Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 962
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 962 :Con thú bị nhốt trong lồng
Thấy Giang Khải còn chưa hết hy vọng, sau lưng Giang Khải đột nhiên truyền đến một giọng nói trầm thấp già nua, “Ngươi đang gọi Vệ Ưng? Đừng gọi nữa, hiện tại hắn chỉ còn lại một hơi, đừng nói hắn căn bản không nghe được tiếng gọi của ngươi, dù nghe được cũng không cách nào trả lời ngươi.” Giang Khải giật mình, trong phòng giam của hắn còn có một người khác!
Hắn vội vàng đi đến trước mặt người kia, vừa đến gần đã có mùi hôi thối đập vào mặt khiến Giang Khải không thể không dừng bước.
Ở khoảng cách gần, cuối cùng Giang Khải đã thấy được tình huống của người kia.
Hắn ta nằm trong góc nhà giam, gầy trơ cả xương, mái tóc hoa râm rối tung lộn xộn, quần áo trên người rách tung tóe, trước ngực có một vết thương thấy mà giật mình, kéo dài từ ngực phải đến bụng, trên vết thương còn có dấu vết thuốc bột, vết thương miễn cưỡng khép lại nhưng đã có mũ, vẫn có rất nhiều máu đặc chảy ra, một chân duỗi thẳng, một bắp chân khác đã biến mất.
Vũ khí của hắn ta là một thanh trường kiếm, nhìn từ chuôi kiếm chạm trổ cũng khá tinh tế, hình như tài liệu cũng rất hiếm thấy, lúc này trên thanh kiếm kia đã bị vết máu loang lổ và bụi đất bao trùm, ảm đạm không có ánh sáng nằm bên cạnh lão nhân.
“Tiền bối, ngươi… Ngươi là người Hoa sao?” Người kia không ngẩng đầu lên cũng không trả lời vấn đề của Giang Khải, giọng nói bình tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy đã không có chút dao động cảm xúc nào.
“Không phải dặn các ngươi đừng phái người thay thế chúng ta sao, ngươi còn trẻ như vậy, đến đây làm gì?” “Dù đám xương già chúng ta đã bị tra tấn thành dáng vẻ này cũng không quan trọng, ngươi còn trẻ như vậy đã có thể đạt đến Siêu phàm lục giai max cấp, rõ ràng có tiềm lực to lớn, sao bọn họ lại để ngươi đi vào.” Trong lòng Giang Khải không khỏi xúc động, lão giả này đã không còn hình người nhưng vẫn nghĩ đến sự phát triển của Hoa Hạ!
Hắn khẽ than thở, chịu đựng mùi hôi thối đi đến trước mặt lão giả, cúi người lấy ra ấm nước và một số đồ ăn nhét vào trong tay lão giả, lại lấy ra một số dược liệu, băng gạc, nước sạch xử lý vết thương giúp lão nhân.
Lúc chạm vào vết thương trước ngực lão nhân, cũng không biết có phải vì đau đớn hay không, cuối cùng lão nhân đã ngẩng đầu.
“Tiểu tử, vô dụng thôi, ngày mai ta sẽ bị thương nặng hơn hiện tại!” Giang Khải cúi đầu, hành động cũng không dừng lại, “Lão nhân gia, lại kiên trì mấy ngày nữa, ta dẫn các ngươi ra ngoài!” “Ngươi dẫn chúng ta ra ngoài… Ha ha ha, khụ khụ khụ, ngươi biết đâu là đâu không? Biết đối thủ của ngươi mạnh đến mức nào không?” Giang Khải nói, “Đừng cười, vết thương sẽ bị nứt.” “Hít… Tiểu tử ngươi…” Trên người lão nhân có rất nhiều vết thương, Giang Khải rửa sạch, bôi thuộc, quấn băng gạc từng chỗ giúp lão nhân, lại đổi một bộ quần áo sạch sẽ cho lão nhân.
“Các ngươi đều là anh hùng, lúc đi ra cũng không thể nhếch nhác như thế.” Giang Khải vừa bận rộn vừa nói.
“Ha ha, ngươi căn bản không nghe lọt những lời ta vừa nói sao?” Cuối cùng trong mắt lão nhân đã có chút ánh sáng, trong thời kỳ tuyệt vọng vô tận này, hiếm có một ai còn có thể giữ được tinh thần lạc quan như vậy.
Xử lý xong thương thế của lão nhân, Giang Khải lại chải tóc cho lão nhân, “Chờ có thời gian, ta lại cắt tóc cho ngươi, vậy thì hoàn mỹ.” Lão nhân đánh giá Giang Khải, trong lời nói có ý trách móc, “Thật ra ngươi vừa đi vào ta đã muốn nói, sao trên người ngươi còn thối hơn ta… Ngươi đến từ đâu?” “Lão nhân gia, ngươi thối đến mức đã thành thói quen, nên mới cảm thấy ta thối hơn, ta còn cảm thấy ngươi thối hơn đấy.” Giang Khải nói.
Trên mặt lão nhân xuất hiện ý cười, nếu lúc trước hắn ta gặp được một người trẻ tuổi như vậy, chắc chắn sẽ rất thú vị.
“Vừa rồi ngươi vẫn đang tìm Vệ Ưng?” “Đúng.” Giang Khải nói, “Ta muốn xem hắn thế nào.” “Hắn… Hôm nay ta vừa gặp hắn…” Lão nhân thở dài một hơi, trong lòng đau đớn, “Đã không thành hình người…” Cuối cùng động tác của Giang Khải đã hơi dừng lại, cho dù đối chiến với mấy chục vạn Boss bản đồ cũng chưa từng run tay, lúc này lại run rẩy dữ đội.
“Hắn, hắn ở đâu?” “Không biết, lồng giam này có rất nhiều, ở trong bóng tối lâu dài ta chỉ có thể từ giọng nói đại khái nhận ra người trong vài phòng giam xung quanh, chắc chắn lão Vệ không ở đây.” “Sao, hắn là gì của ngươi?” Lão nhân hỏi.
Giang Khải im lặng một lúc lâu, khẽ khàng nói, “Người thân…” “Người thân… Không phải người thân lại hơn hẳn người thân đi.” Lão nhân như đã hiểu ý của Giang Khải, “Lão Vệ không có con cái, trước đó ở chiến trường Thú Thần, huynh đệ và tỷ tỷ của hắn đều đã hy sinh, nên cũng không có người thân lớn như ngươi.” Giang Khải ngạc nhiên nhìn lão giả, xem ra vị lão giả này cũng quen biết lão Vệ đã lâu.
“Ngươi muốn gặp lão Vệ, thật ra cũng không khó.” Lão nhân nói, “Sáng mỗi ngày là lúc chiến đấu ở ngược lao, đến lúc đó chúng ta đều phải đến khu chuẩn bị chiến đấu, người ở cùng quốc gia sẽ đến khu chuẩn bị chiến đấu giống nhau, nhưng thời gian rất ngắn, có lẽ chỉ có 10 phút.”
Hắn vội vàng đi đến trước mặt người kia, vừa đến gần đã có mùi hôi thối đập vào mặt khiến Giang Khải không thể không dừng bước.
Ở khoảng cách gần, cuối cùng Giang Khải đã thấy được tình huống của người kia.
Hắn ta nằm trong góc nhà giam, gầy trơ cả xương, mái tóc hoa râm rối tung lộn xộn, quần áo trên người rách tung tóe, trước ngực có một vết thương thấy mà giật mình, kéo dài từ ngực phải đến bụng, trên vết thương còn có dấu vết thuốc bột, vết thương miễn cưỡng khép lại nhưng đã có mũ, vẫn có rất nhiều máu đặc chảy ra, một chân duỗi thẳng, một bắp chân khác đã biến mất.
Vũ khí của hắn ta là một thanh trường kiếm, nhìn từ chuôi kiếm chạm trổ cũng khá tinh tế, hình như tài liệu cũng rất hiếm thấy, lúc này trên thanh kiếm kia đã bị vết máu loang lổ và bụi đất bao trùm, ảm đạm không có ánh sáng nằm bên cạnh lão nhân.
“Tiền bối, ngươi… Ngươi là người Hoa sao?” Người kia không ngẩng đầu lên cũng không trả lời vấn đề của Giang Khải, giọng nói bình tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy đã không có chút dao động cảm xúc nào.
“Không phải dặn các ngươi đừng phái người thay thế chúng ta sao, ngươi còn trẻ như vậy, đến đây làm gì?” “Dù đám xương già chúng ta đã bị tra tấn thành dáng vẻ này cũng không quan trọng, ngươi còn trẻ như vậy đã có thể đạt đến Siêu phàm lục giai max cấp, rõ ràng có tiềm lực to lớn, sao bọn họ lại để ngươi đi vào.” Trong lòng Giang Khải không khỏi xúc động, lão giả này đã không còn hình người nhưng vẫn nghĩ đến sự phát triển của Hoa Hạ!
Hắn khẽ than thở, chịu đựng mùi hôi thối đi đến trước mặt lão giả, cúi người lấy ra ấm nước và một số đồ ăn nhét vào trong tay lão giả, lại lấy ra một số dược liệu, băng gạc, nước sạch xử lý vết thương giúp lão nhân.
Lúc chạm vào vết thương trước ngực lão nhân, cũng không biết có phải vì đau đớn hay không, cuối cùng lão nhân đã ngẩng đầu.
“Tiểu tử, vô dụng thôi, ngày mai ta sẽ bị thương nặng hơn hiện tại!” Giang Khải cúi đầu, hành động cũng không dừng lại, “Lão nhân gia, lại kiên trì mấy ngày nữa, ta dẫn các ngươi ra ngoài!” “Ngươi dẫn chúng ta ra ngoài… Ha ha ha, khụ khụ khụ, ngươi biết đâu là đâu không? Biết đối thủ của ngươi mạnh đến mức nào không?” Giang Khải nói, “Đừng cười, vết thương sẽ bị nứt.” “Hít… Tiểu tử ngươi…” Trên người lão nhân có rất nhiều vết thương, Giang Khải rửa sạch, bôi thuộc, quấn băng gạc từng chỗ giúp lão nhân, lại đổi một bộ quần áo sạch sẽ cho lão nhân.
“Các ngươi đều là anh hùng, lúc đi ra cũng không thể nhếch nhác như thế.” Giang Khải vừa bận rộn vừa nói.
“Ha ha, ngươi căn bản không nghe lọt những lời ta vừa nói sao?” Cuối cùng trong mắt lão nhân đã có chút ánh sáng, trong thời kỳ tuyệt vọng vô tận này, hiếm có một ai còn có thể giữ được tinh thần lạc quan như vậy.
Xử lý xong thương thế của lão nhân, Giang Khải lại chải tóc cho lão nhân, “Chờ có thời gian, ta lại cắt tóc cho ngươi, vậy thì hoàn mỹ.” Lão nhân đánh giá Giang Khải, trong lời nói có ý trách móc, “Thật ra ngươi vừa đi vào ta đã muốn nói, sao trên người ngươi còn thối hơn ta… Ngươi đến từ đâu?” “Lão nhân gia, ngươi thối đến mức đã thành thói quen, nên mới cảm thấy ta thối hơn, ta còn cảm thấy ngươi thối hơn đấy.” Giang Khải nói.
Trên mặt lão nhân xuất hiện ý cười, nếu lúc trước hắn ta gặp được một người trẻ tuổi như vậy, chắc chắn sẽ rất thú vị.
“Vừa rồi ngươi vẫn đang tìm Vệ Ưng?” “Đúng.” Giang Khải nói, “Ta muốn xem hắn thế nào.” “Hắn… Hôm nay ta vừa gặp hắn…” Lão nhân thở dài một hơi, trong lòng đau đớn, “Đã không thành hình người…” Cuối cùng động tác của Giang Khải đã hơi dừng lại, cho dù đối chiến với mấy chục vạn Boss bản đồ cũng chưa từng run tay, lúc này lại run rẩy dữ đội.
“Hắn, hắn ở đâu?” “Không biết, lồng giam này có rất nhiều, ở trong bóng tối lâu dài ta chỉ có thể từ giọng nói đại khái nhận ra người trong vài phòng giam xung quanh, chắc chắn lão Vệ không ở đây.” “Sao, hắn là gì của ngươi?” Lão nhân hỏi.
Giang Khải im lặng một lúc lâu, khẽ khàng nói, “Người thân…” “Người thân… Không phải người thân lại hơn hẳn người thân đi.” Lão nhân như đã hiểu ý của Giang Khải, “Lão Vệ không có con cái, trước đó ở chiến trường Thú Thần, huynh đệ và tỷ tỷ của hắn đều đã hy sinh, nên cũng không có người thân lớn như ngươi.” Giang Khải ngạc nhiên nhìn lão giả, xem ra vị lão giả này cũng quen biết lão Vệ đã lâu.
“Ngươi muốn gặp lão Vệ, thật ra cũng không khó.” Lão nhân nói, “Sáng mỗi ngày là lúc chiến đấu ở ngược lao, đến lúc đó chúng ta đều phải đến khu chuẩn bị chiến đấu, người ở cùng quốc gia sẽ đến khu chuẩn bị chiến đấu giống nhau, nhưng thời gian rất ngắn, có lẽ chỉ có 10 phút.”