Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 953
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 953 :Khách không mời mà đến (2)
“Về phần lần trước chúng ta phát hiện đồng hồ củ a ngươi cho ra phiên dịch rất chuẩn xác, muốn mở ra bí mật trên tường đá, tốt nhất có thể tìm được càng nhiều bức tường đá tương tự.” “Hiện tại hiệp hội chúng ta đang hợp tác với quân đội, xem có thể giải đáp càng nhiều bí ẩn hơn không.” Giang Khải cảm thấy bất ngờ, xem ra việc gặp mặt offline vẫn rất cần thiết, nếu không hắn cũng không ngờ “vấn đề đại thúc” lại là một giáo sư khảo cổ học.
Hà Thi Thi dẫn theo đám người Hạ Hoa và Chu Sở, Vạn trưởng lão, Tôn trưởng lão cùng rất nhiều đệ tử Thanh Vân môn ngồi xe bus đến trước cửa nhà hàng.
30, 40 người đông đúc đi xuống.
Chu Sở đi đến bên cạnh Giang Khải, kích động nắm chặt tay Giang Khải, “Giang Khải, cuối cùng chúng ta đã gặp mặt!” Giang Khải mỉm cười, “Lão Chu, không ngờ các ngươi đến thật. Trên đường đi vất vả rồi, nhanh vào đi.” Không lâu sau, hai chiếc xe quân đội lái đến, tám người bước xuống từ trên xe.
Lộ Tuấn, Viên Trụ, Tô Noãn Noãn, Tô Lam Lam, Hắc thần, Tần Phấn, Điển Hỏa, Lý Thấm.
“Khải Tử!” Vừa xuống xe, một bóng dáng to lớn đã đánh tới, một tay ôm lấy Giang Khải!
Cả người Giang Khải bị tên này giữ chặt, “Trụ Tử, ngươi, ngươi lại khỏe lên…” “Ca!” Giang Anh vội vàng chạy đến, dùng sức đánh Viên Trụ một cái, “Trụ Tử, đang ở trước mặt mọi người, ôm ấp còn ra thể thống gì!” Lúc này Viên Trụ mới buông tay, vừa cười vừa nói, “Ta và ca ngươi đã hơn hai năm không gặp, lại nói chúng ta quen biết đến ngày hôm nay cũng chưa từng xa nhau lâu như vậy.” Nói xong, Viên Trụ còn nháy mắt với Giang Khải, “Hắc hắc, Khải Tử, hiện tại ta cũng là Chiến Thần!” Trên mặt Giang Khải đầy vẻ khinh thường, “Thật xin lỗi, ta đã Siêu phàm lục giai.” “Thôi đi, ngươi yên tâm, chẳng mấy chốc ta sẽ đuổi kịp ngươi, ta có lão đại dẫn dắt!” Viên Trụ đắc ý, “Lại nói, thiên phú Siêu phàm của ta khá mạnh, ta cũng không còn là Trụ Tử trước kia nữa!” Giang Khải hơi híp mắt lại, hừ lạnh một tiếng, “Có đúng không…” Nói xong, ánh mắt Giang Khải nhìn thoáng qua thấy trên mặt đất có một con sâu róm, hắn khom lưng bắt lấy côn trùng, đột nhiên ném lên người Viên Trụ, “A, trên người ngươi có sâu!” Trên tráng hán hơn hai mét Viên Trụ lập tức phát ra tiếng gào thét hoảng sợ, cả người nhảy lên như là lò xo.
Kết quả thí nghiệm quả nhiên không có gì ngạc nhiên, Trụ Tử vẫn là Trụ Tử ban đầu.
Đám người Lộ Tuấn, Hắc thần thấy cảnh này, Lộ Tuấn lắc đầu nói với Hắc thần, “Hai người này vừa gặp mặt, trí lực đã quay về lúc mười tuổi…” “Bạn thân mà, đều vậy cả, tính trẻ con chưa hết.” Viên Trụ bình tĩnh lại trước tiên, lập tức chán ghét phủi con côn trùng này đi, sau khi lườm Giang Khải một cái, lại kéo tay Tô Noãn Noãn giới thiệu, “Bạn gái của ta. Sau khi làm xong nhiệm vụ, ta và Noãn Noãn đã xác định quan hệ.” Giang Khải đen mặt, thật sự bị lão Hồ nói trúng, hai người này mới là có duyên lại có phận, cuối cùng đã đến với nhau.
Lần này, Giang Khải mất đi… Hai người đánh ngang tay.
Giang Khải không muốn để ý đến Viên Trụ nữa, hắn nhìn những người khác, nhíu mày, “Sao lão Vệ không đến?” Trong ánh mắt của những người khác đều lộ ra vẻ khác lạ, Lộ Tuấn vội vàng nói, “Cái đó, ngươi cũng biết ngày thường tướng quân bận trăm công nghìn việc, đâu có thời gian rảnh rỗi.” “Nhưng hắn vẫn nhớ đến ngươi, nhờ chúng ta mang quà đến, đến lúc đó sẽ đưa cho ngươi.” Giang Khải hơi thất vọng nhưng cũng có thể hiểu được, mời mọi người đi vào đại sảnh.
Người đều đến đông đủ, Giang Khải nhìn cửa nhà hàng, “Nguyễn quỷ còn chưa đến?” Đúng vào lúc này, một bóng dáng đạp chiếc xe đạp cũ trùng hợp bị bảo an ngăn cản.
“Ta thật sự đến tham gia yến hội!” Từ rất xa đã nghe thấy người kia đang giải thích.
Giang Khải vội vàng chạy tới.
Người bị ngăn cản là Nguyễn Ngữ.
Giang Khải thở dài một hơi, cuối cùng đã có một người bình thường.
Sau khi đón Nguyễn Ngữ vào, Giang Khải nhìn trước cửa một chúng, trong lòng tính toán số người thấy người cần đến đều đã đến, quay người đi vào đại sảnh.
Đúng vào lúc này, sau lưng vang lên một giọng nói.
“Đây không phải Giang Khải sao? Đến ngày giỗ… A không, thật xin lỗi, ngươi nhìn cái miệng của ta này, vừa rồi nói sai, là sinh nhật.” Giang Khải khẽ nhíu mày, xoay người nhìn lại.
Thấy người đến, Giang Khải hơi híp mắt lại, “Hoàng Vĩ?” Người đến chính là Hoàng Vĩ, hắn ta nhìn Giang Khải, ánh mắt đầy tức giận.
“Giang Khải, ngươi làm hại ta cửa nát nhà tan, ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Giang Khải hừ lạnh một tiếng, “Ngươi đừng ngậm máu phun người, nhà các ngươi gọi là tự tạo nghiệt thì không thể sống!” Ánh mắt Hoàng Vĩ nhìn thoáng qua huy chương Chiến Thần trước ngực Giang Khải.
Lúc trước vừa gia nhập Quỷ Tinh, Hoàng Vĩ cũng hăng hái muốn mở ra thời đại của mình, trở thành nhân vật chính của thời đại này, nhưng cũng đã qua ba năm rồi.
Mình không có thành tựu gì, thậm chí hiện tại còn trong trạng thái cần người bảo lãnh đợi xét xử, tiến vào Quỷ Tinh cũng là một loại hy vọng xa vời.
Lại nhìn Giang Khải xem, chẳng những không sụp đổ, ngược lại càng ngày càng nổi tiếng.
Hà Thi Thi dẫn theo đám người Hạ Hoa và Chu Sở, Vạn trưởng lão, Tôn trưởng lão cùng rất nhiều đệ tử Thanh Vân môn ngồi xe bus đến trước cửa nhà hàng.
30, 40 người đông đúc đi xuống.
Chu Sở đi đến bên cạnh Giang Khải, kích động nắm chặt tay Giang Khải, “Giang Khải, cuối cùng chúng ta đã gặp mặt!” Giang Khải mỉm cười, “Lão Chu, không ngờ các ngươi đến thật. Trên đường đi vất vả rồi, nhanh vào đi.” Không lâu sau, hai chiếc xe quân đội lái đến, tám người bước xuống từ trên xe.
Lộ Tuấn, Viên Trụ, Tô Noãn Noãn, Tô Lam Lam, Hắc thần, Tần Phấn, Điển Hỏa, Lý Thấm.
“Khải Tử!” Vừa xuống xe, một bóng dáng to lớn đã đánh tới, một tay ôm lấy Giang Khải!
Cả người Giang Khải bị tên này giữ chặt, “Trụ Tử, ngươi, ngươi lại khỏe lên…” “Ca!” Giang Anh vội vàng chạy đến, dùng sức đánh Viên Trụ một cái, “Trụ Tử, đang ở trước mặt mọi người, ôm ấp còn ra thể thống gì!” Lúc này Viên Trụ mới buông tay, vừa cười vừa nói, “Ta và ca ngươi đã hơn hai năm không gặp, lại nói chúng ta quen biết đến ngày hôm nay cũng chưa từng xa nhau lâu như vậy.” Nói xong, Viên Trụ còn nháy mắt với Giang Khải, “Hắc hắc, Khải Tử, hiện tại ta cũng là Chiến Thần!” Trên mặt Giang Khải đầy vẻ khinh thường, “Thật xin lỗi, ta đã Siêu phàm lục giai.” “Thôi đi, ngươi yên tâm, chẳng mấy chốc ta sẽ đuổi kịp ngươi, ta có lão đại dẫn dắt!” Viên Trụ đắc ý, “Lại nói, thiên phú Siêu phàm của ta khá mạnh, ta cũng không còn là Trụ Tử trước kia nữa!” Giang Khải hơi híp mắt lại, hừ lạnh một tiếng, “Có đúng không…” Nói xong, ánh mắt Giang Khải nhìn thoáng qua thấy trên mặt đất có một con sâu róm, hắn khom lưng bắt lấy côn trùng, đột nhiên ném lên người Viên Trụ, “A, trên người ngươi có sâu!” Trên tráng hán hơn hai mét Viên Trụ lập tức phát ra tiếng gào thét hoảng sợ, cả người nhảy lên như là lò xo.
Kết quả thí nghiệm quả nhiên không có gì ngạc nhiên, Trụ Tử vẫn là Trụ Tử ban đầu.
Đám người Lộ Tuấn, Hắc thần thấy cảnh này, Lộ Tuấn lắc đầu nói với Hắc thần, “Hai người này vừa gặp mặt, trí lực đã quay về lúc mười tuổi…” “Bạn thân mà, đều vậy cả, tính trẻ con chưa hết.” Viên Trụ bình tĩnh lại trước tiên, lập tức chán ghét phủi con côn trùng này đi, sau khi lườm Giang Khải một cái, lại kéo tay Tô Noãn Noãn giới thiệu, “Bạn gái của ta. Sau khi làm xong nhiệm vụ, ta và Noãn Noãn đã xác định quan hệ.” Giang Khải đen mặt, thật sự bị lão Hồ nói trúng, hai người này mới là có duyên lại có phận, cuối cùng đã đến với nhau.
Lần này, Giang Khải mất đi… Hai người đánh ngang tay.
Giang Khải không muốn để ý đến Viên Trụ nữa, hắn nhìn những người khác, nhíu mày, “Sao lão Vệ không đến?” Trong ánh mắt của những người khác đều lộ ra vẻ khác lạ, Lộ Tuấn vội vàng nói, “Cái đó, ngươi cũng biết ngày thường tướng quân bận trăm công nghìn việc, đâu có thời gian rảnh rỗi.” “Nhưng hắn vẫn nhớ đến ngươi, nhờ chúng ta mang quà đến, đến lúc đó sẽ đưa cho ngươi.” Giang Khải hơi thất vọng nhưng cũng có thể hiểu được, mời mọi người đi vào đại sảnh.
Người đều đến đông đủ, Giang Khải nhìn cửa nhà hàng, “Nguyễn quỷ còn chưa đến?” Đúng vào lúc này, một bóng dáng đạp chiếc xe đạp cũ trùng hợp bị bảo an ngăn cản.
“Ta thật sự đến tham gia yến hội!” Từ rất xa đã nghe thấy người kia đang giải thích.
Giang Khải vội vàng chạy tới.
Người bị ngăn cản là Nguyễn Ngữ.
Giang Khải thở dài một hơi, cuối cùng đã có một người bình thường.
Sau khi đón Nguyễn Ngữ vào, Giang Khải nhìn trước cửa một chúng, trong lòng tính toán số người thấy người cần đến đều đã đến, quay người đi vào đại sảnh.
Đúng vào lúc này, sau lưng vang lên một giọng nói.
“Đây không phải Giang Khải sao? Đến ngày giỗ… A không, thật xin lỗi, ngươi nhìn cái miệng của ta này, vừa rồi nói sai, là sinh nhật.” Giang Khải khẽ nhíu mày, xoay người nhìn lại.
Thấy người đến, Giang Khải hơi híp mắt lại, “Hoàng Vĩ?” Người đến chính là Hoàng Vĩ, hắn ta nhìn Giang Khải, ánh mắt đầy tức giận.
“Giang Khải, ngươi làm hại ta cửa nát nhà tan, ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Giang Khải hừ lạnh một tiếng, “Ngươi đừng ngậm máu phun người, nhà các ngươi gọi là tự tạo nghiệt thì không thể sống!” Ánh mắt Hoàng Vĩ nhìn thoáng qua huy chương Chiến Thần trước ngực Giang Khải.
Lúc trước vừa gia nhập Quỷ Tinh, Hoàng Vĩ cũng hăng hái muốn mở ra thời đại của mình, trở thành nhân vật chính của thời đại này, nhưng cũng đã qua ba năm rồi.
Mình không có thành tựu gì, thậm chí hiện tại còn trong trạng thái cần người bảo lãnh đợi xét xử, tiến vào Quỷ Tinh cũng là một loại hy vọng xa vời.
Lại nhìn Giang Khải xem, chẳng những không sụp đổ, ngược lại càng ngày càng nổi tiếng.