Vạn Biến Hư Ảo - Chương 112
topicVạn Biến Hư Ảo - Chương 112 :Chiến Thần!
  Chương 112: Chiến Thần!
Mặc dù có sự giúp sức của đội quân lạ mặt nhưng tình thế của Satou chỉ có thể tạm thời hòa hoãn hơn, giúp giảm bớt một phần áp lực, còn muốn lật ngược thế trận, đẩy lùi một số lượng địch nhân nhiều hơn mình mấy lần là việc không thể. Gia chủ Uriki là người hiểu rõ nhất điều này, nhìn vị cao thủ sử dụng binh khí hình chuông kia bằng ánh mắt vô cùng cảm kích.
Kẻ biết thời thế mới là trang tuấn kiệt, là một người lãnh đạo gia tộc nhiều năm, ít nhất thời điểm này lão biết mình nên làm gì cho phải.
Dùng đôi tay đỡ một đao chém xuống của kẻ địch, lão nhìn theo hướng người cầm chuông đang di chuyển, rồi súc lực nói ra, âm thanh vì thế mà vang vọng khắp thành trì Shikkari.
- Vị ân nhân này, ngài hãy nghe tôi nói. Đại nạn của Satou tới, chúng tôi không cầu thắng bại, chỉ cầu ngài giúp đỡ đưa cha mẹ, vợ con Satou rời khỏi đây. Tôi và toàn quân sẽ giúp ngài mở một con đường máu.
Alva- kẻ cầm chiếc chuông kì quái nghe thấy vậy, trong đầu cũng thoáng cân nhắc thiệt hơn, hắn hiểu 200 người bọn họ mặc dù kĩ năng chiến đấu đã được thăng tiến rất nhiều so với lúc trước, nhưng kẻ địch số lượng thực sự quá đông, muốn g·iết hết toàn bộ chỗ này họ còn chưa ngông cuồng, tự đại tới mức đấy.
Nhưng chủ tử đã phân phó mỗi thống lĩnh đều phải giải cứu được những thành phần quan trọng nhất của mỗi gia tộc, từ lực lượng trung kiên đó hợp lại với Yamamoto mới có cơ hội lật ngược ván cờ này. Mà theo như thái độ của Uriki, rõ ràng ông ta đã muốn cùng với thanh niên trai tráng gia tộc liều mạng với kẻ địch, hi vọng làm tròn chữ hiếu với cha mẹ, níu giữ lại được huyết mạch con cái. Vì thế, nhất thời hắn khó chọn được hướng giải quyết thích hợp nhất.
Uriki thấy Alva không đáp lời lão lại nghĩ đối phương không tiếc tính mạng cũng muốn giải cứu cả gia tộc của mình, trong lòng càng thêm cảm kích vô vàn. Mắt già đỏ lên, lão định cảm thán một câu thì kẻ địch giống như phát điên, đột nhiên gia tăng thêm sát chiêu khiến lão bất đắc dĩ phải tập trung vào trận chiến.
Thấy lão già khọm thân mình còn chưa lo xong còn lo cho người khác, vị trưởng lão Đường gia cười lạnh, hắn càng đánh càng xử dụng đòn thế âm hiểm.
Bốn cao thủ Đường gia đuổi theo Alva như hình với bóng, mặc dù tạm thời còn chưa bắt được đối phương nhưng bọn chúng hoàn toàn không lo lắng. Tên này dùng ám khí, mà ám khí một khi đã bị bại lộ, họ đương nhiên luôn tăng cường đề phòng. Chưa kể thứ đồ chơi hiếm có kia vốn là thứ có hạn, dùng một lần ít hơn một cái, vì thế bắt được đối phương chỉ là thời gian sớm muộn. Trong lúc giữ chân tên có sức mạnh tốt nhất của viện binh lại, chúng tin tưởng thuộc hạ phe mình có số lượng áp đảo sẽ không khó để giải quyết những thành phần râu ria, yếu đuối còn lại.
Mọi chuyện có lẽ sẽ đúng như kế hoạch mà anh em Đường Bá Xuyên bày ra, nhưng biến cố không phải thứ mà con người có thể lường trước được hết. Ai mà nghĩ rằng, tin tức Rothschild bị tiêu diệt dễ dàng lúc trước vốn rất đáng ăn mừng, lại ẩn chứa phía sau thứ hậu họa khó lường.
Vì Rothschild bị diệt rất nhanh, nhóm quân của Dương Tuấn Vũ dẫn dắt gần như không mất tới nửa giờ để rời khỏi đó, đem theo lão Josephson hội họp với Inuarashi, sau đó càng nhanh chóng chạy tới viện trợ các gia tộc láng giềng khác. Satou chính là nằm trong số đó.
Rầm rầm!
Từ xa tiếng vó ngựa hủy diệt vang tới, một nơi tràn ngập cao thủ vốn phải nghe thấy từ lâu, nhưng sự hỗn loạn của hàng trăm ngàn cuộc chiến lớn nhỏ bên trong thành trì Shikkari khiến những âm thanh này bị che giấu đi. Mãi tới khi hình bóng thấp thoáng của đoàn quân cưỡi hắc mã đen kịt chạy tới, tất cả mới giật mình.
Uriki nôn nóng vô cùng, kẻ tới rốt cuộc là thiện hay ác, giúp đỡ họ hay hùa vào cùng đám Đường gia?
So với gia chủ Satou, Đường Bá Xuyên càng bất an hơn. Hắn hiểu rõ chi nhánh quân được phân phát cho các huynh đệ trong nhà là bao nhiêu. Lần này nói là xâm lăng nhưng cũng chính là cách khảo nghiệm gia trị của mười ba huynh đệ bọn họ. Mặc dù Đường Hạo Thiên thập tam đệ đã gần như ngồi vào chiếc ghế gia chủ, nhưng là kẻ xưa nay luôn nỗ lực, hắn vẫn ôm một tia hi vọng thay đổi cục diện. Vì thế, khi được gia gia trao quyền cầm quân đi chinh phạt, hắn vô cùng phấn khích, tự nhủ trời không phụ lòng người, cơ hội cuối cùng cũng tới.
Vì số lượng gia tộc không đủ chia cho 13 người, Lục đệ (Đường Hổ) gia nhập đội của hắn, người em này đầu óc đơn giản, tính tình cục mịch xưa nay chưa bao giờ là đối trọng mà hắn xem vào mắt, tự dưng không coi là áp lực gì. Chỉ là người tính không bằng trời, mọi thứ an bài vốn đã rất thành công, đầu Uriki đã ngay trước mắt chờ hắn chém xuống, vậy mà đột nhiên mọc ra một cánh quân nhỏ làm r·ối l·oạn cuộc chiến làm hắn vô cùng bực mình.
Tuy vậy, đối phương tài năng có hạn chưa khiến hắn nhìn vào mắt, giờ lại như con chuột nhắt chỉ biết luồn lách cắm đầu chạy. Kẻ như thế muốn làm nên cơm cháo gì cũng khó.
Nhưng tiếng “rầm rầm” q·uân đ·ội hung hãn ngàng càng áp sát kia là thứ quái quỷ gì? Hắn chỉ liếc qua liền biết đây chẳng phải tiếp viện của mình. Như vậy chỉ có thể là tiếp viện của lũ Satou yếu ớt. Tại sao? Tại sao kẻ yếu luôn được giúp đỡ.
Đường Bá Xuyên hai mắt trợn trừng, toàn thân lửa nóng b·ốc c·háy bất kể địch ta.
Hắn, đã phẫn nộ cực độ rồi!
...
Đội quân lấy Dương Tuấn Vũ làm đầu lao tới như vũ bão, khí thế thiên quân vạn mã không thể ngăn cản. Chưa bao giờ hắn lại có cảm giác sôi sục như thế.
Khi còn nhỏ hắn rất mê xem phim truyền hình về c·hiến t·ranh thời xưa, hình ảnh kỵ binh cưỡi ngựa uy phong lẫm liệt giống một thứ gì đó khiến người xem cảm thấy vô cùng phấn khích. Ngày hôm nay, không phải là đóng một bộ phim, Dương Tuấn Vũ được tự mình cưỡi ngựa chinh chiến, cảm giác thực khó nói thành lời, nếu phải dùng từ ngữ mô tả thì đó sẽ là: Sôi sục!
Cảm giác máu huyết trong người theo từng sải bước khi ngựa phi nước đại thực sự quá tuyệt vời!
Dương Tuấn Vũ đầu đội giáp sắt để lộ ra khuôn mặt tuấn tú, cương trực, đôi mắt uy vũ có thần. Một thân trọng giáp sáng loáng ánh kim, đường nét trên giáp tinh xảo mười phần. Tay cầm Độc Long Thương sắc bén, một tay giật giây cương, một tay vung mạnh ngọn thương hào khí muôn trùng. Toàn quân đều là hắc mã, chỉ riêng hắn cưỡi Hàn Tuyết Bảo Mã lại càng nổi bật giữa trăm quân.
Hàn Tuyết Bảo Mã này là con ngựa yêu quý của Rin nuôi nấng từ nhỏ, khi cô m·ất t·ích, cha đã thay cô chăm sóc nó hằng ngày như để vơi đi nỗi nhớ con. Rin muốn gia nhập đội quân giải cứu, nhưng hắn lắc đầu không cho, cô chỉ đành bất đắc dĩ ở lại gia tộc, với điều kiện hắn phải cưỡi con ngựa này.
Hàn Tuyết Bảo Mã không đơn thuần là một con ngựa, thực chất nó là một loại ngựa yêu thú, sống quanh năm trong vùng Bathurst nằm tại cực Bắc, nơi lạnh giá nhất Zero. Thức ăn yêu thích của nó là “mầm băng” do năng lượng tự nhiên tích tụ, rơi xuống đóng băng mà thành.
Hàn Tuyết Bảo Mã có linh tính, rất thông minh, vì vậy việc thuần chủng được nó gần như là chuyện không tưởng. Do đó, giá mua một con ngựa quý như vậy hoàn toàn có thể khiến một đại gia tộc sạt nghiệp.
Yamamoto đương nhiên không giàu tới mức như vậy, con ngựa này hoàn toàn là một lần tình cờ gia tộc họ có chuyến làm việc đi qua ngoại vi cực Bắc, khi đó tình cờ thấy cảnh Hàn Tuyết Bảo Mã bị một nhóm mấy chục người đuổi g·iết. Họ đã ra tay ngăn chặn nhưng con ngựa quý vẫn c·hết, chỉ là không ngờ lúc hấp hối, nó lại kịp sinh thành một chú ngựa con.
Tiểu Hàn Tuyết này được họ đưa về gia tộc nuôi dưỡng, mặc dù môi trường không được lý tưởng như tại Bathurst nhưng dưới sự trợ lực của mấy trăm người thuộc tính Băng chung tay góp sức, họ đã tạo được một khuôn viên nuôi nấng con ngựa tới trưởng thành.
Mặc dù có cái tên Hàn Tuyết nhưng không có nghĩa nó chỉ sinh hoạt ở vùng lạnh giá, ngược lại, sức chịu đựng của nó ở mọi loại khí hậu đều rất tốt, chỉ cần cách một quãng thời gian vài tháng cho nó sống ở vùng khí lạnh có mầm tuyết là được.
Dưới sự huấn luyện của Rin và cha cô, Hàn Tuyết không chỉ là vật cưỡi một ngày đi vạn dặm, mà nó còn là trợ thủ đắc lực cho chủ nhân mỗi khi ra trận chinh chiến. Con ngựa này biết dùng khí thế bá vương trấn nh·iếp các loại ngựa khác, đồng thời, người cưỡi Hàn Tuyết đều có cảm giác tâm linh tương thông, tiến lùi đều giống như tự bản thân mình hành động, vô cùng ăn ý.
Ngựa giỏi, tướng tài, Dương Tuấn Vũ như hổ thêm cánh, ngay khi lao vào cuộc chiến, ngọn thương của hắn mỗi giây trôi qua đều có một cái đầu bị cắt xuống khiến kẻ địch kh·iếp vía hãi hùng.
Hắn chợt nhận ra bộ Thập Long Thương Pháp mã mình đã sử dụng bấy lâu, khi cưỡi trên quái mã lại càng phát huy uy lực gấp bội.
Dùng thương cốt ở linh hoạt, mau lẹ, kình lực mạnh súc tích từ hông theo thế tiến mà đâm thẳng, giải phóng sức mạnh như lôi đình. Tiến thì dũng mãnh, lui thì nhanh nhẹn. Thế thương vào ra như giao long ẩn hiện, nhìn tựa thô cứng mà biến hóa khôn lường.
Không chỉ có các chiêu thức liên hoàn tạo thành bộ Thập Long Thương Pháp, Dương Tuấn Vũ càng luyện tập càng hiểu vai trò cốt yếu của từng động tác tưởng chừng vô cùng đơn giản.
Hoa mỹ, mạnh mẽ, đẹp đẽ.
Dù thế nào thì tất cả đều có nguồn gốc từ các động tác cơ bản.
Đâm, thọc, khều, gạt, giã, lắc, quấn, đỡ, đè, chặn...
Mỗi một động tác một khi luyện tới mức nhuần nhuyễn lại càng cảm thấy chưa thỏa mãn, chưa hài lòng. Nhưng theo thời gian, sự cơ bản đã vững chắc như núi, các chiêu thức, thương pháp lại càng phát ra sức mạnh khiến hắn vừa vui mừng vừa sợ hãi.
Thương! Lại có thể tiến bộ như vậy!
Nếu Dương Tử mà có ở đây, cô sẽ tròn mắt ngạc nhiên vì sự tiến bộ của hắn. Đêm luyện tập dưới ánh trăng trên núi Vô Danh, khi đó, hắn đột nhiên lọt vào một trạng thái thần kỳ nhưng lại mất đi ý thức, cơ thể hoạt động không có điều khiển, nhưng mỗi động tác dùng thương đánh ra lại chứa một thứ linh tính vô cùng ảo diệu mà không đơn thuần chỉ là đẹp mắt mà vô tri.
Giờ đây, không phải hắn tiến vào trạng thái thần kỳ ấy nữa, nhưng lại tự do đánh ra từng chiêu rất hoàn hảo.
Lưỡi thương rất ngọt, mỗi lần lướt qua cần cổ lập tức rơi đầu, mỗi lần lướt qua da ngực lại xẻ đối thủ ra làm hai nửa. Nhưng máu huyết đâu thể lãng phí, Độc Long Thương không chờ chủ nhân cho phép đã tự hành động, lưỡi thương vừa rời khỏi thân thể kẻ địch thì người nọ ngã xuống liền hóa thành một bộ thây khô khốc, co quắp, nhăn nhúm khiến địch- ta đều kinh hãi.
Quân dưới trướng của Dương Tuấn Vũ ngay khi tới nơi lập tức phối hợp với đồng đội do Alva mang tới tham chiến trước, trong ứng ngoại hợp g·iết địch khiến tốc độ tàn sát càng thêm nhanh chóng.
Tới lúc này Đường Bá Xuyên đã không còn bình tĩnh nữa rồi, hắn lập tức ra lệnh tập trung các cao thủ bên mình, chỉ giữ lại một người dây dưa với cao tầng Satou. Thoáng một lát, đứng cạnh hắn đã có 8 người, ra lệnh một tiếng “Giết!” tất cả đều nhắm phía tên cưỡi Bạch Mã mà lao đến.
Dương Tuấn Vũ thu hồi lại thương, một cái xác không đầu khô héo lập tức ngã xuống, hắn thẳng lưng nhìn về phía thủ lĩnh địch nhân nhào tới mà không hề nao núng, ngược lại, khéo môi lại treo một nụ cười nhạt. Hắn thì thầm:
- Tới tốt lắm, đỡ mất công ta đi tìm. Đường gia! Đã ba năm rồi, cũng đã tới lúc các ngươi nên đón nhận sự trả thù của Dương Tuấn Vũ ta thôi.
Thứ ánh sáng chói mắt tỏa ra, lắng đọng rồi phủ lên kim giáp một lớp hào quang sáng ngời, một người một ngựa nhất thời trở thành tâm điểm của cả trận chiến thành Shikkari. Trái ngược với sự hung ác dữ tợn từ đám cao thủ Đường gia, Dương Tuấn Vũ như chiến thần được thiên đàng phái xuống trảm thảo trừ ma, tiêu diệt yêu nghiệt.
Trái với các gia tộc khác, Rothschild chỉ sau mấy trận chiến đã tàn lụi tới mức khó tin.... thì ra nguồn gốc của họ xuất phát từ phe Tà đạo, cụ thể là từ Dị Chủng, bao gồm hai phe: Ma Sói và Vampire. Mặc dù cùng một gia tộc, nhưng ngày này lại chia làm hai. Những người tới phía Đông Bắc này làm, bản chất chỉ là cái vòi hút tài nguyên rồi lặng lẽ đưa về phía Tây Nam. Vì thế, dù đã thuê rất nhiều cao thủ trợ trận, nhưng giữa tiền và mạng họ đương nhiên chọn mạng mà bỏ chạy, dẫn đến thảm cảnh dễ dàng bị đàn áp. Nếu Dương Tuấn Vũ không tới kịp, e là toàn bộ đã b·ị c·ướp bóc sạch.
Đường gia đã nhắm tới những con dê béo này từ lâu, đương nhiên sẽ chú trọng hơn một chút so với mấy gia tộc suốt ngày chỉ mê đao kiếm, á·m s·át như Yamamoto, Satou, Yoshida, Yoon, Yang.
 Mặc dù có sự giúp sức của đội quân lạ mặt nhưng tình thế của Satou chỉ có thể tạm thời hòa hoãn hơn, giúp giảm bớt một phần áp lực, còn muốn lật ngược thế trận, đẩy lùi một số lượng địch nhân nhiều hơn mình mấy lần là việc không thể. Gia chủ Uriki là người hiểu rõ nhất điều này, nhìn vị cao thủ sử dụng binh khí hình chuông kia bằng ánh mắt vô cùng cảm kích.
Kẻ biết thời thế mới là trang tuấn kiệt, là một người lãnh đạo gia tộc nhiều năm, ít nhất thời điểm này lão biết mình nên làm gì cho phải.
Dùng đôi tay đỡ một đao chém xuống của kẻ địch, lão nhìn theo hướng người cầm chuông đang di chuyển, rồi súc lực nói ra, âm thanh vì thế mà vang vọng khắp thành trì Shikkari.
- Vị ân nhân này, ngài hãy nghe tôi nói. Đại nạn của Satou tới, chúng tôi không cầu thắng bại, chỉ cầu ngài giúp đỡ đưa cha mẹ, vợ con Satou rời khỏi đây. Tôi và toàn quân sẽ giúp ngài mở một con đường máu.
Alva- kẻ cầm chiếc chuông kì quái nghe thấy vậy, trong đầu cũng thoáng cân nhắc thiệt hơn, hắn hiểu 200 người bọn họ mặc dù kĩ năng chiến đấu đã được thăng tiến rất nhiều so với lúc trước, nhưng kẻ địch số lượng thực sự quá đông, muốn g·iết hết toàn bộ chỗ này họ còn chưa ngông cuồng, tự đại tới mức đấy.
Nhưng chủ tử đã phân phó mỗi thống lĩnh đều phải giải cứu được những thành phần quan trọng nhất của mỗi gia tộc, từ lực lượng trung kiên đó hợp lại với Yamamoto mới có cơ hội lật ngược ván cờ này. Mà theo như thái độ của Uriki, rõ ràng ông ta đã muốn cùng với thanh niên trai tráng gia tộc liều mạng với kẻ địch, hi vọng làm tròn chữ hiếu với cha mẹ, níu giữ lại được huyết mạch con cái. Vì thế, nhất thời hắn khó chọn được hướng giải quyết thích hợp nhất.
Uriki thấy Alva không đáp lời lão lại nghĩ đối phương không tiếc tính mạng cũng muốn giải cứu cả gia tộc của mình, trong lòng càng thêm cảm kích vô vàn. Mắt già đỏ lên, lão định cảm thán một câu thì kẻ địch giống như phát điên, đột nhiên gia tăng thêm sát chiêu khiến lão bất đắc dĩ phải tập trung vào trận chiến.
Thấy lão già khọm thân mình còn chưa lo xong còn lo cho người khác, vị trưởng lão Đường gia cười lạnh, hắn càng đánh càng xử dụng đòn thế âm hiểm.
Bốn cao thủ Đường gia đuổi theo Alva như hình với bóng, mặc dù tạm thời còn chưa bắt được đối phương nhưng bọn chúng hoàn toàn không lo lắng. Tên này dùng ám khí, mà ám khí một khi đã bị bại lộ, họ đương nhiên luôn tăng cường đề phòng. Chưa kể thứ đồ chơi hiếm có kia vốn là thứ có hạn, dùng một lần ít hơn một cái, vì thế bắt được đối phương chỉ là thời gian sớm muộn. Trong lúc giữ chân tên có sức mạnh tốt nhất của viện binh lại, chúng tin tưởng thuộc hạ phe mình có số lượng áp đảo sẽ không khó để giải quyết những thành phần râu ria, yếu đuối còn lại.
Mọi chuyện có lẽ sẽ đúng như kế hoạch mà anh em Đường Bá Xuyên bày ra, nhưng biến cố không phải thứ mà con người có thể lường trước được hết. Ai mà nghĩ rằng, tin tức Rothschild bị tiêu diệt dễ dàng lúc trước vốn rất đáng ăn mừng, lại ẩn chứa phía sau thứ hậu họa khó lường.
Vì Rothschild bị diệt rất nhanh, nhóm quân của Dương Tuấn Vũ dẫn dắt gần như không mất tới nửa giờ để rời khỏi đó, đem theo lão Josephson hội họp với Inuarashi, sau đó càng nhanh chóng chạy tới viện trợ các gia tộc láng giềng khác. Satou chính là nằm trong số đó.
Rầm rầm!
Từ xa tiếng vó ngựa hủy diệt vang tới, một nơi tràn ngập cao thủ vốn phải nghe thấy từ lâu, nhưng sự hỗn loạn của hàng trăm ngàn cuộc chiến lớn nhỏ bên trong thành trì Shikkari khiến những âm thanh này bị che giấu đi. Mãi tới khi hình bóng thấp thoáng của đoàn quân cưỡi hắc mã đen kịt chạy tới, tất cả mới giật mình.
Uriki nôn nóng vô cùng, kẻ tới rốt cuộc là thiện hay ác, giúp đỡ họ hay hùa vào cùng đám Đường gia?
So với gia chủ Satou, Đường Bá Xuyên càng bất an hơn. Hắn hiểu rõ chi nhánh quân được phân phát cho các huynh đệ trong nhà là bao nhiêu. Lần này nói là xâm lăng nhưng cũng chính là cách khảo nghiệm gia trị của mười ba huynh đệ bọn họ. Mặc dù Đường Hạo Thiên thập tam đệ đã gần như ngồi vào chiếc ghế gia chủ, nhưng là kẻ xưa nay luôn nỗ lực, hắn vẫn ôm một tia hi vọng thay đổi cục diện. Vì thế, khi được gia gia trao quyền cầm quân đi chinh phạt, hắn vô cùng phấn khích, tự nhủ trời không phụ lòng người, cơ hội cuối cùng cũng tới.
Vì số lượng gia tộc không đủ chia cho 13 người, Lục đệ (Đường Hổ) gia nhập đội của hắn, người em này đầu óc đơn giản, tính tình cục mịch xưa nay chưa bao giờ là đối trọng mà hắn xem vào mắt, tự dưng không coi là áp lực gì. Chỉ là người tính không bằng trời, mọi thứ an bài vốn đã rất thành công, đầu Uriki đã ngay trước mắt chờ hắn chém xuống, vậy mà đột nhiên mọc ra một cánh quân nhỏ làm r·ối l·oạn cuộc chiến làm hắn vô cùng bực mình.
Tuy vậy, đối phương tài năng có hạn chưa khiến hắn nhìn vào mắt, giờ lại như con chuột nhắt chỉ biết luồn lách cắm đầu chạy. Kẻ như thế muốn làm nên cơm cháo gì cũng khó.
Nhưng tiếng “rầm rầm” q·uân đ·ội hung hãn ngàng càng áp sát kia là thứ quái quỷ gì? Hắn chỉ liếc qua liền biết đây chẳng phải tiếp viện của mình. Như vậy chỉ có thể là tiếp viện của lũ Satou yếu ớt. Tại sao? Tại sao kẻ yếu luôn được giúp đỡ.
Đường Bá Xuyên hai mắt trợn trừng, toàn thân lửa nóng b·ốc c·háy bất kể địch ta.
Hắn, đã phẫn nộ cực độ rồi!
...
Đội quân lấy Dương Tuấn Vũ làm đầu lao tới như vũ bão, khí thế thiên quân vạn mã không thể ngăn cản. Chưa bao giờ hắn lại có cảm giác sôi sục như thế.
Khi còn nhỏ hắn rất mê xem phim truyền hình về c·hiến t·ranh thời xưa, hình ảnh kỵ binh cưỡi ngựa uy phong lẫm liệt giống một thứ gì đó khiến người xem cảm thấy vô cùng phấn khích. Ngày hôm nay, không phải là đóng một bộ phim, Dương Tuấn Vũ được tự mình cưỡi ngựa chinh chiến, cảm giác thực khó nói thành lời, nếu phải dùng từ ngữ mô tả thì đó sẽ là: Sôi sục!
Cảm giác máu huyết trong người theo từng sải bước khi ngựa phi nước đại thực sự quá tuyệt vời!
Dương Tuấn Vũ đầu đội giáp sắt để lộ ra khuôn mặt tuấn tú, cương trực, đôi mắt uy vũ có thần. Một thân trọng giáp sáng loáng ánh kim, đường nét trên giáp tinh xảo mười phần. Tay cầm Độc Long Thương sắc bén, một tay giật giây cương, một tay vung mạnh ngọn thương hào khí muôn trùng. Toàn quân đều là hắc mã, chỉ riêng hắn cưỡi Hàn Tuyết Bảo Mã lại càng nổi bật giữa trăm quân.
Hàn Tuyết Bảo Mã này là con ngựa yêu quý của Rin nuôi nấng từ nhỏ, khi cô m·ất t·ích, cha đã thay cô chăm sóc nó hằng ngày như để vơi đi nỗi nhớ con. Rin muốn gia nhập đội quân giải cứu, nhưng hắn lắc đầu không cho, cô chỉ đành bất đắc dĩ ở lại gia tộc, với điều kiện hắn phải cưỡi con ngựa này.
Hàn Tuyết Bảo Mã không đơn thuần là một con ngựa, thực chất nó là một loại ngựa yêu thú, sống quanh năm trong vùng Bathurst nằm tại cực Bắc, nơi lạnh giá nhất Zero. Thức ăn yêu thích của nó là “mầm băng” do năng lượng tự nhiên tích tụ, rơi xuống đóng băng mà thành.
Hàn Tuyết Bảo Mã có linh tính, rất thông minh, vì vậy việc thuần chủng được nó gần như là chuyện không tưởng. Do đó, giá mua một con ngựa quý như vậy hoàn toàn có thể khiến một đại gia tộc sạt nghiệp.
Yamamoto đương nhiên không giàu tới mức như vậy, con ngựa này hoàn toàn là một lần tình cờ gia tộc họ có chuyến làm việc đi qua ngoại vi cực Bắc, khi đó tình cờ thấy cảnh Hàn Tuyết Bảo Mã bị một nhóm mấy chục người đuổi g·iết. Họ đã ra tay ngăn chặn nhưng con ngựa quý vẫn c·hết, chỉ là không ngờ lúc hấp hối, nó lại kịp sinh thành một chú ngựa con.
Tiểu Hàn Tuyết này được họ đưa về gia tộc nuôi dưỡng, mặc dù môi trường không được lý tưởng như tại Bathurst nhưng dưới sự trợ lực của mấy trăm người thuộc tính Băng chung tay góp sức, họ đã tạo được một khuôn viên nuôi nấng con ngựa tới trưởng thành.
Mặc dù có cái tên Hàn Tuyết nhưng không có nghĩa nó chỉ sinh hoạt ở vùng lạnh giá, ngược lại, sức chịu đựng của nó ở mọi loại khí hậu đều rất tốt, chỉ cần cách một quãng thời gian vài tháng cho nó sống ở vùng khí lạnh có mầm tuyết là được.
Dưới sự huấn luyện của Rin và cha cô, Hàn Tuyết không chỉ là vật cưỡi một ngày đi vạn dặm, mà nó còn là trợ thủ đắc lực cho chủ nhân mỗi khi ra trận chinh chiến. Con ngựa này biết dùng khí thế bá vương trấn nh·iếp các loại ngựa khác, đồng thời, người cưỡi Hàn Tuyết đều có cảm giác tâm linh tương thông, tiến lùi đều giống như tự bản thân mình hành động, vô cùng ăn ý.
Ngựa giỏi, tướng tài, Dương Tuấn Vũ như hổ thêm cánh, ngay khi lao vào cuộc chiến, ngọn thương của hắn mỗi giây trôi qua đều có một cái đầu bị cắt xuống khiến kẻ địch kh·iếp vía hãi hùng.
Hắn chợt nhận ra bộ Thập Long Thương Pháp mã mình đã sử dụng bấy lâu, khi cưỡi trên quái mã lại càng phát huy uy lực gấp bội.
Dùng thương cốt ở linh hoạt, mau lẹ, kình lực mạnh súc tích từ hông theo thế tiến mà đâm thẳng, giải phóng sức mạnh như lôi đình. Tiến thì dũng mãnh, lui thì nhanh nhẹn. Thế thương vào ra như giao long ẩn hiện, nhìn tựa thô cứng mà biến hóa khôn lường.
Không chỉ có các chiêu thức liên hoàn tạo thành bộ Thập Long Thương Pháp, Dương Tuấn Vũ càng luyện tập càng hiểu vai trò cốt yếu của từng động tác tưởng chừng vô cùng đơn giản.
Hoa mỹ, mạnh mẽ, đẹp đẽ.
Dù thế nào thì tất cả đều có nguồn gốc từ các động tác cơ bản.
Đâm, thọc, khều, gạt, giã, lắc, quấn, đỡ, đè, chặn...
Mỗi một động tác một khi luyện tới mức nhuần nhuyễn lại càng cảm thấy chưa thỏa mãn, chưa hài lòng. Nhưng theo thời gian, sự cơ bản đã vững chắc như núi, các chiêu thức, thương pháp lại càng phát ra sức mạnh khiến hắn vừa vui mừng vừa sợ hãi.
Thương! Lại có thể tiến bộ như vậy!
Nếu Dương Tử mà có ở đây, cô sẽ tròn mắt ngạc nhiên vì sự tiến bộ của hắn. Đêm luyện tập dưới ánh trăng trên núi Vô Danh, khi đó, hắn đột nhiên lọt vào một trạng thái thần kỳ nhưng lại mất đi ý thức, cơ thể hoạt động không có điều khiển, nhưng mỗi động tác dùng thương đánh ra lại chứa một thứ linh tính vô cùng ảo diệu mà không đơn thuần chỉ là đẹp mắt mà vô tri.
Giờ đây, không phải hắn tiến vào trạng thái thần kỳ ấy nữa, nhưng lại tự do đánh ra từng chiêu rất hoàn hảo.
Lưỡi thương rất ngọt, mỗi lần lướt qua cần cổ lập tức rơi đầu, mỗi lần lướt qua da ngực lại xẻ đối thủ ra làm hai nửa. Nhưng máu huyết đâu thể lãng phí, Độc Long Thương không chờ chủ nhân cho phép đã tự hành động, lưỡi thương vừa rời khỏi thân thể kẻ địch thì người nọ ngã xuống liền hóa thành một bộ thây khô khốc, co quắp, nhăn nhúm khiến địch- ta đều kinh hãi.
Quân dưới trướng của Dương Tuấn Vũ ngay khi tới nơi lập tức phối hợp với đồng đội do Alva mang tới tham chiến trước, trong ứng ngoại hợp g·iết địch khiến tốc độ tàn sát càng thêm nhanh chóng.
Tới lúc này Đường Bá Xuyên đã không còn bình tĩnh nữa rồi, hắn lập tức ra lệnh tập trung các cao thủ bên mình, chỉ giữ lại một người dây dưa với cao tầng Satou. Thoáng một lát, đứng cạnh hắn đã có 8 người, ra lệnh một tiếng “Giết!” tất cả đều nhắm phía tên cưỡi Bạch Mã mà lao đến.
Dương Tuấn Vũ thu hồi lại thương, một cái xác không đầu khô héo lập tức ngã xuống, hắn thẳng lưng nhìn về phía thủ lĩnh địch nhân nhào tới mà không hề nao núng, ngược lại, khéo môi lại treo một nụ cười nhạt. Hắn thì thầm:
- Tới tốt lắm, đỡ mất công ta đi tìm. Đường gia! Đã ba năm rồi, cũng đã tới lúc các ngươi nên đón nhận sự trả thù của Dương Tuấn Vũ ta thôi.
Thứ ánh sáng chói mắt tỏa ra, lắng đọng rồi phủ lên kim giáp một lớp hào quang sáng ngời, một người một ngựa nhất thời trở thành tâm điểm của cả trận chiến thành Shikkari. Trái ngược với sự hung ác dữ tợn từ đám cao thủ Đường gia, Dương Tuấn Vũ như chiến thần được thiên đàng phái xuống trảm thảo trừ ma, tiêu diệt yêu nghiệt.
Trái với các gia tộc khác, Rothschild chỉ sau mấy trận chiến đã tàn lụi tới mức khó tin.... thì ra nguồn gốc của họ xuất phát từ phe Tà đạo, cụ thể là từ Dị Chủng, bao gồm hai phe: Ma Sói và Vampire. Mặc dù cùng một gia tộc, nhưng ngày này lại chia làm hai. Những người tới phía Đông Bắc này làm, bản chất chỉ là cái vòi hút tài nguyên rồi lặng lẽ đưa về phía Tây Nam. Vì thế, dù đã thuê rất nhiều cao thủ trợ trận, nhưng giữa tiền và mạng họ đương nhiên chọn mạng mà bỏ chạy, dẫn đến thảm cảnh dễ dàng bị đàn áp. Nếu Dương Tuấn Vũ không tới kịp, e là toàn bộ đã b·ị c·ướp bóc sạch.
Đường gia đã nhắm tới những con dê béo này từ lâu, đương nhiên sẽ chú trọng hơn một chút so với mấy gia tộc suốt ngày chỉ mê đao kiếm, á·m s·át như Yamamoto, Satou, Yoshida, Yoon, Yang.
 
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
 