Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 58

topic

Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 58 :Đừng có lúc nào cũng chơi trò kích thích như vậy để dọa ông được không??

————–

Đôi mắt ấy sáng rực, màn sương trắng xung quanh xoáy tròn rồi tan biến. Cậu thanh niên đứng thẳng lưng, nhẹ nhàng phủi đi lớp băng còn bám trên hai chiếc vòng tay. Nụ cười thường ngày vốn dịu dàng ấm áp, trong hoàn cảnh này, khi từng bước tiến lại gần, lại toát lên cảm giác áp bức mãnh liệt.

Khiến người ta chợt nhận ra sự vội vàng, khinh suất của bản thân.

Ba sinh viên năm nhất bị băng tuyết và bụi bẩn phủ kín mặt đến mức không mở nổi mắt. Vừa phun phì phì bụi ra khỏi miệng, vừa nheo mắt cổ vũ người cha mới nhận.

Đúng là tinh thần bất khuất trong nghịch cảnh mà!

Đàn anh họ Mạnh vừa nãy còn nói ‘Anh Đoạn nói rất đúng, thằng nhóc này quá ngông cuồng, cần phải ép nó xuống mới được’ bỗng nuốt khan, chậm rãi lùi lại vài bước.

Anh ta giơ tay lên: “Anh nghĩ là do anh hơi ngông cuồng, cần phải hạ bớt. Chờ chút đã—anh nghĩ chúng ta vẫn có thể thương lượng lại.”

Chủ yếu là vì chỉ vừa mới bắt đầu, là năm ba mà lại bị loại như vậy thì thật không còn chút mặt mũi nào.

Đúng là tai bay vạ gió mà.

Vốn chỉ định đến xem trò vui, không ngờ chỉ mới một lúc mà đã trở thành người trong cuộc luôn rồi.

Chưa kịp tiến hành thương lượng mà đã lật tung bàn rồi, còn lật vô cùng quyết đoán.

Điều này khiến ai cũng bối rối, không biết phải làm sao.

“Mạnh Cửu Châu, dị năng rùa biển của cậu thật đúng là phí phạm mà. Cậu rõ ràng là một tên lươn lẹo!”

Lúc đánh nhau thì nấp phía sau, kết thúc rồi thì bắt đầu phân tích đàm phán.

Cậu đã hy sinh hai người anh em của mình rồi có biết không hả?!

Trần Du vừa ôm ngực vừa lau mặt, chật vật đứng dậy, không cam tâm hét lên.

Mạnh Cửu Châu phớt lờ tiếng than vãn của kẻ bại trận, giơ tay lên cao, chủ động gỡ bỏ phòng thủ để thể hiện thiện chí.

Giang Kinh Mặc dừng bước, khẽ cười. Cậu thanh niên hoàn toàn chiếm thế chủ động, tóc buộc gọn, bên má bị băng cào xước một vệt máu nhỏ, rất lịch sự tỏ vẻ mình đang lắng nghe.

Mạnh Cửu Châu nghiêm túc suy nghĩ, cố gắng dùng giọng chậm rãi nói: “Em bảo muốn nghe vài lời dễ nghe phải không? Để anh nghĩ xem….”

“Em cực kì đẹp trai, dù là kỹ năng chiến đấu hay ý thức đều vô cùng gọn gàng dứt khoát.”

Anh ta vừa nói vừa nghiêm túc vỗ tay.

Vì ‘mạng sống’ mà bất chấp mọi thứ.

Vô cùng ‘hèn mọn’.

“Bây giờ có thể nói chuyện tử tế rồi chứ? Anh nghĩ, chúng ta không phải không thể hợp tác.”

Trương Thành, Trần Du: …

Cái câu cậu nói em ấy đẹp trai này, tốt nhất là cũng bao gồm lúc em ấy đánh cậu.

“Thật ra đợt kiểm tra này cũng là một cách để năm ba bọn anh xếp hạng thành tích,” Mạnh Cửu Châu bị Giang Kinh Mặc doạ cho một trận, quyết định khai thật, “Trong một hoặc hai tuần tới, xếp hạng của bọn anh sẽ quyết định điểm thực tập, nhằm khuyến khích bọn anh tích cực hoàn thành nhiệm vụ và giành điểm. Đây chỉ mới là nhiệm vụ đầu tiên, mà bọn họ đã xong đời rồi….”

Mạnh Cửu Châu vừa nói vừa chỉ chỉ về phía Trương Thành và Trần Du đang ngồi bệt dưới đất.

Sau đó tiếp tục: “Năm nhất các em cũng cần điểm số mà đúng không? Thế này đi, điểm số có thể ghi nợ. Anh sẽ cho em mượn điểm trước, sau đó anh sẽ đi cày để trả dần được không? 30 điểm, em thấy sao?”

Mạnh Cửu Châu suy nghĩ giây lát, rồi cắn chặt răng, nói với thái độ nghiêm túc thành khẩn.

“Lúc trước cậu ấy nói linh tinh thôi, cố tình nâng giá. 30 điểm cũng không phải ít đâu. Ban đầu bọn anh chỉ có năm điểm thôi, mỗi nhiệm vụ tối đa chỉ kiếm được một, hai điểm, thậm chí còn phải cạnh tranh với nhau. Nếu không thì phải cướp từ tay năm nhất hoặc năm hai, nhưng cũng không thể cướp trực tiếp. Quy tắc là nếu khống chế được các em thì bọn anh có thể nhận được một phần điểm từ các em. Thực sự rất khó kiếm điểm. Anh chỉ muốn giữ vị trí, đừng để đứng nhất từ dưới đếm lên là được.”

Giang Kinh Mặc vuốt cằm suy tư một lát, rồi bất chợt hỏi: “Trong quy tắc có nói sinh viên năm ba không được cướp điểm của nhau không?”

Vẻ mặt Mạnh Cửu Châu thoáng chốc trống rỗng.

Cái gì?

Anh ta lắp bắp.

“Nhưng điểm của bọn anh không thể chuyển nhượng cho nhau, cũng không thể cướp vòng tay.”

Giang Kinh Mặc cười rạng rỡ.

“Như đàn anh đã nói, đây cũng là thành tích thực tập của các anh, nên có thể các anh sẽ cần một trạm trung chuyển, đàn anh có muốn lên thuyền của bọn em không? Bọn em có thể cướp vòng tay của năm ba, em có đồng đội rất linh hoạt, anh chỉ cần hỗ trợ, đến cuối cùng thì chúng ta chia tám hai, thế nào?”

Giang Kinh Mặc đã tính toán xong, mặc dù điểm trong tay năm nhất và năm hai nhiều, nhưng vì họ chỉ có thể chuyển nhượng bằng bạo lực, tốn thời gian và công sức, không thể trực tiếp lấy được, năm ba có thể cướp vòng tay của năm nhất và năm hai, giống như tình huống vừa rồi khi Trần Du tấn công cậu, nếu khống chế được năm nhất năm hai thì có thể lấy được một phần điểm, nhưng hiệu quả lấy điểm cũng không cao.

Điểm số và rủi ro cùng nhau tồn tại, dựa vào quy tắc của vòng thi này, ngược lại năm nhất và năm hai trực tiếp cướp vòng tay của năm ba có vẻ ít điểm nhất, nhưng tỷ lệ chuyển đổi điểm lại cao nhất.

Hơn nữa, chỉ cần cướp vòng tay là được, nếu có sự hỗ trợ của năm ba thì với dị năng của Trương Dụ Ca, Kha Phong và Địch Hán Thu có thể cướp rồi chạy.

Nếu đối phương không đáng tin cậy, cũng không sao, dù sao năm ba cướp điểm của năm nhất và năm hai cũng rất hạn chế, cậu có thể giúp họ trong tình huống nguy hiểm.

Nói xong, không chỉ vẻ mặt của Mạnh Cửu Châu trống rỗng, mà cả căn phòng cũng yên lặng hẳn.

Một đám người mở to mắt nhìn chằm chằm Giang Kinh Mặc với gương mặt ngây thơ lương thiện nói ra kế hoạch điên rồ này.

Bọn họ đồng thời nuốt một ngụm nước bọt.

“Đại ca thật sự đi đến đâu cũng có thể nhanh chóng tìm ra lỗ hổng của quy tắc….” Kha Phong lẩm bẩm trong sự ngơ ngác và khiếp sợ.

Vậy là bọn họ sắp đi tấn công năm ba sao??

Một con đường chưa từng nghĩ tới đã xuất hiện.

Tim đập thình thịch vì phấn khích.

Thật đúng là người cha kính yêu….

Các anh chị năm ba có biết mình đã bị cá voi sát thủ nhắm trúng không?

“Đàn anh nghĩ mà xem, hạ được một người là lại tiến lên được một bậc, được thêm một điểm. Hạ mười người thì phải tiến lên ít nhất mười bậc, được thêm mười điểm, với mười điểm này anh có thể tiến thêm bao nhiêu bậc nữa chứ. Hơn nữa, không phải chỉ có một bài kiểm tra, nếu em đoán không lầm, chúng ta vẫn còn có cơ hội hợp tác ở các bài kiểm tra sau. Đã là thi đấu thì phải tàn nhẫn một chút, trên chiến trường chuyện gì cũng có thể xảy ra, đàn anh nghĩ sao?” Giang Kinh Mặc thuyết phục.

“Nếu không phải vì đàn anh thẳng thắn thành khẩn thế này thì em sẽ không dễ dàng hợp tác đâu.”

Mạnh Cửu Châu im lặng một lúc, cuối cùng không nhịn được mở miệng, vô cùng chân thành: “Đàn em, trước đây em có phải là người tử tế không?”

Đây là cái thủ đoạn ‘tẩy não’, ‘rửa tiền’ tuyệt vời gì vậy?

Vẽ ra một cái bánh nướng thật sự quá hấp dẫn.

Giang Kinh Mặc: …

“Em rất thành thật, chỉ là không biết đàn anh có thành thật hay không thôi.”

“Anh có, anh rất thành thật,” Mạnh Cửu Châu nghiêm túc đáp, để bảo toàn số điểm cơ bản của mình, “Xin hãy cho anh được lên thuyền cướp của em — không, là con thuyền sang trọng, từ giờ chúng ta là anh em một nhà, không nói hai lời, em có cần đặt cọc trước không? Anh đưa trước bốn điểm nhé? Rồi thả người ra?”

Giang Kinh Mặc lắc đầu: “Không cần gấp, cửa hàng ở tầng mấy? Chúng ta dẫn mọi người đi xem cửa hàng trước?”

Giang Kinh Mặc nói rồi mở khóa cho Kha Phong, sau đó kéo hai sinh viên năm nhất chưa mở khóa đứng dậy, khuôn mặt đầy vẻ ngây thơ.

“Khóa này để đồng đội của các cậu mở nhé, dù sao thì tôi cũng không thể làm không công được, các cậu thấy có đúng không?”

Hai người kia bị sốc, gật đầu liên tục.

Năm người rời đi, bắt đầu tìm kiếm cửa hàng.

Từ lúc này trở đi, bài kiểm tra đầu tiên bắt đầu trở nên rối ren.

Trương Thành và Trần Du thất bại ở vòng đầu tiên, tạm thời rời khỏi khu vực kiểm tra, Trần Du còn lẩm bẩm.

“Đây là cái loại ác quỷ đỉnh cấp gì vậy?? Rốt cuộc em ấy là cấp bậc gì, tôi đúng là điên mới tham gia vào vụ này.”

Chuyện này thì liên quan gì đến anh ta chứ? Sao anh ta cứ một hai phải lao vào cuộc chiến này hả.

Trương Thành nhớ lại những lời Đoạn Mặc Hiên nói, thanh niên ngây thơ lúc này chỉ muốn khóc mà không có nước mắt.

“Bị anh Đoạn lừa rồi, bị anh Đoạn lừa rồi….”

Cái gì mà dễ đối phó, giả, đều là giả hết!

Trần Du cũng vô cùng đau lòng.

“Ai bảo cậu đẩy giá lên làm gì, 10, 15 điểm thì chúng ta còn có thể thương lượng, biết đâu chúng ta còn có thể lập thành một đội nhỏ, hạ một người được một điểm, chúng ta chọn những người có sức chiến đấu kém không có lòng phòng bị, như vậy thì không phải hạ người nào cũng trúng sao.”

Lúc này, các sinh viên năm ba còn không biết điểm của mình cũng đang bị nhắm đến, họ đang vui vẻ giành điểm từ tay các năm nhất và năm hai, phần lớn ra giá khoảng 15 đến 20 điểm, thuộc loại cố gắng gom góp lại và cần phải hoàn thành thêm nhiều nhiệm vụ, thi đấu với nhiều bạn học hơn nữa mới có thể đảm bảo thứ hạng của mình.

Giang Kinh Mặc dẫn mọi người đi đến trước cửa hàng, vừa ngẩng đầu đã đối diện với ánh mắt của một thanh niên mập đứng trước quầy.

“Anh Hải cẩu!”

Giang Kinh Mặc giơ tay.

Cốc Khải nhìn thấy Giang Kinh Mặc, lúc này cũng rất vui vẻ.

“Ai da, ai da, muốn mua gì à? Đồ trong cửa hàng đều phải mua bằng điểm, còn có thể mua cá mập giòn để ăn nữa nha.”

Giang Kinh Mặc dựa vào quầy, nhìn thoáng qua bên trong một chút, cuối cùng đành phải gian nan rời mắt khỏi cá mập giòn.

“Anh Hải cẩu, khóa mở bán bao nhiêu tiền vậy?”

“Mười điểm một cái, thế nào, Tiểu Giang, em không giải quyết được sinh viên năm ba à? Năm ba có nhiều kinh nghiệm thực chiến, đánh nhau cũng khá phiền, họ cũng cảnh giác cao nữa, ơ? Đây không phải Tiểu Mạnh sao, sao cậu lại đi chung với Tiểu Giang nhà chúng tôi vậy?”

Mạnh Cửu Châu chậm rãi cười: “Nói ra thì dài lắm.”

Ai biết được chứ, ban đầu anh ta chỉ muốn xem kịch vui thôi.

“Anh Hải cẩu, cho em mượn một cây bút và vài tờ giấy được không?”

Cũng vào lúc này, ngày càng nhiều sinh viên năm nhất và năm hai tìm đến cửa hàng.

Cốc Khải nhìn thấy có khách, cũng không quan tâm đến Giang Kinh Mặc, tùy tiện nhét giấy bút vào lòng cậu rồi vội vàng bắt đầu rao bán.

“Thiết bị mở khóa chỉ cần 10 điểm thôi, hàng ngon giá rẻ! Số lượng có hạn, mỗi 10 cái bán ra sẽ tăng thêm một điểm, nhanh tay mua ngay, nhanh tay mua ngay!”

Số lượng có hạn, hàng ngon giá rẻ, lúc sau sẽ tăng giá….

Vài từ này nắm chắc tâm lý của nhiều người, khiến những sinh viên ban đầu chỉ đứng quan sát cũng bắt đầu do dự.

Người xung quanh càng ngày càng đông.

Trương Dụ Ca và Địch Hàn Thu cũng vừa lúc xuống lầu, nhìn thấy Giang Kinh Mặc dẫn theo Kha Phong, phía sau còn có một sinh viên năm ba và hai tù nhân, thì đều ngẩn người một lúc, nhưng vẫn nhanh chóng chạy tới.

“Đại ca!! Kha Phong!! Trời ơi, cậu đã được đại ca cứu ra rồi!!”

Giang Kinh Mặc đứng thẳng người, chưa kịp nói gì thì đã thấy trong đám đông có vài người chen lấn ra, mắt sáng lên khi nhìn thấy hai tù nhân phía sau cậu.

Cậu không chần chừ chút nào, viết vài chữ lên tờ giấy trắng, rồi dán mạnh lên hai người đó.

Hai người ngơ ngác, bọn họ vẫn chưa được mở khóa, cúi đầu nhìn thì thấy trên giấy viết — Mỗi người 12, thời gian và số lượng có hạn.

Lúc này Tiểu Giang cũng bắt đầu rao.

“Rất nhiều đàn anh đàn chị đều ra giá từ 15 điểm trở lên, cửa hàng tuy 10 điểm một chìa khóa nhưng cũng cần phải thoát khỏi tầm mắt của các anh chị, chúng tôi đã đạt thỏa thuận với vài đàn anh năm ba, 12 điểm một người, thời gian và số lượng có hạn! Chỉ còn lại hai người thôi!”

Cốc Khải: ???

Cốc Khải tức giận: “Sao em lại kéo cả anh vào nữa?”

Mạnh Cửu Châu: ???

Sao em lại kiếm tiền hai đầu như thế hả?

Có ai quản không vậy, thằng nhóc này đang ‘buôn người’ nè!

Giang Kinh Mặc nâng khuôn mặt ngây thơ lên.

“Có phải rất hời hay không?”

Tóm lại, giao dịch diễn ra rất suôn sẻ, bởi chẳng có ai muốn cướp người từ tay Giang Kinh Mặc. Vì thế, cậu thành công giao người, kiếm thêm được 12 điểm mỗi người và nhận được danh hiệu ‘nhà buôn có lương tâm’, cộng với 10 điểm đã cướp được trước đó, đội của Giang Kinh Mặc nhanh chóng giàu lên.

“Vậy, chúng ta sẽ tìm từng tầng một.”

Giang Kinh Mặc dẫn theo ba người trong đội của mình, phía sau còn có Mạnh Cửu Châu.

“Ai cướp được vòng tay thì chia điểm với đàn anh, còn nếu cướp được tù nhân thì đưa đến cửa hàng để ‘bán’, nhưng an toàn là trên hết, luyện tập là chính, đàn anh là dị năng hệ phòng thủ, có chuyện gì thì cứ để anh ấy đỡ đòn, hiểu rõ chưa?”

Dù chưa chính thức nhận làm đội trưởng, nhưng Giang Kinh Mặc vừa hô một tiếng là cả đội đã nghe theo.

“Rõ!”

“Tốt, nhân lúc các đàn anh đàn chị năm ba vẫn chưa phòng bị, chúng ta phải nhanh chóng xây dựng ưu thế! Sau đó tìm chỗ trốn!”

Giang Kinh Mặc nắm chặt tay, cả đội tràn ngập chờ mong và hào hứng đáp lại.

Mạnh • bị buộc phải hợp tác • Cửu Châu cũng đáp lại theo.

“Thật là xấu xa, thật là quá xấu xa mà.”

Anh ta tấm tắc cảm thán.

“Còn luyện tập là chính nữa chứ, các em coi đàn anh đàn chị năm ba là gói kinh nghiệm à?”

Rất nhanh, các sinh viên năm ba cũng bắt đầu cảm nhận được sự hỗn loạn này. Trước hết là Giang Kinh Mặc phối hợp với Trương Dụ Ca, đánh lén đàn anh năm ba chưa kịp phản ứng, tranh thủ cướp lấy vòng tay.

Mặc dù mọi người đều có đề phòng, nhưng hoàn toàn không ngờ lại có người dám đánh lén như vậy. Hơn nữa, khi đối đầu với Giang Kinh Mặc, họ thật sự không thể phân thắng bại ngay lập tức. Lúc này, một chú vẹt nhỏ không biết từ đâu bay tới, từ lóng ngóng ban đầu dần dần trở nên thành thạo, mổ từng cái lên vòng tay trên cổ tay của họ.

Nhân lúc việc này còn chưa lan rộng, hiệu suất của bọn họ rất cao, gần như mỗi lần chạm trán đều cướp được một vòng tay.

Nhóm sinh viên năm ba từ trạng thái sững sờ ban đầu chuyển sang tức muốn hộc máu, thực sự không ngờ rằng năm nhất lại có người có thể kiềm chế được họ.

Cùng lúc đó, Mạnh Cửu Châu dẫn theo Địch Hán Thu và Kha Phong cũng bắt đầu càn quét. Là sinh viên lớp cấp cao năm ba, Mạnh Cửu Châu quả thật rất mạnh, anh ta kiềm chế các sinh viên năm ba còn lại, cộng thêm sự phối hợp dị năng của Địch Hán Thu và Kha Phong, việc cướp vòng tay càng trở nên dễ dàng.

Hay nói cách khác, thuận lợi ngoài sức tưởng tượng, vì các sinh viên năm ba sẽ không đề phòng người cùng năm.

Cứ như vậy, Mạnh Cửu Châu thành công trở thành kẻ thù chung của năm ba.

Mạnh Cửu Châu: Tôi biết mà 🙂

Do thu hút phần lớn sự thù hận của đa số sinh viên năm ba, Mạnh Cửu Châu bị đuổi bắt một cách nhục nhã, Địch Hán Thu và Kha Phong không thể đánh trực diện với các sinh viên năm ba, nhưng được cái thân hình linh hoạt, trốn bao lẹ.

Mạnh Cửu Châu thề, anh ta đi học trong ba năm, chưa bao giờ trải qua cảm giác kích thích như thế này, thể lực và dị năng đều tiêu hao rất nhanh, vừa thở hổn hển vừa phòng thủ chạy lên trên.

Một sinh viên năm ba dị năng kangaroo tung từng cú đấm sắt thẳng vào người Mạnh Cửu Châu.

“Cái thằng mày rậm mắt to này, cậu vậy mà lại dám tạo phản!”

Mạnh Cửu Châu bớt chút thời gian quay đầu lại: “Cậu đã bị loại rồi! Đừng có đánh tôi nữa! Hơn nữa, chúng ta cũng là đối thủ cạnh tranh mà, không có chuyện phản bội!”

“Mọi người chú ý, Mạnh Cửu Châu phản bội! Cậu ta đã là người của năm nhất rồi!”

Người đó bị trọng tài giữ lại nhưng vẫn liên tục la hét.

Thu hút không ít sinh viên năm ba.

“Phản bội?? Mau bắt cậu ta lại!”

Mạnh Cửu Châu: …

Anh ta còn chưa được chia điểm đâu!

Mạnh Cửu Châu uất ức.

Kết cục của kẻ phản bội quả nhiên rất thảm, nhưng không sao, người bị hại cũng không phải người nhà anh ta, đều là đối thủ cạnh tranh, ít nhất anh ta sẽ không đứng cuối bảng—

“Đàn anh, chúng em đến cứu anh đây!!”

Trên lầu vọng xuống tiếng hét của Kha Phong.

“Đàn anh!”

Mạnh Cửu Châu ngơ ngác, nhìn thấy Giang Kinh Mặc ló đầu ra từ lối lên cầu thang, mắt sáng rực, người vươn ra phía trước, eo bị Kha Phong và Địch Hán Thu giữ lại từ phía sau, cậu đưa tay ra, Mạnh Cửu Châu theo phản xạ nhảy lên, đưa tay nắm lấy, cơ thể nhẹ bẫng, bị kéo lên tầng trên.

Trương Dụ Ca vừa mới biến trở lại từ hình dạng dị năng, đã thay quần áo xong, đang ra sức bấm nút thang máy.

Bị vây quanh bởi quá nhiều năm ba, tình hình khá bất lợi, trong khoảnh khắc đó, họ chui vào thang máy, trước khi đám người kia kịp theo lên, cửa thang máy đã đóng lại.

Thoát được rồi—

Mạnh Cửu Châu thở hổn hển, ngây người nhìn đội Giang Kinh Mặc đang vui vẻ tụ lại.

Giang Kinh Mặc cầm chiến lợi phẩm đầy cả tay.

“Các cậu cướp được bao nhiêu?”

“Một đống đây đại ca, không hổ là cậu, điểm này chúng ta kiếm được đủ nhiều rồi.”

Bốn người kéo Mạnh Cửu Châu lại: “Mau lên, để tránh bất trắc, bây giờ chia điểm thôi—đàn anh, anh còn đứng đó làm gì, mau tới đây.”

Nếu nói ban đầu là bị ép lên thuyền cướp, thì lúc này Mạnh Cửu Châu cũng có chút cảm động, giọng nói chậm rãi, cuối câu còn có chút run rẩy.

“Mấy đứa không bỏ rơi anh mà chạy à.”

“Không phải em đã nói rồi sao,” Giang Kinh Mặc cúi đầu đếm vòng tay, “Hiện tại chúng ta là đồng đội, mà bọn em thì không có thói quen bỏ rơi đồng đội đâu.”

“Đợi anh đưa mấy người trong đội cố định của anh lên, chúng ta hợp tác nhé.”

Mạnh Cửu Châu cực kì cảm động, ánh mắt nhìn Giang Kinh Mặc cũng khác hẳn lúc trước.

“Em thật sự là một bạn học đáng tin cậy.”

Những người như thế này không thường thấy đâu!

“Á trời ơi, anh đừng có ngắt lời em—” Giang Kinh Mặc đang đếm thì bị lỡ, hơi ngơ ngác chớp chớp mắt, bắt đầu đếm lại từ đầu, “Đây là điểm của anh.”

Con số trên vòng tay của Mạnh Cửu Châu từ từ thay đổi, lúc này cửa thang máy cũng đang từ từ mở ra.

Âm thanh từ bên ngoài vọng vào.

“20 điểm, thiếu một điểm cũng không được—trời má?”

Lời vừa dứt, một sinh viên năm ba đang đứng tựa vào tường, thương lượng với vài sinh viên năm nhất đang mang vẻ mặt lo lắng, người kia vô thức quay đầu nhìn về phía cửa thang máy vừa mở ra, sau đó liền thấy các bạn học nhỏ cầm một đống ‘chiến lợi phẩm’ trong tay.

Đống thẻ đó khiến người kia giật mình, vô thức đứng thẳng người, nhìn vòng tay trên tay mình, rồi vô thức nhét tay đó vào trong túi quần. Động tác này quá thuần thục, người cả hai bên đều không phòng bị, sau đó cả hai đều lặng đi một lúc.

“A… Mạnh Cửu Châu?”

Sinh viên năm ba đó mở to mắt, suy nghĩ một chút rồi lên tiếng.

Nhìn nhóm Giang Kinh Mặc đứng bên cạnh Mạnh Cửu Châu, rồi lại nhìn số điểm trên vòng tay của Mạnh Cửu Châu.

“Hả?”

Một tiếng “hả” chứa đựng rất nhiều thông tin và tự hỏi.

Giang Kinh Mặc nhìn tay người kia nhét vào túi quần, im lặng một lúc rồi nhấn nút thang máy, cửa thang máy từ từ đóng lại.

Sinh viên năm ba đó từ từ quay đầu, nhìn nhóm bạn học nhỏ đang ngơ ngác đến tìm anh ta để đổi tù nhân, anh ta nhanh chóng suy nghĩ, lập tức phản ứng lại.

Thế này cũng được luôn à?!

“Ờm, thế này nhé, chúng ta bàn bạc một chút, chúng ta đi cướp của năm ba đi? Điểm cướp được chia sáu bốn, tôi sáu, các cậu bốn, tôi sẽ cho các cậu đổi tù nhân với số điểm ít hơn.”

Trong quy tắc thì mọi thứ đều được phép.

Vì thế, từ giờ phút này trở đi, tính chất của bài kiểm tra đầu tiên đã thay đổi….

Mà các giảng viên trên một con thuyền đi theo phía sau nhìn thấy hết mọi chuyện.

Các giảng viên năm ba trầm mặc một lúc, nhìn đám sinh viên nhà mình vẫn còn đang cười ngây ngô, tưởng bản thân đã thoát khỏi khổ nạn, cuối cùng cũng được làm trọng tài, không nhịn được mà nhìn về phía Điền Nhạc Sơn.

Tuy đám sinh viên năm ba này tích cực tham gia để lấy điểm thực tập, nhưng chắc sẽ không có ai ngờ rằng bản thân sẽ bị loại ngay từ bài kiểm tra đầu tiên.

“Bài kiểm tra này, có phải chúng ta chỉ định cho bọn nhỏ khởi động làm nóng người, để xem nền tảng thể lực của chúng thế nào đúng không nhỉ?”

“Hình như là vậy, dù sao cũng không phải là dạng kiểm tra sự mưu tính? Vốn dĩ lựa chọn thứ ba chỉ để chúng cảm nhận được áp lực thôi?”

“Nhưng đây cũng là một loại năng lực mà, mọi người thấy không? Kinh nghiệm và trình độ của sinh viên năm ba vẫn là không giống nhau. Từ lúc giành quyền chủ động đầu tiên cho đến bây giờ, nhóm năm nhất này đã tiến bộ rất nhiều, phối hợp tinh tế, phát triển điểm mạnh của bản thân, tấn công tinh thần bất ngờ và tốc độ nhanh như gió thoảng. 

Nếu không nói thì tôi thật sự không thể tưởng tượng được đây là nhóm sinh viên đến từ lớp cấp thấp. Còn về em Giang Kinh Mặc này, thật sự rất biết cách dùng người, còn đặc biệt để lại một Mạnh Cửu Châu không có nhiều đe doạ đến đồng đội của mình. Những sinh viên khác có lẽ sẽ không thể đạt được hiệu quả cũng như hiệu suất này….”

“Không chỉ vậy, em ấy còn rất giỏi thuyết phục người khác, nhìn Mạnh Cửu Châu đã bị thuyết phục lên thuyền cướp mà xem, bây giờ đã thật sự đồng lòng với năm nhất rồi. Tiềm lực dị năng của Giang Kinh Mặc không hề thấp, sao Cục Dị Năng lại không có phản ứng gì nhỉ?”

“Phương pháp này đã qua giai đoạn hữu hiệu nhất rồi, bây giờ tin tức đã gần như được lan ra, phần lớn những sinh viên năm ba dễ đối phó cũng đã bị loại, giờ các em ấy chủ yếu hoàn thành các nhiệm vụ khác rồi tập trung né tránh những người còn lại. Với số điểm tích luỹ ở bài kiểm tra đầu tiên này cơ bản đã có thể vượt qua hầu hết mọi người.”

“Thật sự quá nhạy bén rồi, tôi phát hiện lần nào cũng là em ấy tạo ra những hành động bất ngờ, không chỉ lo cho bản thân mà còn rất quan tâm đồng đội. Nhìn thái độ của mấy đồng đội đối với em ấy xem, các bài kiểm tra hợp tác nhóm sau này chắc sẽ rất thuận lợi. Một đứa nhỏ thông minh như vậy, sao môn văn hóa lại….”

Mở màn như thế này thật sự quá ấn tượng, còn dạy cho sinh viên năm ba một bài học rằng, không bao giờ được lơ là cảnh giác. Có điều, cũng quá kích thích rồi, trái tim nhỏ của bọn họ không chịu nổi.

Cung Lũng dựa lưng vào ghế, từ lúc đầu nhìn thấy hành động bất ngờ này còn ngơ ngác, đến bây giờ chỉ có thể cắn thuốc lá, cười khẽ: “Thế, có cần nói chuyện này cho các giảng viên tham dự kiểm tra trên thuyền biết không?”

“Ồ, nói hay không à? Chắc không cần nói đâu? Không giải quyết được sinh viên thì còn làm thầy cô cái gì, với lại chúng cũng không xuống tay với bọn họ đâu.”

Có người tấm tắc cảm thán, chú ý đến Điền Nhạc Sơn vẫn luôn không nói chuyện.

“Thầy Điền, thầy Điền? Thầy nói gì đi chứ thầy Điền.”

“Không ngờ thầy Điền lại hiểu chiến thuật như vậy, dạy ra sinh viên đầy một bụng mưu mô.”

Điền Nhạc Sơn đau đớn úp mặt vào tay.

“Đừng hỏi tôi, giờ tim tôi cũng chịu không nổi đây này.”

Đừng có lúc nào cũng chơi trò kích thích như vậy để dọa ông được không???

Ép năm ba cùng chúng bao vây diệt trừ năm ba?

Rồi lại lôi kéo năm ba phản bội lẫn nhau?

Một bài kiểm tra năng lực cơ bản thôi mà, sao lại bị chơi thành chiến lược thực chiến vậy chứ.

Cũng mệt cho Giang Kinh Mặc nghĩ ra được.

~~~~~~~~~