Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1498
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1498 :Phát hiện ngoài ý muốn (3)
Người không biết sợ lại giúp Giang Khải một lần, kiểu dáng cũ như vậy, xảy ra vấn đề cũng bình thường.
Thấy hai tỷ muội hơi dao động, Giang Khải vội vàng nói,"Lại nói, không phải ngươi vừa nói Người tuần đêm chỉ biến mất sao, biết đâu nó còn ở gần đây, chẳng may gặp phải thì ta làm sao bây giờ!"
Suy nghĩ, tỷ tỷ vẫn lựa chọn tin tưởng Giang Khải.
"Được rồi, ngươi cùng chúng ta rời khỏi nơi này trước!"
Bốn người nhanh chóng rời khỏi nơi đây, tạm thời dừng chân ở một sơn động ẩn nấp.
Muội muội đặt lão giả xuống tiếp tục trị liệu, tỷ tỷ thì nhìn chằm chằm Giang Khải, nhìn đến mức cả người Giang Khải mất tự nhiên.
"Cô nương, ngươi, làm gì lại nhìn chằm chằm ta như vậy?" Giang Khải hỏi.
"Nhìn chằm chằm ngươi không cho ngươi cơ hội làm chuyện xấu!" Nữ nhân không khách sáo nói.
Giang Khải thở dài một hơi, nha đầu, ngươi còn không biết ngươi cũng do ta cứu đi, đối xử với ân nhân cứu mạng như thế có thích hợp không?
Không lâu sau, cuối cùng lão giả đã tỉnh lại, hắn ta thấy có Thầy lang đang chữa trị vết thương cho mình, chưa tỉnh hồn ngồi dậy,"Người tự do kia đâu?"
"Người tự do nào?" Muội muội kỳ quái hỏi.
"Chính là thanh niên trẻ tuổi kia, trước ngực có ký hiệu Thiên Ma công hội, dùng một thanh trường kiếm màu xanh..."
"Ngươi nói đến người kia, chạy rồi." Tỷ tỷ giận nói.
Lão nhân lại thở dài một hơn,"Chạy... Cũng may đã chạy... Đúng, đa tạ các ngươi đã ra tay cứu giúp."
"Xảy ra chuyện gì?" Giang Khải kỳ quái hỏi.
Lão nhân còn tưởng Giang Khải cũng đi cùng hai tỷ muội, nói,"Tên kia đánh lén ta, chúng ta đánh nhau thu hút sự chú ý của Người tuần đêm, ta bị Người tuần đêm đánh bị thương, hắn suýt thì giết ta."
"Khá lắm, hèn hạ như vậy?" Giang Khải không khỏi sợ hãi than thở, thì ra tất cả nguyên nhân lại là nam tử kia muốn giết người đoạt bảo.
"Ngươi bị hắn cướp thứ gì?" Giang Khải hỏi.
Lão nhân nhìn Giang Khải một chút, mạng cũng do người ta cứu, hơn nữa đồ cũng đã bị cướp, hắn ta cũng không giấu giếm nữa,"Là một phần tin tức bảo vật thần cấp."
Giang Khải trợn to mắt, hắn giết nhiều Người tuần đêm ở khu vực không biết như vậy, cũng chưa từng thấy một phần tin tức bảo vật thần cấp.
Đây có lẽ là sự chênh lệch giữa người và người.
"Phần tin tức bảo vật này, ghi lại, hình như... Có liên quan với Chủ thần bài." Lão nhân tiếp tục nói,"Cũng là ám khí mà Giang Khải dùng, chắc các ngươi từng nghe đến.
"Nghe, từng nghe..." Giang Khải ấp úng nói.
Hắn có nằm mơ cũng không ngờ mình vẫn tìm Chủ thần bài mấy năm cũng không tìm được, kết quả xen vào chuyện người khác lại lấy được tin tức của Chủ thần bài!
Trải qua sự hỏi thăm của lão giả, Giang Khải cũng biết tên của hai nữ hài này.
Tỷ tỷ tên là Từ Diễm, muội muội gọi là Từ Lệ, hai tỷ muội đều là thành viên Chủ Thần công hội, đi ra từ phân bộ thành chính khu 4, tỷ tỷ là Binh lính tứ giai, muội muội là Thầy lang tứ giai.
Có lẽ cũng vì sự hạn chế trong chức nghiệp của muội muội nên không cách nào tự hoàn thành lịch luyện ở khu vực không biết, cho nên hai tỷ muội mới mạo hiểm tổ đội.
Nhưng hai người cũng có chút thực lực, đến khu vực không biết lịch luyện hơn hai tháng lại chỉ trở về thành chính một lần.
Vị lão giả này cũng khá bi thảm, hắn ta tên là Lý Thắng, là người Thiên Đế công hội, 35 tuổi mới tích lũy được tiền mua tài liệu chức nghiệp Võ đồ, đến 50 tuổi mới đạt tới chức nghiệp tứ giai, cuối cùng bây giờ đã xoay người lấy được một phần tin tức bảo vật thần cấp, kết quả suýt nữa bị người ta giết.
"Ta biết ta không với tới bảo vật loại cấp bậc kia, chỉ muốn bán được tiền thì có thể mua tài liệu Võ đồ cấp bậc Siêu phàm." Lão nhân thở dài một tiếng.
Từ Lệ đột nhiên tức giận,"Tên kia thật ghê tởm, giết người cướp của thì thôi đi, còn lừa chúng ta nói hắn đến cứu người, kết quả đến thời điểm quan trọng lại tự chạy đi, suýt nữa hại chết tỷ tỷ!"
Từ Diễm lắc đầu, thở dài một hơi,"Hai chúng ta vẫn dễ tin tưởng người khác... Lúc ta và hắn đối phó Người tuần đêm đã mơ hồ cảm giác được hắn vẫn đang giữ thực lực, thì ra đã sớm muốn tính kế chúng ta."
Giang Khải cười lạnh một tiếng, loại người này có mặt khắp nơi nhưng so sánh với cấp bậc của Lưu Viễn Hương còn là trò trẻ con.
Lúc này Từ Lệ kia như nhớ tới điều gì đó,"Đúng, nếu tin tức bảo vật liên quan tới Chủ thần bài, vậy... Tỷ, chúng ta phải cười về!"
Lý Thắng vội vàng nói,"Nếu các ngươi có thể cướp về, ta bằng lòng chia đều cho các ngươi."
Giang Khải hỏi thêm một câu,"Chia đều như thế nào? Nơi này nhiều người như vậy."
Lý Thắng sảng khoái nói,"Mỗi người một phần tư!"
Giang Khải hơi bất ngờ, Lý Thắng cũng rất công bằng.
Từ Diễm lườm Giang Khải, nói,"Không phải ngươi lạc đường sao? Sao cũng muốn kiếm một chén canh?"
Giang Khải cười hắc hắc,"Người gặp có phần thôi, sao nào, không muốn dẫn theo ta?"
Từ Diễm hừ lạnh, tuy nàng tỏ ra khinh thường Giang Khải nhưng cũng không muốn gạt hắn ra ngoài.
"Chúng ta có thể dẫn theo ngươi, nhưng ngươi chắc chắn phải đồng ý một điều kiện của chúng ta."
Thấy hai tỷ muội hơi dao động, Giang Khải vội vàng nói,"Lại nói, không phải ngươi vừa nói Người tuần đêm chỉ biến mất sao, biết đâu nó còn ở gần đây, chẳng may gặp phải thì ta làm sao bây giờ!"
Suy nghĩ, tỷ tỷ vẫn lựa chọn tin tưởng Giang Khải.
"Được rồi, ngươi cùng chúng ta rời khỏi nơi này trước!"
Bốn người nhanh chóng rời khỏi nơi đây, tạm thời dừng chân ở một sơn động ẩn nấp.
Muội muội đặt lão giả xuống tiếp tục trị liệu, tỷ tỷ thì nhìn chằm chằm Giang Khải, nhìn đến mức cả người Giang Khải mất tự nhiên.
"Cô nương, ngươi, làm gì lại nhìn chằm chằm ta như vậy?" Giang Khải hỏi.
"Nhìn chằm chằm ngươi không cho ngươi cơ hội làm chuyện xấu!" Nữ nhân không khách sáo nói.
Giang Khải thở dài một hơi, nha đầu, ngươi còn không biết ngươi cũng do ta cứu đi, đối xử với ân nhân cứu mạng như thế có thích hợp không?
Không lâu sau, cuối cùng lão giả đã tỉnh lại, hắn ta thấy có Thầy lang đang chữa trị vết thương cho mình, chưa tỉnh hồn ngồi dậy,"Người tự do kia đâu?"
"Người tự do nào?" Muội muội kỳ quái hỏi.
"Chính là thanh niên trẻ tuổi kia, trước ngực có ký hiệu Thiên Ma công hội, dùng một thanh trường kiếm màu xanh..."
"Ngươi nói đến người kia, chạy rồi." Tỷ tỷ giận nói.
Lão nhân lại thở dài một hơn,"Chạy... Cũng may đã chạy... Đúng, đa tạ các ngươi đã ra tay cứu giúp."
"Xảy ra chuyện gì?" Giang Khải kỳ quái hỏi.
Lão nhân còn tưởng Giang Khải cũng đi cùng hai tỷ muội, nói,"Tên kia đánh lén ta, chúng ta đánh nhau thu hút sự chú ý của Người tuần đêm, ta bị Người tuần đêm đánh bị thương, hắn suýt thì giết ta."
"Khá lắm, hèn hạ như vậy?" Giang Khải không khỏi sợ hãi than thở, thì ra tất cả nguyên nhân lại là nam tử kia muốn giết người đoạt bảo.
"Ngươi bị hắn cướp thứ gì?" Giang Khải hỏi.
Lão nhân nhìn Giang Khải một chút, mạng cũng do người ta cứu, hơn nữa đồ cũng đã bị cướp, hắn ta cũng không giấu giếm nữa,"Là một phần tin tức bảo vật thần cấp."
Giang Khải trợn to mắt, hắn giết nhiều Người tuần đêm ở khu vực không biết như vậy, cũng chưa từng thấy một phần tin tức bảo vật thần cấp.
Đây có lẽ là sự chênh lệch giữa người và người.
"Phần tin tức bảo vật này, ghi lại, hình như... Có liên quan với Chủ thần bài." Lão nhân tiếp tục nói,"Cũng là ám khí mà Giang Khải dùng, chắc các ngươi từng nghe đến.
"Nghe, từng nghe..." Giang Khải ấp úng nói.
Hắn có nằm mơ cũng không ngờ mình vẫn tìm Chủ thần bài mấy năm cũng không tìm được, kết quả xen vào chuyện người khác lại lấy được tin tức của Chủ thần bài!
Trải qua sự hỏi thăm của lão giả, Giang Khải cũng biết tên của hai nữ hài này.
Tỷ tỷ tên là Từ Diễm, muội muội gọi là Từ Lệ, hai tỷ muội đều là thành viên Chủ Thần công hội, đi ra từ phân bộ thành chính khu 4, tỷ tỷ là Binh lính tứ giai, muội muội là Thầy lang tứ giai.
Có lẽ cũng vì sự hạn chế trong chức nghiệp của muội muội nên không cách nào tự hoàn thành lịch luyện ở khu vực không biết, cho nên hai tỷ muội mới mạo hiểm tổ đội.
Nhưng hai người cũng có chút thực lực, đến khu vực không biết lịch luyện hơn hai tháng lại chỉ trở về thành chính một lần.
Vị lão giả này cũng khá bi thảm, hắn ta tên là Lý Thắng, là người Thiên Đế công hội, 35 tuổi mới tích lũy được tiền mua tài liệu chức nghiệp Võ đồ, đến 50 tuổi mới đạt tới chức nghiệp tứ giai, cuối cùng bây giờ đã xoay người lấy được một phần tin tức bảo vật thần cấp, kết quả suýt nữa bị người ta giết.
"Ta biết ta không với tới bảo vật loại cấp bậc kia, chỉ muốn bán được tiền thì có thể mua tài liệu Võ đồ cấp bậc Siêu phàm." Lão nhân thở dài một tiếng.
Từ Lệ đột nhiên tức giận,"Tên kia thật ghê tởm, giết người cướp của thì thôi đi, còn lừa chúng ta nói hắn đến cứu người, kết quả đến thời điểm quan trọng lại tự chạy đi, suýt nữa hại chết tỷ tỷ!"
Từ Diễm lắc đầu, thở dài một hơi,"Hai chúng ta vẫn dễ tin tưởng người khác... Lúc ta và hắn đối phó Người tuần đêm đã mơ hồ cảm giác được hắn vẫn đang giữ thực lực, thì ra đã sớm muốn tính kế chúng ta."
Giang Khải cười lạnh một tiếng, loại người này có mặt khắp nơi nhưng so sánh với cấp bậc của Lưu Viễn Hương còn là trò trẻ con.
Lúc này Từ Lệ kia như nhớ tới điều gì đó,"Đúng, nếu tin tức bảo vật liên quan tới Chủ thần bài, vậy... Tỷ, chúng ta phải cười về!"
Lý Thắng vội vàng nói,"Nếu các ngươi có thể cướp về, ta bằng lòng chia đều cho các ngươi."
Giang Khải hỏi thêm một câu,"Chia đều như thế nào? Nơi này nhiều người như vậy."
Lý Thắng sảng khoái nói,"Mỗi người một phần tư!"
Giang Khải hơi bất ngờ, Lý Thắng cũng rất công bằng.
Từ Diễm lườm Giang Khải, nói,"Không phải ngươi lạc đường sao? Sao cũng muốn kiếm một chén canh?"
Giang Khải cười hắc hắc,"Người gặp có phần thôi, sao nào, không muốn dẫn theo ta?"
Từ Diễm hừ lạnh, tuy nàng tỏ ra khinh thường Giang Khải nhưng cũng không muốn gạt hắn ra ngoài.
"Chúng ta có thể dẫn theo ngươi, nhưng ngươi chắc chắn phải đồng ý một điều kiện của chúng ta."