Làm Thư Ký Ngáo Ngơ Trong Truyện Tổng Tài Bá Đạo - Chương 24

topic

Làm Thư Ký Ngáo Ngơ Trong Truyện Tổng Tài Bá Đạo - Chương 24 :SOS

Lúc đầu, Trần Đường chỉ đang giả vờ nghe cho có mấy vị giám đốc trong phòng họp đang răn dạy, vào tai trái ra tai phải. Nhưng đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu, mắt cô sáng rực lên, cả người lập tức tỉnh táo hẳn.

"Tiểu Nhất! Mày quay lại rồi à!"

Hệ thống đáp lại bằng một tiếng "Ừm".

Trần Đường hơi kích động: "Trước đó mày đột nhiên biến mất, tao còn tưởng mày thấy tao làm nhiệm vụ không tốt nên bỏ đi rồi cơ."

【Không có, nhiệm vụ của cô luôn hoàn thành rất xuất sắc.】

Sau hai giây ngừng lại, hệ thống nhanh chóng nói tiếp: 【Liên hệ ngay với người hậu cần lần trước giúp cô dọn hoa ở công ty, kể tình hình cho ông ấy biết.】

"Được!"

Tranh thủ lúc quản lý Vương thu hút được sự chú ý của các giám đốc khác, Trần Đường nhanh chóng lấy điện thoại ra, tìm số của người đàn ông lần trước, gửi một tin nhắn:

【SOS! Tôi bị mấy ông giám đốc trong công ty bắt được rồi! Họ định đuổi việc tôi! Đại ca, mau đến cứu tôi với!!!】

Sau khi ấn gửi, cô mới quay sang hỏi: "Sao lại nhắn cho ông ta? Ông ta giúp được gì sao?"

Trần Đường thật sự không thể tưởng tượng nổi một nhân viên hậu cần thì giúp được gì?

Lẽ nào xông vào phòng họp với cây chổi lau nhà đánh nhau với đám giám đốc?

Hệ thống tất nhiên biết rõ thân phận thật sự của "hậu cần" kia, nhưng không giải thích, chỉ nhẹ giọng nói: "Chỉ cần ông ấy đến, đa phần chuyện sẽ được giải quyết."

Trần Đường gật đầu: "Tiểu Nhất, trước đó mày đi đâu vậy? Tao gọi mãi mà mày không trả lời."

【Hệ thống gặp trục trặc nhỏ, tạm thời mất kết nối. Giờ đã khôi phục rồi.】

Hệ thống thở phào nhẹ nhõm. May mà nó đã sửa xong máy chủ trong đêm, vừa kết nối lại với Trần Đường đã gặp ngay tình huống khẩn cấp.

Nếu Trần Đường mà thật sự bị đuổi, thì câu chuyện tình yêu giữa Tần Thời Uyên và Bạch Điềm Điềm lấy đâu ra mà tiếp tục?

"Là vì cứu tao đúng không? Lúc tao nhảy xuống, tao cảm giác như có cái gì đó kéo mình lại một chút."

【Ừm, lúc đó sợ cô xảy ra chuyện, tôi hơi quá tải một chút. Lần sau tôi sẽ điều chỉnh.】

"Không ngờ cái hệ thống này của mày đến lúc quan trọng lại khá đáng tin đấy, hình như không phải hàng lậu thật." Trần Đường vui vẻ nhướng mày, tâm trạng rõ ràng rất tốt.

Bên kia, giám đốc Trương đang mắng mỏ quản lý Vương bỗng đập bàn cái "rầm".

"Trần Đường! Cô còn dám cười à? Đến nước này rồi mà vẫn không có chút hối cải nào sao?!"

Trần Đường mới chịu ngắt đoạn đối thoại với hệ thống, nghiêm mặt lại một chút, nhưng trong mắt vẫn mang theo ý cười, hoàn toàn không nhịn được.

"Đuổi việc! Phải đuổi việc ngay lập tức! Dù có là Tần Thời Uyên cũng không cứu nổi cô đâu!"

Giám đốc Trương vung tay chỉ trích, tóc tai như muốn dựng ngược.

Cùng lúc đó, ở một phía khác của công ty, Tần Thời Uyên và Tần Dũng đang đứng trên sân thượng.

Tần Dũng mang theo cơm trưa do Bùi Lan chuẩn bị, còn có mấy cái đùi gà to đùng. Mười phút trước ông vừa tới công ty MQ, vừa bước vào đã đụng ngay Tần Thời Uyên.

Hôm qua họ mới gặp nhau ở khách sạn Thánh Hào, vậy mà hôm nay gặp lại đã thấy như cách biệt cả thế kỷ.

Chỉ cần nhìn bộ dạng mặt mũi bầm dập của Tần Thời Uyên thôi, Tần Dũng đã thấy không hiểu gì rồi.

Hôm qua sau khi ông rời đi, rốt cuộc con trai mình đã trải qua cái gì?

Nghĩ tới đó, Tần Dũng bỗng nảy sinh chút lòng thương xót hiếm hoi dành cho cậu con trai cao gần 1m9 của mình, thế là cùng lên sân thượng hóng gió một chút.

Trong khi Tần Dũng đang thở dài thườn thượt, thì ánh mắt của Tần Thời Uyên lại đầy cảnh giác, cẩn thận quan sát ông.

Mọi chuyện quá trùng hợp.

Trước là Tần Dũng đột nhiên quay về công ty sau mấy năm, lại còn lén lút lục lọi trong văn phòng của anh ta. Sau đó chủ động làm cầu nối giúp anh ta sắp xếp bữa tiệc, rồi ngay hôm ăn tiệc thì anh ta bị chuốc thuốc.

Kẻ bỏ thuốc chắc chắn là Tần Thời Viễn, không sai được. Nhưng tên đó đang ở nước ngoài cơ mà, bàn tay hắn có dài thế sao? Hay là có ai đó giúp hắn?

Tần Dũng và Bùi Lan vốn dĩ luôn thiên vị Tần Thời Viễn, cộng với chuỗi trùng hợp này, thật sự rất khó không khiến người ta nghi ngờ.

Trong đáy mắt đen sâu của Tần Thời Uyên lóe lên tia không cam lòng, anh ta trầm giọng hỏi: "Chuyện hôm qua ở khách sạn Thánh Hào, ông biết không?"

Câu hỏi vừa dứt, Tần Dũng rõ ràng cứng đờ người lại, gật đầu với vẻ áy náy.

Vậy mà ông còn dám thừa nhận?!

Tần Thời Uyên siết chặt nắm tay, trong lòng nổi lên một cơn lửa giận cùng nỗi thất vọng ngập trời.

Trong mắt người nhà họ Tần, hóa ra Tần Thời Viễn mới là quan trọng nhất. Trước đây thiên vị còn là chuyện công khai, bây giờ đến mức vì hắn mà ra tay với anh ta?

"Tại sao?!"

Tần Dũng không biết nên trả lời thế nào.

Chẳng lẽ nói rằng ông già rồi, đánh không lại Trần Đường? Hay nói rằng lúc đó ông bị Trần Đường "nhào lộn" làm cho choáng váng luôn?

Chỉ đành bất lực nói: "Bố cũng không ngờ cô ấy lại làm thế với con..."

Không ngờ Trần Đường lại đánh anh ta bầm dập thế kia.

Tần Thời Uyên suýt nữa tức đến hộc máu, ánh mắt lạnh băng nhìn ông, bao nhiêu năm tích tụ phẫn uất giờ phút này bùng nổ lên đến đỉnh điểm.

Thứ gia đình thế này, không có cũng chẳng sao.

Anh ta đã hoàn toàn tuyệt vọng, hít sâu một hơi, trong lòng đã quyết định cắt đứt quan hệ với nhà họ Tần.

Tần Dũng thì vì chột dạ nên không dám nhìn thẳng con trai, hoàn toàn không biết Tần Thời Uyên đã có ý muốn đoạn tuyệt cha con.

Đúng lúc này, điện thoại của ông rung lên, một tin nhắn bật ra.

Trần Đường: [SOS! Tôi bị mấy ông giám đốc trong công ty bắt rồi! Họ định đuổi việc tôi!]

Tần Dũng hoảng hốt.

Lần trước giúp cô chuyển hoa, Trần Đường còn bảo họ giờ là "châu chấu cùng dây", còn cố tình lưu số, nói sau này còn cần "thống nhất lời khai".

Giờ đúng là lần đầu cô nhắn tin thật.

Mà còn là tin cầu cứu.

Người ta đã cầu cứu đến cửa rồi, ông mà không giúp thì còn ra gì nữa?

Chẳng lẽ không nhớ Trần Đường biết bay sao? Biết bay đấy! Làm sao có thể so với người thường được?

Sắc mặt Tần Dũng lập tức nghiêm túc, vội nói: "Không hay rồi! Trần Đường sắp bị hội đồng quản trị đuổi việc!"

Nghe vậy, ánh mắt Tần Thời Uyên cũng trầm xuống.

Trần Đường hiện tại với anh ta rất quan trọng, không chỉ liên quan đến Bạch Điềm Điềm, mà còn liên quan đến các mối quan hệ với các tổng giám đốc. Hiện MQ sắp bắt đầu hợp tác với mấy người đó, ai không có cũng được, nhưng Trần Đường thì không thể thiếu.

Tần Dũng giờ đã tức điên.

"Bọn già chết tiệt kia! Lợi dụng lúc tôi không có mặt để ra tay với Trần Đường! Cô ấy là người bọn họ dám động vào sao?!"

Tần Thời Uyên không nói thêm, lập tức đứng dậy rời đi.

Tần Dũng: "Này! Con đi đâu?"

"Cứu công ty."

Nghe thế, Tần Dũng lập tức tỉnh táo, vội vã đuổi theo.

Dù tình cha con giờ có rạn nứt đi chăng nữa, thì Trần Đường vẫn phải cứu.

Hai người vừa rời khỏi sân thượng thì bắt gặp Chương Thanh Đồng đang hớt hải chạy đến.

"Tổng giám đốc Tần! Cuối cùng tôi cũng tìm được anh rồi! Cứu mạng! Trần Đường bị hội đồng quản trị bắt đi rồi!"

"Biết rồi, dẫn tôi đến đó."

"Vâng!"

Trong lòng Chương Thanh Đồng phấn khích, bước đi vội vàng, rồi phát hiện ra ông Tần tổng cũng theo sát phía sau, mà sắc mặt còn nghiêm trọng hơn cả Tần Thời Uyên.

Gì vậy trời? Khi nào thì Trần Đường thân với ông Tần luôn rồi?!

Quan hệ chị em tốt của cô nàng đúng là càng lúc càng phi phàm.

Nghĩ tới việc lát nữa hai người kia sẽ xông thẳng vào phòng họp đối đầu trực tiếp với đám yêu quái hội đồng quản trị, Chương Thanh Đồng càng thêm kích động, bước chân càng đi nhanh hơn.

Đánh đi! Đánh đi!

Mình thích nhất là xem trai đẹp đánh nhau rồi đó!

Ở một đầu khác của tòa nhà, trong phòng họp, Trần Đường đang bị mấy vị giám đốc vây quanh, ép cô phải viết đơn xin nghỉ việc.

Trần Đường ra vẻ khó xử.

Trong giáo trình hệ thống dạy, cô còn chưa học đến chương này nữa cơ.

Mặc dù hội đồng quản trị đang ép người từng bước, nhưng hiện tại Trần Đường đâu còn là chiến binh đơn độc, cô có hệ thống đang chỉ đạo từ xa.

"Cô không phải là vẫn muốn bám trụ ở MQ không chịu đi đấy chứ?" Giám đốc Trương chất vấn.

Hệ thống: 【Nói với ông ta, nếu không được Tần Thời Uyên cho phép, cô sẽ không đi.】

Trần Đường gật đầu, nhìn thẳng vào Giám đốc Trương: "Muốn đi thì ông tự đi đi."

Giám đốc Trương trợn to mắt vì tức. "Cô chỉ là một con thư ký bé tẹo, mà dám bảo tôi đi à? Cô có biết tôi nắm bao nhiêu cổ phần của MQ không? Có biết MQ có được như hôm nay là nhờ ai giúp đỡ không?"

Hệ thống: 【Nói với ông ta, cái ân huệ đó MQ trả từ đời nào rồi. Hơn nữa, Tần Thời Uyên đã sớm tước bỏ quyền quản lý công ty của hội đồng quản trị rồi.】

Trần Đường lại tiếp lời: "Ông mặt dày thật đấy."

Giám đốc Trương lần này tức đến trắng cả mắt, tám mươi hai tuổi đầu, suýt nữa không thở nổi.

Hệ thống: 【...】

【Cô có cần tôi giúp thật không đấy? Sao không chịu nói đúng lời tôi dạy?】

Trần Đường: "Tao dịch sát nghĩa đấy chứ. Chỉ là tóm gọn trọng tâm thôi."

Lúc này, giám đốc Trương cuối cùng cũng lấy lại hơi thở, giận đến run người: "Đuổi việc! Nhất định phải đuổi việc! Cô không viết đơn từ chức thì công ty cũng phải đuổi cô! Dù sao cũng không thể để cô ở lại đây thêm một ngày nào nữa!"

Mắt Trần Đường lập tức sáng rỡ.

"Thế còn chuyện bồi thường thì..."

Cô còn chưa nói xong, cửa phòng họp bất ngờ bị đá văng ra.

"Ai dám đuổi Trần Đường?"

Tần Thời Uyên sải bước vào, sắc mặt u ám như mây đen áp đỉnh, mang theo một áp lực vô hình khiến người ta nghẹt thở. Anh ta bước đến đứng chắn trước mặt Trần Đường, ánh mắt sắc bén quét qua từng thành viên hội đồng quản trị, lạnh lùng lên tiếng: "Tôi có thể để ông là người đi trước."

Vừa dứt lời, Tần Dũng cũng thong thả bước vào với hai tay khoanh sau lưng, hiếm khi đồng lòng cùng Tần Thời Uyên: "Tôi tán thành đề xuất đó."