Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 399

topic

Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 399 :

 
“Ngày tốt lành như thế này, ông còn nhắc đến cái nhà thất thế kia làm gì?” Phan Lan Phượng đẩy đẩy chồng mình.

Khương Minh Hà càng bật phắt dậy như lò xo, “Cha cũng không nhìn xem nhà Phó gia bây giờ là cái dạng gì, chỉ là một người thất thế, làm sao mà so được với nhà Sở gia?”

Nói xong, cô ta xoay người bỏ ra khỏi phòng.

Khương Minh Bân chỉ vào cánh cửa, “Bà xem nó kìa! Đủ lông đủ cánh rồi giờ còn dám bày thái độ này ra với tôi ?!”

“Ông cũng thật là...?”

Phan Lan Phượng nói: “Con gái mình nói cũng đâu có sai. Người ta không giống Phó gia, kiêu ngạo một chút cũng là chuyện bình thường thôi.”

“Ông quên rồi à, những người trong xưởng dệt ai mà chẳng ghen tị với ông?”

Nghe vậy, Khương Minh Bân lại nhớ đến ánh mắt ngưỡng mộ, ghen ghét của bao nhiêu đồng nghiệp, trong đó còn có cả mấy vị lãnh đạo. Trong lòng ông ta dễ chịu hơn không ít.

Chỉ là vẫn không nhịn được hừ lạnh một tiếng, “Nhưng con rể cũng không thể không tôn trọng chúng ta một chút nào chứ.”

“Ôi chao, chưa cưới xin thì ai cũng vậy thôi, chờ sau này tình cảm tốt hơn, còn dám không tôn trọng cha vợ à?”

Là vợ chồng nhiều năm, Phan Lan Phượng đã nắm rõ tính nết Khương Minh Bân, chỉ nói vài câu là khiến lòng ông ta thư thái trở lại.

Lúc này, ông ta mới cảm nhận được quần áo ẩm ướt dính vào người khó chịu đến mức nào, bèn sửa soạn rửa mặt nghỉ ngơi.

Cứ như vậy, hai vợ chồng họ tạm thời ở lại nhà họ Sở.

Sở Duyên Long đại khái cũng đã nói chuyện gì đó với Hứa Nhã Quân. Trong khoảng thời gian chuẩn bị hôn lễ, dù bà ta không thích thông gia nghèo khó này, nhưng về mặt thể diện cũng có thể miễn cưỡng làm cho xong chuyện.

Ngược lại là Sở Văn Châu, hắn không hề che giấu sự bất mãn đối với cuộc hôn nhân này, liên tiếp mấy ngày đều không về nhà.

Sở Văn Túc cũng ở lại Sư đoàn 19, không lộ mặt. Mẹ kế lo liệu hôn sự của em trai, hắn chỉ cần có mặt vào ngày cưới là được.

Rất nhiều cán bộ cấp cao đều nhận được thiệp mời, trong đó có cả nhà họ Hứa đã xa cách bà ta từ sau vụ việc Đoàn Ca Vũ Hướng Dương.

Bà ta không biết Hứa Thanh có đến không, nhưng ý cầu hòa đã thể hiện rất rõ ràng.

Đừng nhìn bà ta là phu nhân Sở sư trưởng, nhưng gần đây Sở Duyên Long thái độ không đúng, con trai cũng không thân thiết gì với bà ta. Hiện tại bà ta cũng chỉ có thể trông chờ vào Hứa gia.

Nhà họ Hứa xưa nay có tiếng tăm trong giới, cháu ngoại kết hôn mà không xuất hiện, thật sự là không thể nói nổi. Tấm thiệp mời lần này, cũng xem như là một cái thang để cả hai bên xuống nước.

May mắn là chờ đợi cả một ngày, Hứa Thanh không lui thiệp.

Trong lòng Hứa Nhã Quân vui mừng, đi qua đi lại cẩn thận chọn mua đồ đạc, trông bà ta lúc này mới thực sự có vài phần vui vẻ của một bà mẹ sắp cưới con dâu.

Phan Lan Phượng nhìn thấy, trong lòng khỏi phải nói là vui sướng đến nhường nào.

Xem ra bà thông gia vẫn rất coi trọng con gái mình.

Dù địa vị không bằng Khương Du Mạn ở nhà chồng, nhưng với gia thế của Sở gia, cuộc sống sau này của con gái mình Khương Du Mạn có thể so sao ?

Nghĩ đến những điều này, bà ta nằm mơ cũng cười tỉnh giấc.

Nhưng niềm vui này không kéo dài được bao lâu.

Vào một ngày trước hôn lễ của Sở Văn Châu và Khương Minh Hà, một tin tức quan trọng đã lan truyền khắp toàn quân khu chỉ trong chốc lát.

Căn cứ vào nguyên tắc “Có phản tất túc, có sai tất củ” (Có sai lầm thì phải sửa, có nghi ngờ thì phải điều tra), đơn vị kiểm tra đã tiến hành điều tra đối với nguyên tư lệnh Sư đoàn 19 đồng chí Phó Vọng Sơn, xác nhận những đơn thư tố cáo nặc danh lúc trước là gỉa. Sau khi triệu tập hội nghị, đã quyết định phục hồi quân hàm và một loạt công tác cho đồng chí Phó Vọng Sơn.

Tin tức Phó Vọng Sơn được phục hồi quân hàm vừa được công bố, có người vui mừng, nhưng phần lớn là bán tín bán nghi.

Sở Duyên Long ở trong văn phòng, đứng ngồi không yên.

Ông ta vốn cho rằng, việc này còn phải kéo dài thêm một thời gian nữa.

Ai ngờ chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, Phó Vọng Sơn không chỉ quay trở lại, mà văn kiện phục chức cũng được phê duyệt rồi.

Nhìn những cành cây đung đưa ngoài cửa sổ, ông ta không cách nào bình tâm lại được, bèn ngồi xe về nhà.

Tại Sở gia, Hứa Nhã Quân đang bận rộn gọi người dán chữ hỉ. Thấy ông ta cau mày, vẻ mặt nặng nề, bà ta lắm miệng hỏi một câu, “Bộ đội lại có chuyện gì à? Về đến nhà mà mặt mày ủ dột thế.”

“Không có gì.” Sở Duyên Long không muốn nói nhiều với bà ta, xoay người chuẩn bị lên lầu.

Ánh mắt vô tình lướt qua những chữ “hỉ” đỏ rực, ông ta lại dừng bước.

“Mấy tấm thiệp mời kia, em đã gửi cho những ai rồi?”

Hứa Nhã Quân tuy không hiểu vì sao ông ta đột nhiên quan tâm đến chuyện này, nhưng vẫn thuật lại một lượt.

Quả nhiên, không có nhà họ Phó.

Nghĩ đến việc Phó Vọng Sơn sẽ về Sư đoàn 19 vào buổi chiều, Sở Duyên Long trầm ngâm một lát, nói: “Em đưa thêm cho anh một tấm.”

“Nhà ai bị thiếu sót à?” Hứa Nhã Quân ngạc nhiên.

Ngạc nhiên thì ngạc nhiên, động tác trên tay bà ta cũng không hề dừng lại, rất nhanh đã đưa cho ông ta một tấm.

Sở Duyên Long nhét tấm thiệp vào trong túi, nói: “Nhà họ Phó.”