiều cuộc h·ành h·ạ dã man hơn khi còn luyện tập ở trong tòa tháp trên Dead Mountain rồi.

Nếu là lúc khác Dương Tuấn Vũ sẽ không tiếp tục ra tay mà để thủ hạ giải quyết nốt đám tàn binh, nhưng bây giờ thời gian vô cùng gấp, Satou chỉ là một trong số các điểm dừng chân mà thôi.

Độc Long Thương hôm nay có thể nói vô cùng phấn khích, nó không đếm được hết số người mà nó đ·âm c·hết và hấp thụ Ki và huyết nhục. Cây thương vốn có màu trắng đen, giờ hoàn toàn chuyển thành một màu đỏ thẫm, toát ra mùi vị tinh huyết nồng nặc. Tuy vậy, ánh đen trong hắc thạch ở mắt rồng càng thêm hắc ám.

Không tới 10 phút sau, dưới sự tàn sát khốc liệt của Dương Tuấn Vũ và đội quân tử thần của mình, thành Shikkari đã chất đầy t·hi t·hể, mặc dù vậy, quân lính Satou cũng bị thiệt hại phân nửa, gần như toàn bộ những binh lính còn sống không một ai lành lặn, ít nhiều đều bị vài phát chém. Nhưng giờ phút này trên gương mặt họ chỉ có sự vui sướng điên cuồng, ánh mắt nhìn về đội quân tử thần vẫn đứng sừng sững như ngọn núi ở kia khiến họ vô cùng rung động.

Tộc trưởng Uriki run run bước tới, gương mặt già cảm kích đỏ bừng, lời nói ra cũng không lưu loát:



- Cảm... cảm ơn các vị đã tương trợ Satou.

Dương Tuấn Vũ không định cởi mũ giáp xuống, hắn vươn tay ra đỡ lấy cái chắp tay cúi đầu của đối phương:

- Ngài không cần làm vậy, tôi được sự ủy thác của ngài Inuarashi tới hỗ trợ. Mặc dù hiện tại tình hình đã được giải quyết, nhưng tôi không dám chắc Đường gia có thể dễ dàng nuốt trôi cơn giận này.

Uriki thở dài, ông cũng không ngu ngốc mà tin rằng Satou sẽ được yên bình, quân Đường gia không chỉ có một chút như vậy. Lão đã quyết định nhanh chóng mang gia quyến và tàn binh rời đi, chỉ là đi đâu bây giờ?

Đang không biết phải làm gì tiếp theo thì bên tai lại vang lên lời của người thanh niên trước mặt:

- Yamamoto có lời mời Satou tới làm khách một chuyến, các vị có thể cân nhắc.

Uriki ngạc nhiên, nhưng rất nhanh lão hiểu vấn đề, đội quân kỳ lạ này được Inuarashi phái tới hỗ trợ mình không phải là cho vui.

Thấy sự nghi hoặc trong ánh mắt của lão, Dương Tuấn Vũ cười nói:

- Nếu Yamamoto muốn gây bất lợi cho Satou thì cũng chẳng cần hao binh tổn tướng chạy tới hỗ trợ mà chỉ cần đợi Đường gia diệt Satou rồi nhảy ra làm ngư ông đắc lợi.

Lời Dương Tuấn Vũ mặc dù không dễ nghe nhưng Uriki hiểu rõ đây là sự thật. Đã tới nước này còn sợ cái gì? Lão nhìn thẳng vào cặp mắt đen sâu thẳm kia rồi dứt khoát nói:

- Được. Chúng tôi sẽ tới Yamamoto nương tựa một thời gian vậy.

- Tốt. Thứ lỗi cho chúng tôi không đưa mọi người tới tận nơi được.

- Ồ?

Dương Tuấn Vũ nhảy lên Hàn Tuyết Bảo Mã, q·uân đ·ội sau hắn cũng nhanh chóng lên ngựa, khí thế đoàn người vốn đã bá đạo nay còn cưỡi bảo mã càng trở lên vô cùng kinh khủng.

Hắn nhìn về phía Uriki hô lớn:

- Các vị bảo trọng, chúng tôi tới tiếp viện các gia tộc khác. Hẹn gặp lại ở thủ phủ Yamamoto.

Mọi người Satou nghe vậy lập tức giật mình, đám người này vậy mà còn định tới nơi khác cứu viện? Rốt cuộc Yamamoto đã chuẩn bị bao lâu để có thể đào tạo nên đội quân tử thần này? Vô vàn thắc mắc trỗi dậy trong đầu bọn họ, khiến người dân Satou không tự chủ muốn tới Yamamoto sớm một chút để giải đáp được câu hỏi này.

Đoàn kỵ binh phá đường mà đi, hắc mã do một con bạch mã dẫn đầu tiếp tục lao vun v·út trong gió nhắm thẳng hướng gia tộc tiếp theo mà chạy.