Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 954

topic

Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 954 :Món quà của Hoàng Vĩ
“Chiến Thần Hoa Hạ bất tử…” Hoàng Vĩ híp mắt lại, oán độc nói ra sáu chữ, “Giang Khải, chỉ dựa vào ngươi cũng xứng… Sinh nhật ngươi đúng không, vậy chắc chắn không thể thiếu quà sinh nhật, chờ chút nữa ta sẽ đưa cho ngươi một món quà lớn!” Không đợi Giang Khải trả lời, Hoàng Vĩ đã dẫn người rời khỏi đại sảnh.
Giang Khải nhìn bóng lưng Hoàng Vĩ, hừ lạnh một tiếng, “Còn muốn giở trò gì?” Nhưng từ trong lời nói của Hoàng Vĩ, Giang Khải đã biết được hiện tại Hoàng gia rất khó chịu, chuyện này khiến tâm trạng Giang Khải thoải mái.
“Trên người các ngươi không có việc gì, cũng không sợ quân đội điều tra!” Giang Khải hừ lạnh một tiếng, quay người trở về đại sảnh.
Giang Khải đi đến đại sảnh mới phát hiện số người có mặt ở hiện trường còn nhiều hơn số người hắn tiếp đón.
Thì ra, Hồ Ngôn còn dẫn theo mấy vị bằng hữu Chủ Thần công hội, Âu Dương Dịch còn dẫn theo ba đồng nghiệp, lúc đó thấy Giang Khải một mình tiếp đón mấy vị khách, bận không chịu nổi nên không đến làm phiền.
Tóm lại, nếu là Hồ Ngôn và bạn của Âu Dương Dịch, hơn nữa còn dẫn đến đây, nói rõ đều là bằng hữu đáng tin, Giang Khải liền chủ động chào hỏi bọn họ.
Ở Vô tận luyện ngục lịch luyện hơn một năm, cuối cùng Giang Khải đã quay về Giang Trung thành, điều này khiến sinh nhật càng có ý nghĩa hơn.
Trên bàn rượu không ngừng có người đến mới rượu, tuy số người không tính quá nhiều nhưng bầu không khí vô cùng vui vẻ.
“Hiện tại, tầm quan trọng của khảo cổ học càng ngày càng rõ ràng, chúng ta phát hiện trên Quỷ Tinh có một vài di tích lại liên quan với khảo cổ.” Đồng nghiệp của Âu Dương Dịch đang giải thích với đám người Hồ Ngôn.
Lưu Thụ do dự một lúc lâu vẫn chưa thể hạ quyết tâm, cho đến khi thấy đám người Tôn Nguyên cầm ly rượu đến mời rượu, vội vàng đứng dậy tự rót đầy ly rượu, theo đám người Tôn Nguyên đi đến trước mặt Giang Khải.
Tôn Nguyên giơ ly rượu lên, “21 tuổi, đúng là độ tuổi khiến người ta hâm mộ, Giang Khải sư đệ, ta kính ngươi!” “Làm càn!” Lưu Thụ đột nhiên hét lớn một tiếng.
Tôn Nguyên sợ đến mức khẽ run rẩy, “Sư huynh, ngươi, ngươi nói ta?” Lưu Thụ nghiêm mặt nói, “Gọi tiền bối!” “Tiền bối cái gì, ngươi không phải sư huynh của ta sao?” “Ta nói gọi Giang Khải là tiền bối!” Nói xong, Lưu Thụ đâu ra đấy dùng hai tay cầm ly lên, khom lưng, cung kính nói, “Tiền bối, vãn bối chúc ngài thọ sánh Nam Sơn, phúc như Đông Hải!” Giang Khải cũng đen cả mặt, hắn mới 21 tuổi, phần chúc phúc này khiến hắn hơi không chịu được.
“Ây… Không cần để ý tiểu tiết, tạm thời chúng ta không cần thảo luận bối phận, dùng tuổi tác để xưng hô đi. Lưu Thụ ca, Tôn Nguyên ca, còn có Tuyết Phi ca, Trung ca, Khinh Vũ tỷ, ta mời các ngươi.” “Không dám không dám…” Lưu Thụ vội kêu lên.
Đám người nhà Triệu Thiết Toàn đang nhìn chằm chằm bên Giang Khải.
Triệu phụ mỉm cười, nói với Triệu Thiết Toàn, “Cuối cùng tiểu tử ngươi đã quen một bằng hữu không tệ, hài tử Giang Khải này có thực lực cực mạnh, lại có thể không kiêu ngạo không nóng nảy, vô cùng hiếm có.” Trong mắt Triệu mẫu đầy vẻ thưởng thức, nói với trượng phu, “Chung Minh, mặc dù hài tử Giang Khải này không có bối cảnh, lại có thể từng bước một đi đến hôm nay, nếu trong nhà có cô nương thích hợp, có thể kéo về Triệu gia cũng không tệ.
Triệu Chung Minh suy nghĩ một chút, nói, “Không có bối cảnh lại có thể đạt đến độ cao hôm nay, nếu có Triệu gia chúng ta ủng hộ, chắc chắn một phát lên trời, ngươi giúp đỡ để ý chuyện này một chút đi.” Triệu Thiết Toàn đứng bên cạnh tỏ vẻ khinh thường, “Mẹ, Giang Khải mới 21, các ngươi lại muốn giúp hắn xem mắt!” “Ngươi biết cái gì!” Triệu mẫu trợn mắt lườm Triệu Thiết Toàn một cái, “Mình hơn 30 còn chưa kết hôn, người khác lớn như ngươi, cháu người ta cũng biết đi mua xì dầu rồi!” “Không phải ta có hy vọng rồi sao!” Triệu Thiết Toàn vội vàng kéo tay Xuân Lan.
Thấy Xuân Lan, lúc này Triệu mẫu mới nguôi giận, dù sao nhi tử còn có một bạn gái ổn định, hơn nữa thân thế, nhân phẩm, vẻ ngoài đều không tệ, cũng đã thỏa mãn.
Đúng vào lúc này, cô Triệu Thiết Toàn khẽ nói, “Giang Khải còn chưa biết việc của Vệ tướng quân đi.” Triệu Thiết Toàn vội vàng nói, “Cô hai! Đừng nhắc đến chuyện này!” Nói xong, Triệu Thiết Toàn khẽ than thở một tiếng, “Ta từng nhắc đến với các ngươi, trước đó Giang Khải bị nhốt trong Vô tận luyện ngục hơn một năm, có thể nhốt Giang Khải hơn một năm, cũng tưởng tượng được Vô tận luyện ngục đáng sợ đến mức nào.” “Ta cố ý hỏi thăm Vong Trần, hắn nói sự tồn tại của Vô tận luyện ngục vốn là không thể thông quan, giá trị tồn tại là thông qua độ khó cực hạn để rèn luyện ý chí.” “Kết quả, Giang Khải ngạc nhiên giết ra từ bên trong!” “Tuy hắn không nhắc đến một lời nào với việc gặp trong Vô tận luyện ngục, nhưng có thể tưởng tượng hơn một năm qua hắn chắc chắn không dễ dàng.” “Loại tình huống này, vẫn đừng cho hắn biết việc của Vệ tướng quân thì hơn.” Triệu phụ cũng nhẹ gật đầu, “Đúng vậy, vừa rời khỏi Vô tận luyện ngục, chẳng lẽ còn phải đến hắn đến Vĩnh hằng khốn thú ngược lao?”