Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 57

topic

Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 57 :Em còn có thể đánh thêm mười người nữa đấy!!

————–

“Nếu các đàn anh chịu nói vài lời dễ nghe, thì em có thể cân nhắc thay đổi suy nghĩ.”

Biển rộng mênh mông, những con sóng vỗ nhè nhẹ làm du thuyền lắc lư, ánh sáng lấp lánh từ mặt biển xuyên qua cửa sổ, rọi lên gương mặt trắng trẻo mềm mại của cậu thanh niên.

Ngay cả đôi mắt của cậu cũng trở nên trong suốt, sáng ngời.

Trong khoảnh khắc đó, dường như điều cậu nói không phải là ‘Các anh đã bị em bao vây’, mà là ‘Thời tiết thật đẹp, chúng ta cùng đi dã ngoại nhé’.

Cả ba đàn anh đều đờ người ra.

Trong giây lát, không ai nói được câu gì, chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Giang Kinh Mặc, khoảng hai ba giây sau.

Anh Thành, người đã quyết tâm chơi khăm các đàn em, bị sự thẳng thắn của Giang Kinh Mặc làm nghẹn lời một lúc, anh ta xoay xoay cổ, nhìn chằm chằm Giang Kinh Mặc.

“Cậu—có vấn đề gì không đấy?”

Thực ra anh ta rất muốn hỏi xem đầu óc của Giang Kinh Mặc có vấn đề gì không.

Một người bao vây là kiểu bao vây gì??

Cậu chỉ đóng cửa lại thôi mà?

Nhưng vì ngại giọng điệu ‘thân thiện’ của đối phương, anh ta tạm thời nuốt xuống những nghi vấn này, còn hào phóng cho cậu một cơ hội suy nghĩ lại.

“Cậu vẫn nên ngoan ngoãn đi kiếm điểm đi, đừng có nghĩ đến chuyện đi đường tắt. Đây là bài kiểm tra, chúng tôi cũng được xem là giám khảo, không thể chọn một đám dưa vẹo táo nứt để tham gia Đại hội được. Tôi thấy cậu thuận mắt nên mới nói cho cậu biết đấy.”

Anh ta phất phất tay, ra hiệu cho Giang Kinh Mặc đừng có mơ mộng viển vông nữa, hãy mau đi kiếm điểm đi.

Hai đàn anh bên cạnh vốn luôn đứng xem náo nhiệt, mặc dù đứng ở đó nhưng cũng không có ý định giúp đỡ, chỉ biết Kha Phong là người trong đội của Giang Kinh Mặc nên mới theo Trương Thành đến xem kịch. Lúc này một người cười cười, đưa tay kéo nhẹ tay áo người bên cạnh.

“Lão Mạnh à, chúng ta đứng đây xem kịch còn bị lôi vào, anh Thành định cho cơ hội, nhưng chúng ta cũng nên ra mặt chút nhỉ?”

Người còn lại chậm rãi lên tiếng, vẫn đứng phía sau hai người, nhìn chăm chú Giang Kinh Mặc.

“Anh Đoạn nói đúng, nhóc con này ngông cuồng thật, phải áp nó xuống mới được.”

Giang Kinh Mặc đang ngậm chiếc dây buộc tóc màu sắc rực rỡ, gom gọn tóc lại sau đầu, buộc vài vòng.

Đôi mắt đẹp đẽ và sắc sảo lộ ra, thực sự là phong thái khí phách của thiếu niên, dù bề ngoài có mềm mại đến đâu cũng không che giấu được sự nổi loạn bên trong. Nghe câu nói đó, cậu chớp chớp mắt, lại trở nên ngây thơ ngoan ngoãn.

“Hả? Anh Chim nhỏ nói xấu sau lưng em à??”

Ngông cuồng chỗ nào?

Bình thường cậu rất khiêm tốn và lễ phép có được không?

Kha Phong dẫn theo hai sinh viên năm nhất dựa vào góc tường, tố cáo hành vi đẩy giá của các đàn anh.

Du thuyền quá lớn, nơi này tạm thời không có ai khác đến.

Bầu không khí thay đổi chỉ trong tích tắc, các đàn anh vừa mới cười nói bỗng chốc thay đổi sắc mặt, nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm xuống, mũi giáo băng ngưng tụ, phản chiếu ánh sáng yếu ớt, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Giang Kinh Mặc, đôi mắt trong veo của cậu phản chiếu cảnh mũi giáo băng gần kề, chuẩn bị đâm xuyên qua mọi thứ trước mắt.

Giống như một giọt nước rơi xuống mặt hồ yên tĩnh, tạo ra một vòng sóng.

Động tác này chỉ để dọa người.

Đàn anh cầm cây giáo băng của mình, dọa người xong lập tức thu giáo lại, tay kia vươn ra muốn khống chế Giang Kinh Mặc, trực tiếp cướp điểm số từ vòng tay của cậu, dạy cho Giang Kinh Mặc một bài học.

Nhưng anh ta lại bắt trượt.

“Ơ?”

Anh ta ngỡ ngàng thốt lên, chỉ thấy Giang Kinh Mặc khẽ cúi người, né sang một bên, mượn lực xoay người, nhanh chóng khôi phục tư thế. Tay cậu nhấc lên, định nắm lấy vai anh ta.

Đồng tử anh ta co lại, vai lập tức phủ lên lớp giáp băng, tay còn lại cầm cây giáo băng vừa thu lại, theo bản năng đưa ra phòng thủ, nhưng bị Giang Kinh Mặc nghiêng đầu né tránh, tay cậu nắm ngược lại tay anh ta, đồng thời nắm chặt lấy mũi nhọn của cây giáo băng.

Lớp băng theo từng đốt ngón tay trắng muốt của Giang Kinh Mặc từ từ lan lên, sau đó lại rơi xuống như tuyết. 

Trong khoảnh khắc đó, luồng gió thổi tung những sợi tóc loà xoà trước trán cậu, đặc điểm nổi bật của dị năng giả khiến khí thế của cậu ngay lập tức bùng lên, tiếng lách cách nhỏ vang lên, hai người lập tức lùi lại.

Động tác và phản ứng của hai người thật sự quá nhanh.

Chỉ trong một cái chớp mắt.

Trong mắt người khác, chỉ là hai bóng dáng mờ ảo va chạm rồi nhanh chóng tách ra, hai sinh viên năm ba đều sững lại trong giây lát, cơ thể bất giác căng thẳng.

Trong mắt ba người Kha Phong, chỉ có hai từ – ngầu lòi.

“Ôi trời ơi! Đại ca! Cứu mạng, mạng nhỏ của tôi chỉ có thể trông cậy vào cậu thôi!”

“Cha, người cha kính yêu của con, con quỳ trước cha đây, cha xem tư thế này đã đạt chuẩn chưa?!”

“Biến biến biến, gọi ai là cha đấy? Gọi ai là cha đấy?! Đây là cha tôi, cứu, cứu con với!”

Mấy sinh viên năm ba vốn đang căng thẳng bị những tiếng kêu la này làm cho giật mình.

“Mẹ nó, các cậu có liêm sỉ chút được không?!”

“Liêm sỉ đáng giá bao nhiêu điểm?” Ba sinh viên năm nhất nói một cách đường hoàng đầy lý lẽ, khiến người ta cảm thấy bọn họ co được dãn được, nhưng cũng làm người khác tức đến nghiến răng.

Mấy tiếng gọi ‘cha’ này thực sự quá chân thành, gào khàn cả giọng.

Giang Kinh Mặc khẽ lắc lắc tay để rũ tuyết và giọt nước, quay đầu nhìn họ, vẫn là giọng điệu dịu dàng nhưng rõ ràng cũng cười đùa theo họ.

“Thật ngại quá, chờ chút nhé, đợi cha cứu các con ra ngoài.”

Chỉ trong một khoảnh khắc, hình tượng của bạn học Tiểu Giang đã trở nên vô cùng lớn lao.

Nhưng trong mắt mấy sinh viên năm ba ở đây, tình cảnh này trông chẳng khác nào bốn đứa nhỏ bị thiểu năng.

Cảm giác lúc này là gì nhỉ?

Thật sự muốn chết mà.

Ba người nghĩ vậy.

“Trần Du.”

Anh Thành quay đầu, nhìn dị năng giả hệ băng đang cúi đầu nắm chặt cây giáo băng.

Trần Du khẽ ‘chậc’ một tiếng, cây giáo dài trong tay từ chỗ vừa bị Giang Kinh Mặc nắm lấy nứt ra một khe nhỏ, từng tiếng rắc rắc vang lên, khe nứt lan dần, cây giáo trong tay anh ta như một bông hoa băng mỏng manh, từ từ tan biến.

Ngay lập tức, một cây giáo khác lại được ngưng tụ trong tay anh ta.

Lúc này, Trần Du đã không còn cười nổi.

“Tôi vốn định dạy cho đàn em nhỏ này một bài học, kết quả lại bị người ta vả ngược lại?”

Sinh viên năm ba họ Mạnh gật đầu, chậm rãi nói: “Đúng vậy, còn vả khá là vang nữa.”

Nhóc con này thực sự muốn trực tiếp cướp hả?!

“Rốt cuộc cậu có dị năng gì vậy?!”

Lần này Trần Du nghiêm túc hơn vừa rồi không ít, nháy mắt xông tới, trong phòng lập tức ngưng tụ vô số tinh thể băng, Trương Thành cũng há miệng, tiếng sư tử gầm vang dội khiến cả tầng lầu khẽ rung chuyển.

Người ở lầu trên lầu dưới đều giật mình, đặc biệt là nhóm sinh viên năm ba.

“Chuyện gì thế? Mới bắt đầu mà đã đánh nhau rồi? Sao hôm nay Trương Thành lại hưng phấn thế?”

Tinh thể băng hoàn toàn phong tỏa cả căn phòng.

Nhóm ba người Kha Phong như ba chú chim cút nhỏ, rét run trong một góc, trố mắt nhìn Giang Kinh Mặc nhanh chóng né tránh đòn tấn công của ba người kia.

Chỉ thấy Giang Kinh Mặc thở ra một hơi dài, trong cái lạnh tột độ, hơi thở trắng xóa bốc lên, cú đấm của cậu sắc bén như xé tan cả băng giá.

Tốc độ của cậu nhanh đến mức mắt thường không thể theo kịp, chỉ trong vài động tác qua lại, họ đã trao đổi hơn trăm chiêu.

Ba sinh viên năm ba muốn khống chế Giang Kinh Mặc, nhưng sức mạnh của cậu lại luôn vừa đủ để phá vỡ vòng vây, như một tinh linh khó nắm bắt trong biển cả, căn bản không thể chạm tới người Giang Kinh Mặc. Đáng sợ nhất không phải tốc độ của cậu, mà là khả năng phản ứng trong chiến đấu và các cú đấm không thể ngăn cản.

Giống như bất kể thứ gì ở trước mắt cũng có thể bị cậu phá hủy.

Sức phá hoại đáng sợ trong dị năng của Giang Kinh Mặc lúc này đang dần định hình tiềm lực cấp 3S của cậu.

Ban đầu, ba người còn giữ thái độ nghiêm túc, nhưng dần dần, họ bắt đầu cảm thấy kinh hãi.

Bất kể từ góc độ nào tấn công, Giang Kinh Mặc dù không quay đầu thì vẫn có thể né tránh, khi bạn nghĩ rằng đã nhìn thấy điểm yếu của Giang Kinh Mặc, cậu lại luôn vô thức quay đầu lại, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào bạn, khiến bạn không khỏi lạnh gáy.

Ba người bọn họ đều đã từng tham gia Đại hội bốn viện hai lần, nhiệm vụ thực tập cũng đã làm không biết bao nhiêu lần, dù là quái vật nguy hiểm đáng sợ, hay dị năng giả ác liệt tàn nhẫn, cũng không khiến bọn họ có cảm giác kinh hoàng như thế này.

Càng đánh càng khiến người ta rùng mình.

Trần Du là người cảm nhận rõ ràng nhất, bạn dùng một phần sức mạnh để giam giữ Giang Kinh Mặc, cậu có thể phá vỡ một cách hoàn hảo, bạn dùng hai phần sức mạnh, cậu vẫn có thể phá vỡ. Dù anh ta có gia tăng bao nhiêu sức mạnh, thì sức phá hoại của Giang Kinh Mặc cũng giống như không có điểm dừng.

Như một tảng băng trôi, những gì bạn nhìn thấy chỉ là một góc nhỏ trên mặt biển, không hề biết bên dưới còn ẩn chứa bao nhiêu diện tích.

Sự va chạm dữ dội của dị năng và luồng khí lạnh ngút trời khiến những sinh viên đi qua cánh cửa này đều phải cẩn thận tránh xa, còn không nhịn được nghĩ thầm.

Mới bắt đầu kiểm tra được bao lâu cơ chứ, có cần đánh nhau dữ dội đến vậy không?

Nhưng mà đó là ai vậy, sao lại liều mạng đến mức đánh tay đôi với sinh viên năm ba?

Trong khi đó, Trương Thành cùng hai người kia càng đánh càng khổ sở trong lòng.

Sao cái thằng nhóc này lại không chơi theo lối thông thường vậy chứ?

Cậu nói đánh là đánh thật luôn hả?

Có chuyện gì mà chúng ta không thể thương lượng được chứ?

Nếu cậu thấy giá cao quá thì chúng ta có thể thương lượng lại mà, còn chưa đàm phán xong mà đã lật bàn đánh ba người một lúc, cậu làm vậy cũng quá ngông cuồng rồi đấy.

Còn về phía Giang Kinh Mặc, cậu chỉ cảm thấy dị năng của mình ngày càng lưu loát trôi chảy.

Mặc dù trước đây có kinh nghiệm thực chiến, nhưng thể chất lại không theo kịp, giờ đây cơ thể cậu đã dần dần được chăm sóc tốt, đối đầu với những sinh viên năm ba có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, mọi phản ứng của cậu đều dần trở thành bản năng, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, không gì có thể ngăn cản được cậu.

Cho đến khi Giang Kinh Mặc vung tay chặt một cú vào lưng Trần Du, anh ta lúc này vô cùng chật vật, trong mắt phản chiếu đòn tấn công của Giang Kinh Mặc. Trong lúc hoảng loạn không còn đường lui, gần như là theo bản năng sinh tồn, dị năng bộc phát toàn lực, mặc kệ cảnh báo từ vòng đeo tay phát ra tiếng tít tít tít, lưỡi băng nhô lên, nhưng lại lập tức bị vỡ vụn thành từng mảnh.

Bức tường băng dựng lên thành một màn sương trắng, cây giáo băng trong tay từng chút vỡ vụn, Giang Kinh Mặc biến đòn chém tay thành bắt giữ, một tay đè Trần Du xuống đất, giật phăng chiếc vòng tay đang kêu tít tít cảnh báo vì dị năng bộc phát quá mức, nhắc nhở không được ra tay chí mạng.

“Mẹ kiếp——”

Trần Du bị đè xuống thở hổn hển, mặt áp xuống đất, cọ xát với lớp băng vụn và bụi bặm, lúc này mới hoàn hồn khỏi cảm giác như vừa trải qua một cuộc chiến sinh tử.

Giang Kinh Mặc đã lật người dậy, lợi dụng màn sương trắng che khuất tầm nhìn, xoay người lao vào va chạm dị năng với Trương Thành, cú va chạm làm tan hết tinh thể băng còn lại, như gió thu cuốn lá rụng, quét thẳng đến góc phòng, làm cho Kha Phong và hai người kia được một trận tắm băng từ đầu đến chân.

Trương Thành bị lực ép mạnh mẽ đẩy lùi, lưng đập vào tường, nhưng ngay giây tiếp theo, Giang Kinh Mặc với tốc độ phản ứng nhanh hơn đã giật lấy vòng tay của anh ta, quay đầu nhìn chăm chú vào đàn anh năm ba cuối cùng đang tập trung phòng thủ.

Thanh niên dù được đã chăm sóc tốt nhưng vẫn có thân hình mảnh khảnh đầy lừa dối, đôi mắt sáng quắc như bùng lên ngọn lửa, đôi mày đẹp sắc sảo, tay cầm chiến lợi phẩm, trong màn sương trắng mờ ảo tựa như một ngọn núi cao không thể vượt qua, ánh mắt nhìn đàn anh năm ba còn lại như muốn nói——Em còn có thể đánh thêm mười người nữa đấy!!

Mẹ nó, cậu là quỷ hay gì?