Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1499
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1499 :Thần mộ số bảy
"Điều kiện gì?"
"Nếu thật sự cướp được, hơn nữa ngươi thật sự bỏ sức, đến lúc đó để đồ ở chỗ ta trước, để ta quyết định bán tin tức này cho ai, sau khi lấy được tiền thì chúng ta cứ chia đều theo lời của lão tiên sinh."
Giang Khải hơi nhíu mày,"Vậy ngươi phải nói cho ta biết ngươi dự định bán cho ai!"
"Đương nhiên là bán cho Chủ Thần chúng ta." Từ Diễm tỏ ra rất hung hăng,"Chủ thần bài vốn là vũ khí của hội trưởng chúng ta, tuy đã lâu hắn không về nhưng chúng ta tin tưởng một ngày nào đó hắn chắc chắn quay về."
Từ Lệ nói thêm,"Ngươi yên tâm, dù bán cho Chủ Thần chúng ta, công hội chúng ta cũng không cố ý ép giá, nên trả bao nhiêu thì trả bấy nhiêu, các ngươi sẽ không lỗ vốn."
Giang Khải hơi ngạc nhiên, hắn chưa từng thấy hai thành viên Chủ Thần này, không ngờ họ lại bằng lòng tìm kiếm vũ khí cho mình!"
"Hội trưởng của các ngươi gặp Thiên Khiển, người có liên quan với hắn đều bị liên lụy, các ngươi còn hy vọng hắn quay về?" Giang Khải không nhịn được hỏi.
Trên mặt Từ Diễm đầy vẻ chán ghét lườm Giang Khải,"Thiên Khiển thì làm sao, sao ngươi không nói hắn đã làm bao nhiêu việc vì Hoa Hạ!"
"Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi còn nói hội trưởng chúng ta, ngươi đi ngay cho ta!"
Từ Lệ tỏ ra tự hào nói,"Không phải ngươi không biết danh hiệu Chiến Thần Hoa Hạ bất tử từ đâu ra chứ! Chúng ta cũng vì hắn mới gia nhập Chủ Thần."
"Chỉ tiếc ta vẫn không có cơ hội tận mắt thấy hội trưởng chúng ta, đó là thần tượng của ta! Nghe nói người thật còn đẹp trai hơn, có khí chất hơn trong video, hoàn toàn là một nam thần!"
Từ Diễm lườm muội muội,"Được rồi, đừng mê trai nữa."
Lý Thắng ngồi bên cạnh cũng không nhịn được cười nói,"Công hội chúng ta cũng có rất nhiều người sùng bái Giang Khải, thật ra có rất nhiều người cũng vì việc Thiên Khiển mà trách mắng Giang Khải, nhưng những người này như thế nào? Chỉ là người ích kỷ mà thôi."
"Chỉ cần hiểu rõ điều mà Giang Khải từng trải qua, sao lại trách hắn chứ."
"Thật ra ta cảm thấy Giang Khải rời khỏi Hoa Hạ phần lớn là vì Hoa Hạ sẽ trở thành nước lãnh đạo toàn cầu, người Hoa chúng ta công nhận Giang Khải nhưng người khác nghe nói kết nối với Hoa Hạ còn phải chịu Thiên Khiển, chắc chắn sẽ có ý kiến."
"Sau đó quân đội cũng không đi tìm hắn, hơn phân nửa cũng suy tính về phương diện này. Cho nên, tuy chúng ta hy vọng Giang Khải quay về nhưng... Ai, việc này rắc rối hơn sự tưởng tượng của chúng ta rất nhiều."
Giang Khải nghe xong, yên lặng cúi đầu xuống, trong lòng hắn hơi cảm thấy ấm áp.
Không ngờ ở trong sơn động thế này lại nghe được có người hiểu mình, có lẽ đây cũng là một loại vui mừng.
Đối với yêu cầu của Từ Diễm, tất nhiên Giang Khải không phản đối, bán tin tức cho Chủ Thần công hội không khác gì bán cho hắn, lúc đầu hắn không định lấy không bảo vật, lão Lý và đôi tỷ muội này cũng không giống kẻ có tiền, thanh toán chút thù lao là được.
Đã quyết định phải cướp lại tin tức bảo vật, sau khi bốn người nghỉ ngơi một chút cũng xuất phát.
Từ Diễm là đội trưởng tạm thời, Từ Lệ là Thầy lang theo đội, Giang Khải phụ trách cõng lão Lý, đến lúc đó gặp được tên kia có lẽ hắn còn phải ra tay giúp đỡ.
Điều thú vị là, tiểu đội Từ Diễm đặt tên đội ngũ là tiểu đội "Hỏa Thần", xem ra tỷ tỷ nàng cũng rất mong chờ tiểu đội do hội trưởng thành lập trước kia.
Từ Diễm có thể dẫn theo muội muội lịch luyện ở khu vực không biết lâu như vậy, nói rõ thật sự có bản lĩnh nhất định, nàng cần thận truy tìm tung tích của người kia.
Đúng vào lúc này, tiểu hỗn cầu quay về, nó chui vào trước ngực Giang Khải, tự bò vào trong túi áo của Giang Khải.
Từ Diễm và Thầy lang cũng không thấy nhưng Lý Thắng lại thấy được.
"Hả? Vừa rồi là..."
Giang Khải lạnh nhạt nói,"Ta nuôi sủng vật nhỏ."
"Ta không nhìn nhầm chứ, Giang Khải cũng có một sủng vật, cũng là loài chuột."
Giang Khải mỉm cười,"Sủng vật của ta sao so được với hắn, ta chỉ là một con chuột bình thường."
Lý Thắng lại nhíu mày.
Sủng vật trong Quỷ Tinh vốn rất hiếm có, vừa rồi sủng vật của người đeo mặt nạ có tốc độ cực nhanh, căn bản không giống một sủng vật bình thường.
Lại thêm người này đeo mặt nạ, ai không có việc gì lại đeo mặt nạ.
Chẳng lẽ hắn... Nhưng Lý Thắng nhanh chóng lắc đầu, sao người này có thể là Giang Khải chứ, Giang Khải đã mai danh ẩn tích gần một năm, sao có thể đột nhiên xuất hiện bên cạnh họ.
Giang Khải cũng đang truy tìm tung tích của người kia, dựa theo lời nói của lão Lý, người kia cũng bị thương nên chỉ cần lần theo vết máu là tìm được.
Nhưng điều kỳ quái là theo lý sau khi người kia giành được bảo vật nên lập tức quay về thành chính, nhưng từ phương hướng vết máu để lại thì phát hiện người kia vẫn đang đi sâu vào khu vực không biết.
"Không phải muốn trực tiếp đi lấy bảo vật chứ..." Giang Khải nói thầm trong lòng.
Lúc bốn người đuổi theo vết máu, Giang Khải đột nhiên dừng bước.
"Này, sao không đi nữa?" Từ Diễm kỳ quái nhìn Giang Khải sau lưng, lúc này người kia đang nhìn rừng rậm xung quanh.
"Nếu thật sự cướp được, hơn nữa ngươi thật sự bỏ sức, đến lúc đó để đồ ở chỗ ta trước, để ta quyết định bán tin tức này cho ai, sau khi lấy được tiền thì chúng ta cứ chia đều theo lời của lão tiên sinh."
Giang Khải hơi nhíu mày,"Vậy ngươi phải nói cho ta biết ngươi dự định bán cho ai!"
"Đương nhiên là bán cho Chủ Thần chúng ta." Từ Diễm tỏ ra rất hung hăng,"Chủ thần bài vốn là vũ khí của hội trưởng chúng ta, tuy đã lâu hắn không về nhưng chúng ta tin tưởng một ngày nào đó hắn chắc chắn quay về."
Từ Lệ nói thêm,"Ngươi yên tâm, dù bán cho Chủ Thần chúng ta, công hội chúng ta cũng không cố ý ép giá, nên trả bao nhiêu thì trả bấy nhiêu, các ngươi sẽ không lỗ vốn."
Giang Khải hơi ngạc nhiên, hắn chưa từng thấy hai thành viên Chủ Thần này, không ngờ họ lại bằng lòng tìm kiếm vũ khí cho mình!"
"Hội trưởng của các ngươi gặp Thiên Khiển, người có liên quan với hắn đều bị liên lụy, các ngươi còn hy vọng hắn quay về?" Giang Khải không nhịn được hỏi.
Trên mặt Từ Diễm đầy vẻ chán ghét lườm Giang Khải,"Thiên Khiển thì làm sao, sao ngươi không nói hắn đã làm bao nhiêu việc vì Hoa Hạ!"
"Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi còn nói hội trưởng chúng ta, ngươi đi ngay cho ta!"
Từ Lệ tỏ ra tự hào nói,"Không phải ngươi không biết danh hiệu Chiến Thần Hoa Hạ bất tử từ đâu ra chứ! Chúng ta cũng vì hắn mới gia nhập Chủ Thần."
"Chỉ tiếc ta vẫn không có cơ hội tận mắt thấy hội trưởng chúng ta, đó là thần tượng của ta! Nghe nói người thật còn đẹp trai hơn, có khí chất hơn trong video, hoàn toàn là một nam thần!"
Từ Diễm lườm muội muội,"Được rồi, đừng mê trai nữa."
Lý Thắng ngồi bên cạnh cũng không nhịn được cười nói,"Công hội chúng ta cũng có rất nhiều người sùng bái Giang Khải, thật ra có rất nhiều người cũng vì việc Thiên Khiển mà trách mắng Giang Khải, nhưng những người này như thế nào? Chỉ là người ích kỷ mà thôi."
"Chỉ cần hiểu rõ điều mà Giang Khải từng trải qua, sao lại trách hắn chứ."
"Thật ra ta cảm thấy Giang Khải rời khỏi Hoa Hạ phần lớn là vì Hoa Hạ sẽ trở thành nước lãnh đạo toàn cầu, người Hoa chúng ta công nhận Giang Khải nhưng người khác nghe nói kết nối với Hoa Hạ còn phải chịu Thiên Khiển, chắc chắn sẽ có ý kiến."
"Sau đó quân đội cũng không đi tìm hắn, hơn phân nửa cũng suy tính về phương diện này. Cho nên, tuy chúng ta hy vọng Giang Khải quay về nhưng... Ai, việc này rắc rối hơn sự tưởng tượng của chúng ta rất nhiều."
Giang Khải nghe xong, yên lặng cúi đầu xuống, trong lòng hắn hơi cảm thấy ấm áp.
Không ngờ ở trong sơn động thế này lại nghe được có người hiểu mình, có lẽ đây cũng là một loại vui mừng.
Đối với yêu cầu của Từ Diễm, tất nhiên Giang Khải không phản đối, bán tin tức cho Chủ Thần công hội không khác gì bán cho hắn, lúc đầu hắn không định lấy không bảo vật, lão Lý và đôi tỷ muội này cũng không giống kẻ có tiền, thanh toán chút thù lao là được.
Đã quyết định phải cướp lại tin tức bảo vật, sau khi bốn người nghỉ ngơi một chút cũng xuất phát.
Từ Diễm là đội trưởng tạm thời, Từ Lệ là Thầy lang theo đội, Giang Khải phụ trách cõng lão Lý, đến lúc đó gặp được tên kia có lẽ hắn còn phải ra tay giúp đỡ.
Điều thú vị là, tiểu đội Từ Diễm đặt tên đội ngũ là tiểu đội "Hỏa Thần", xem ra tỷ tỷ nàng cũng rất mong chờ tiểu đội do hội trưởng thành lập trước kia.
Từ Diễm có thể dẫn theo muội muội lịch luyện ở khu vực không biết lâu như vậy, nói rõ thật sự có bản lĩnh nhất định, nàng cần thận truy tìm tung tích của người kia.
Đúng vào lúc này, tiểu hỗn cầu quay về, nó chui vào trước ngực Giang Khải, tự bò vào trong túi áo của Giang Khải.
Từ Diễm và Thầy lang cũng không thấy nhưng Lý Thắng lại thấy được.
"Hả? Vừa rồi là..."
Giang Khải lạnh nhạt nói,"Ta nuôi sủng vật nhỏ."
"Ta không nhìn nhầm chứ, Giang Khải cũng có một sủng vật, cũng là loài chuột."
Giang Khải mỉm cười,"Sủng vật của ta sao so được với hắn, ta chỉ là một con chuột bình thường."
Lý Thắng lại nhíu mày.
Sủng vật trong Quỷ Tinh vốn rất hiếm có, vừa rồi sủng vật của người đeo mặt nạ có tốc độ cực nhanh, căn bản không giống một sủng vật bình thường.
Lại thêm người này đeo mặt nạ, ai không có việc gì lại đeo mặt nạ.
Chẳng lẽ hắn... Nhưng Lý Thắng nhanh chóng lắc đầu, sao người này có thể là Giang Khải chứ, Giang Khải đã mai danh ẩn tích gần một năm, sao có thể đột nhiên xuất hiện bên cạnh họ.
Giang Khải cũng đang truy tìm tung tích của người kia, dựa theo lời nói của lão Lý, người kia cũng bị thương nên chỉ cần lần theo vết máu là tìm được.
Nhưng điều kỳ quái là theo lý sau khi người kia giành được bảo vật nên lập tức quay về thành chính, nhưng từ phương hướng vết máu để lại thì phát hiện người kia vẫn đang đi sâu vào khu vực không biết.
"Không phải muốn trực tiếp đi lấy bảo vật chứ..." Giang Khải nói thầm trong lòng.
Lúc bốn người đuổi theo vết máu, Giang Khải đột nhiên dừng bước.
"Này, sao không đi nữa?" Từ Diễm kỳ quái nhìn Giang Khải sau lưng, lúc này người kia đang nhìn rừng rậm xung quanh.