Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 59

topic

Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 59 :Tuyệt đối không có sự thiên vị do bất cứ tác dụng phụ nào gây ra.

————–

Dưới góc nhìn của ‘thượng đế’, các giảng viên nhìn thấy tất cả rõ ràng hơn.

Sự hỗn loạn bắt đầu lan tỏa từ một điểm.

Không biết từ khi nào đã lan ra.

Những sinh viên năm ba ngây thơ nhanh chóng từ vai trò ‘giám khảo’ kiểm soát tình hình, trở thành con mồi.

Nhất là với số điểm ít ỏi này, họ tranh giành lẫn nhau, ngoại trừ những sinh viên năm nhất và năm hai cố gắng đổi đồng đội về vào lúc đầu, đi theo đúng hướng mà giảng viên mong muốn, thì còn lại đều càng lúc càng lệch xa. Cuối cùng, tin tức này lan truyền ra khắp nơi, nhiều người đã không còn rõ lỗ hổng kỳ lạ này bắt đầu từ đâu.

Tóm lại, không ít sinh viên năm ba liên tục chạy trốn và ẩn nấp, kêu khổ không ngừng.

Thực sự đã bị thực tế dạy cho một bài học cay đắng.

Đội của Giang Kinh Mặc cùng với Mạnh Cửu Châu đã thu thập đủ điểm số, tìm được một nơi tốt để ẩn nấp.

Nơi này là một góc chết của camera giám sát ở cuối hành lang, chỉ có một vài bức tranh trang trí, bên cạnh là lan can bằng kính mờ màu vàng nhạt, ánh sáng phản chiếu lấp lánh.

Có thể mơ hồ nhìn thấy tình hình bên ngoài.

Thời gian đã đến buổi trưa.

Du thuyền vẫn chậm rãi tiến về điểm đến.

“Loạn thật, họ đánh nhau từ đầu đến cuối luôn.”

Trương Dụ Ca với chỏm tóc dựng đứng trên đầu cẩn thận thò đầu ra nhìn một chút, rồi lại từ từ rụt đầu về.

“Đây là người thứ mấy rồi?”

Địch Hán Thu cũng ngồi xổm trong góc, nhẹ giọng lẩm bẩm.

“Người thứ tám rồi.”

Mạnh Cửu Châu chậm rãi lên tiếng, một lời khó nói hết liếc nhìn Giang Kinh Mặc đang ngồi dựa bên cạnh, đôi chân dài co lại thoải mái, tay đặt trên đầu gối, cằm hơi lười biếng tựa vào cánh tay.

Cậu thanh niên lúc này yên tĩnh nhìn ra ngoài, vẻ mặt vô tội đến mức trông như người yếu ớt cần được bảo vệ.

Nhưng tình hình hỗn loạn này có thể nói là do một tay Giang Kinh Mặc tạo ra.

Năm ba hợp tác với năm nhất và năm hai để bao vây bắt giữ các bạn học cùng khoá, vừa mới lên thuyền sáng nay mà mọi người đã lăng xăng bày ra đủ kiểu hố đồng đội.

“Vẫn chưa tới điểm đến sao?”

Giang Kinh Mặc ngồi lâu, chân hơi tê, học theo giọng điệu chậm rãi ôn hoà của Mạnh Cửu Châu.

“Thời gian trôi qua hơi lâu rồi đó.”

Quan trọng nhất là, Giang Kinh Mặc sờ bụng nhỏ của mình.

Ah——

Chạy đôn chạy đáo cả buổi sáng, bụng đói meo rồi nè.

“Anh biết đại khái tình hình khu vực biển mà chúng ta đang đến. Xung quanh không có nhiều đảo, thời tiết thay đổi thất thường, nhiều tàu thuyền sẽ tránh đi vào khu vực đó. Tuy nhiên, chúng ta có giảng viên hệ thủy đi cùng, nên không có vấn đề gì lớn.”

Mạnh Cửu Châu giải thích với họ.

“Bài kiểm tra lần này không phải chỉ là bài kiểm tra đơn thuần. Từ việc đưa các em ra biển đã cho thấy điều đó. Mà khu vực biển đó, do ảnh hưởng của khí hậu, ít có người lui tới, nên tài nguyên sinh vật phong phú, cũng dễ sinh ra một số quái vật. Nếu những con quái vật này không được xử lý kịp thời, chúng có thể đổ bộ lên các bờ biển gần đó, gây ra những rủi ro không cần thiết. Thực ra, cứ cách một khoảng thời gian sẽ có các đội dị năng chuyên nghiệp đến đây dọn dẹp. Bài kiểm tra lần này có lẽ sẽ tận dụng đặc tính này, nhưng anh đoán cũng sắp đến nơi rồi.”

Bốn người năm nhất nhìn Mạnh Cửu Châu, ngơ ngác gật đầu.

Giang Kinh Mặc đói không chịu nổi, trong đầu toàn nghĩ đến đồ ăn, còn ba người kia thì hoạt động quá sức, đầu óc lúc này gần như không còn hoạt động nổi nữa, trông rất mơ hồ.

Bộ dạng này hoàn toàn khác với dáng vẻ thổ phỉ lúc trước, thật sự là một đám nhóc ngốc nghếch đơn thuần.

Mạnh Cửu Châu cố gắng giải thích rõ ràng, chủ yếu là thể hiện sự chân thành.

“Các em hiểu rồi chứ?”

Bốn người gật đầu như gà mổ thóc.

“Vậy các em biết rồi đúng không, khả năng cao sẽ gặp phải quái vật thực sự? Nhưng trước đây các em cũng đã gặp qua rồi, những con quái vật mới sinh ra cũng giống như những người mới có dị năng, không giỏi kiểm soát sức mạnh của mình, nên các em cũng không cần quá lo lắng.”

Bốn người lại gật đầu như gà mổ thóc — gật đến nửa chừng, họ ngơ ngác ngẩng lên.

“Ể? Quái vật gì?”

Quả thật là có nghe lọt tai, nhưng chỉ tạm thời lưu trữ, căn bản không kịp suy nghĩ.

Mạnh Cửu Châu: …

“Được rồi, để các em nghỉ ngơi một lát rồi anh sẽ giải thích lại.”

Đối với ba người bọn họ, việc liên tục đối phó với các anh chị năm ba quả thật rất mệt mỏi.

Mệt đến mức ngớ ngẩn cũng là chuyện bình thường.

Nhìn ba đứa ngốc nghếch này, Mạnh Cửu Châu ‘thương yêu’ vỗ vai họ.

“Hãy sử dụng dị năng của mình thật tốt, dần dần tăng cường huấn luyện, về sau tiền đồ rộng mở. Trình độ của các em tốt hơn rất nhiều so với lớp cấp thấp mà anh từng thấy trước đây.”

Nói rồi, anh ta nhìn về phía Giang Kinh Mặc.

“Bạn học Giang chắc là hiểu rồi nhỉ?”

Giang Giang nhìn Mạnh Cửu Châu, sau đó ngẩng đầu lên, khát khao nhìn về phía camera trên trần nhà.

“Đói, cơm cơm.”

Rõ ràng, đầu óc của Giang Kinh Mặc lúc này đã bị một suy nghĩ duy nhất chiếm giữ——

Khi nào mới được ăn cơm.

Mạnh Cửu Châu: …

Bốn đứa ngốc này!!

Đúng lúc đó, âm thanh từ loa phát thanh vang lên.

“Du thuyền sắp đến địa điểm đầu tiên, nhưng hiện tại trên du thuyền đã xảy ra tình huống khẩn cấp. Trong khi chưa phát hiện điều gì bất thường, các thuyền viên đã thấy nhiều hành khách bị thương. Hiện tại, vị trí và địa điểm của các hành khách bị thương đã được gửi đến vòng tay của các em. 

Hãy nhanh chóng đến chỗ hành khách gần nhất để tiến hành chữa trị bằng dị năng. Nhiệm vụ lần này thực hiện theo đội, hoàn thành nhiệm vụ với tư cách đội. Số lượng hành khách bị thương có hạn, mỗi hành khách bị thương sẽ có một phiếu bầu cho đội mà họ biết ơn nhất, có hành động nhanh nhất, bình tĩnh nhất và có hiệu quả chữa trị tốt nhất. Mỗi phiếu bầu trị giá hai điểm.”

Nói đến đây, giọng của Cung Lũng trong loa dừng lại một chút, sau đó nhanh chóng tiếp tục.

“Nếu không thể cứu chữa được một hành khách nào, hoặc xảy ra sai sót nghiêm trọng trong quá trình cứu chữa, mỗi thành viên trong đội sẽ bị trừ hai điểm. Hãy nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của bài kiểm tra đầu tiên.”

Rõ ràng từ khi lên thuyền, tất cả các bài kiểm tra đều có thể kết nối thành một chuỗi nhiệm vụ.

Thành viên trong đội bị bắt, giải cứu thành viên, hành khách bị thương không rõ nguyên do, bao gồm cả việc Thời Tuế nói hắn lên thuyền chỉ để đóng vai một người dân bình thường.

Tình huống đột xuất này có thể sẽ thường xuyên xảy ra.

Rốt cuộc trong Đại hội bốn viện, cứu trợ bằng dị năng cũng là một hạng mục mới xuất hiện và chiếm tỉ lệ không nhỏ.

Khi nghe về hạng mục mới này, những sinh viên có dị năng chữa trị với tác dụng phụ kỳ quặc đều có biểu cảm không mấy vui vẻ.

Trương Dụ Ca nhìn điểm số trên vòng tay của mình, nói: “Đại ca, bây giờ chúng ta phải làm gì? Điểm của chúng ta hiện tại chắc đủ rồi, dù có bị trừ điểm cũng vẫn ở top đầu thôi.”

“Những tình huống bất ngờ thế này, bị trừ điểm chỉ là bề ngoài, ai biết được đằng sau có ai đang chấm điểm hay dựa vào tiêu chí gì chứ.” Giang Kinh Mặc gắng sức đứng dậy, chỉ vào vòng tay của mình: “Tốc chiến tốc thắng nào, đến chỗ này thôi.”

Ồ, đi đồn đi, anh Giang lại sắp dùng liệu pháp điện giật của mình để chữa trị cho người ta rồi.

Những người còn lại thò đầu nhìn vào vòng tay của Giang Kinh Mặc.

Chuẩn bị xem ‘người xui xẻo’ kia đang ở đâu.

“Ở đó có gì đặc biệt sao?”

Nơi đó cách họ khá xa, trên đường cũng có nhiều rủi ro.

Giang Kinh Mặc rất nghiêm túc: “Có, chỗ đó gần nhà ăn nhất.”

“Hả?”

“Tôi nghĩ tôi phải ăn no thì mới có thể suy nghĩ tiếp được.”

Giang Kinh Mặc đứng dậy, quay sang nhìn Mạnh Cửu Châu.

“Đàn anh cứ ở lại đây đi, có gì không ổn thì cứ chạy. Bọn em đi trước.”

Mạnh Cửu Châu lúc này đã rất mãn nguyện.

Vốn dĩ anh ta cũng định đi theo Giang Kinh Mặc, nhưng khi nghe lời này, anh ta cảm thấy cực kì cảm động vì Tiểu Giang vẫn còn quan tâm đến mình.

“Được, lần tới anh lại tới tìm em!”

Điểm thực tập đã ổn, bạn học nhỏ này tốt bụng quá.

Anh ta hoàn toàn đã quên mất lúc trước bản thân đã bị đe dọa như thế nào, nhìn thấy hai người bạn học bị đánh thê thảm rồi bị giật mất vòng tay ra sao, giờ đây, vị đàn anh năm ba thật thà đang cực kì cảm động nhìn tên lừa đảo trên phố biển có vẻ ngoài lừa dối trước mắt.

Rất tốt, đã hoàn toàn bị tẩy não và kéo lên thuyền của đám nhóc này rồi.

Lúc này, các thầy cô đóng vai hành khách bị thương đã sẵn sàng.

Họ được trang bị các thiết bị chuyên dụng để đo hiệu quả chữa trị bằng dị năng.

Trong số đó có Tần Nghị.

Tần Nghị dựa vào tường gần nhà ăn, trên người kết nối với thiết bị kiểm tra hiệu quả chữa trị, băng bó khắp mình, nhìn mấy trọng tài hỗ trợ và sinh viên năm ba không tham gia bài kiểm tra đầu tiên.

“Thầy Tần, việc này vất vả lắm đấy, nhưng thầy phải cố chịu đựng thôi, ai biết được lứa sinh viên này có những dị năng lạ lùng và tác dụng phụ ra sao.”

“Yên tâm, tôi là người chuyên nghiệp mà, cũng chỉ có mấy cái tác dụng phụ tới lui đó thôi.”

Tần Nghị khẽ hừ một tiếng, ông đặc biệt chọn gần nhà ăn, nơi có nhiều sinh viên năm ba bị loại nhất.

“Cái gì mà làm ngứa ngáy khắp người, run rẩy, tăng nhiệt độ, hạ nhiệt độ, tới lui cũng chỉ có mấy thứ đó thôi, yên tâm, tôi chắc chắn sẽ chịu được. Nếu chỉ có một vai bị thương mà tôi còn không diễn tốt, sau này làm sao để sinh viên năm ba vào vai này được?”

Với vai trò là giảng viên, ông nhất định phải xông pha tuyến đầu!

Trong nhà ăn có mấy sinh viên năm ba bị loại, mặt mày đầy vẻ bất mãn, giờ cũng đang nhìn về phía này.

Loại nhân vật như người bị thương này chẳng ai muốn làm, vì tác dụng phụ có đủ kiểu kỳ quái, họ cũng không muốn tự nhiên gặp phải tác dụng phụ nào đó khiến bản thân xấu hổ đến chết.

Nhưng ai bảo họ bị loại ngay từ đầu? Sau này muốn kéo lại điểm số, nhiều việc họ không muốn làm cũng phải xem xét lại.

Làm vật thí nghiệm cho lũ nhóc năm nhất năm hai dùng dị năng chữa trị cũng là một trong số đó.

“Thầy ơi cố lên!”

“Thầy Tần, thầy phải cố chịu đựng nhé, gọi thêm vài đứa năm nhất, năm hai đến đi, để tôi xem tác dụng phụ của chúng ra sao.”

“Này, nói thật, sao tụi mình bị loại nhiều vậy? Chuyện gì đang xảy ra thế? Đứa nào nghĩ ra cái trò đi trấn lột bạn học cùng khoá vậy? Tôi thực sự muốn ‘tâm sự’ với nó đấy.”

Câu cuối cùng được nói đầy nghiến răng nghiến răng.

“Không biết, cậu còn dám nói người khác rồi giờ ngồi ở đây tức giận, lúc hành động thì cậu chạy nhanh nhất, nhảy cao nhất đấy!”

Trong đám người, Đoạn Mặc Hiên cũng rất thảm, ngồi đối diện Thời Tuế, nhìn ra ngoài, hút đồ uống, lẩm bẩm: “Không ai thừa nhận chuyện này xuất hiện như thế nào à? Sao tôi cứ cảm thấy cái kiểu hành động quỷ dị này quen thuộc thế nhỉ?”

Cảm giác như người nghĩ ra chuyện này chắc chắn là một người đầy một bụng đen tối.

Còn Tần Nghị, ông đang hoàn thành những điều chỉnh cuối cùng rồi cực kì nghiêm túc nhìn vào camera.

“Tôi sẽ đánh giá hiệu quả chữa trị bằng dị năng của các sinh viên một cách nghiêm túc, công bằng và khách quan nhất, tuyệt đối không có sự thiên vị do bất cứ tác dụng phụ nào gây ra.”