Người Bình Thường Nhưng Cải Trang A Truyện Tranh ABO - Chương 236

topic

Người Bình Thường Nhưng Cải Trang A Truyện Tranh ABO - Chương 236 :

……………..

Khi Hạ Ôn Viễn tỉnh lại, đã là 1 giờ sáng ngày hôm sau.

Tuyên gia phải trả một cái giá không nhỏ, mới đưa đội ngũ bác sĩ của mình được phép tiến vào khu vực thực chiến trong thời gian đặc biệt này.

Thân phận của Tuyên gia quá lớn, nên nhà trường phải cử cả Phương Mộc Ất giáo chủ viên nhiệm đi cùng.

Trước khi Hạ Ôn Viễn mở mắt, Phương Mộc Ất không hỏi một câu nào.

Chỉ yêu cầu Khâu Vĩnh Ngôn cùng 17 người khác đứng chờ trước khoang trị liệu của Hạ Ôn Viễn.

Tất nhiên trước đó bọn họ cũng đã được giải độc Xích Nga.Những vết thương ngoài da đều được các học sinh khác của ban 7 tự nguyện xử lý giúp.

Những bạn học đó tuy không biết chính xác việc gì đã xảy ra.Nhưng nhớ lại chuyện Hạ Ôn Viễn từng làm trong quá khứ, vốn đã đầy rẫy tai tiếng. 

Nên mọi người gần như vô điều kiện đứng về phía Khâu Vĩnh Ngôn và 17 bạn học khác.

Phương Mộc Ất không ra thêm mệnh lệnh.

Bọn họ tự chia thành nhóm, đứng vây quanh phía sau Khâu Vĩnh Ngôn để thể hiện thái độ.

Phương Mộc Ất cũng không can thiệp.Cũng không hiểu xuất phát từ tâm tư gì, vẫn lựa chọn im lặng theo bọn họ.

Khi Hạ Ôn Viễn tỉnh lại, đập vào mắt chính là cả ban 7 đang đứng trước mặt.

Ánh mắt lạnh lùng từ trên cao nhìn chằm chằm xuống cậu ta.

Ký ức về cú đá bất ngờ của Khâu Vĩnh Ngôn, cùng những lần va đập tiếp theo, khiến Hạ Ôn Viễn chấn động đến nỗi đồng tử co rút, sắc mặt trắng bệch:

“Các người…”

“Hạ thiếu gia, ngài tỉnh rồi à? Có chỗ nào thấy khó chịu không?”

Một giọng nói quen thuộc vang lên, cắt ngang lời cậu ta.

Hạ Ôn Viễn nghiêng đầu nhìn, thấy người quen nhịp tim mới dần bình ổn trờ lại.

“Là do lão gia phái tới.”

Cậu ta khẽ thở phào, quay sang nói với bác sĩ của nhà họ Tuyên:

“Đỡ tôi dậy.”

Dung dịch chữa trị tuy khiến da thịt Hạ Ôn Viễn khép lại.Nhưng thương tổn trong cơ thể vẫn chưa thể phục hồi trong thời gian ngắn được.Cơn đau âm ỉ vẫn còn đó.

“Được.” 

Hạ Ôn Viễn thoạt nhìn mềm yếu, thật ra tính tình cực kỳ khó chịu.Bác sĩ bên cạnh không dám mở miệng nói nhiều.

“Giáo viên chủ nhiệm Phương, thầy nghĩ chuyện này xử lý thế nào?”

Hạ Ôn Viễn tuy nói với Phương Mộc Ất, nhưng ánh mắt cay độc khóa chặt lấy Khâu Vĩnh Ngôn.

Chỉ cần Khâu Vĩnh Ngôn bị trường học loại bỏ, cậu ta sẽ có vô số cơ hội ra tay.

Phương Mộc Ất hơi nhíu mày, giọng nghi hoặc:

“Trò Hạ Ôn Viễn này, xử lý chuyện gì? Lời này của em, thầy nghe không hiểu lắm. Nếu được em nói rõ chi tiết hơn đi?”

Căn bản Phương Mộc Ất chẳng có mấy phần tình cảm thầy trò với nhóm học sinh lần này.

Chỉ là trước khi đến hiệu trưởng đã nói rất rõ ràng.Gần đây có tin đồn Tần Túc từng nói gì đó với ban 7.Lại chưa thể xác định được giữa hai bên có quan hệ đặc biệt nào không.

Vì thế nên chuyện lớn thì làm cho nhỏ, chuyện nhỏ thì cho qua.

Dù sao, cũng không muốn đắc tội bên nào.

Hạ Ôn Viễn híp mắt lạnh lùng nói:

“Khâu Vĩnh Ngôn muốn giết tôi.Thế nào? Bọn họ không nói cho thầy biết à?”

Rồi cười nhạt, từng từ rít qua kẽ răng:

“Cũng đúng, loại chuyện này… cậu ta làm sao dám nói.” 

Phương Mộc Ất vẻ mặt khiếp sợ, nghiêng đầu nhìn về phía Khâu Vĩnh Ngôn:

“Có việc này à? Sao lại thế được? Còn không mau nói rõ cho thầy biết!”

Khâu Vĩnh Ngôn cùng 17 người phía sau chỉ im lặng: “……”

Nếu Phương Mộc Ất không nhân lúc Hạ Ôn Viễn hôn mê mà kiểm tra từng người trong bọn họ.

Xem qua quang não xác nhận tất cả hình ảnh bất lợi cho Khâu Vĩnh Khôn đã bị xoá.Thì có lẽ bọn họ liền tin Phương Mộc Ất thật sự chuyện gì cũng không biết.

Giáo viên chủ nhiệm đang giả ngu.Không hỏi, cũng không điều tra, nghĩa là vẫn còn đường sống.

Mười mấy người nhìn nhau.

Từng trải qua ranh giới sinh tử, tình nghĩa giữa họ đã không thể một lời nói hết.Chỉ cần ánh mắt, họ đã hiểu ý nhau.

Mười mấy người quay về phía Hạ Ôn Viễn, ánh mắt thản nhiên.Giọng điệu trào phúng giống chính cậu ta trước kia:

“Cái gì? Lớp trưởng, sao cậu có thể đổ oan cho bạn học Khâu Vĩnh Ngôn như thế?”

“Tôi chưa từng nghĩ như vậy.”

Khâu Vĩnh Ngôn tỏ vẻ ủy khuất:

“Lớp trưởng, cậu khóa toàn bộ kênh liên lạc, lúc ấy tôi nhận nhiệm vụ khẩn cấp.Chỉ nghe theo mệnh lệnh của cậu mà sốt ruột đi cứu những bạn khác.”

“Tôi hoàn toàn không ngờ vừa đi khỏi, cậu lại bị Xích Nga tập kích. Khi đó mọi người cách rất xa, bản thân còn khó bảo toàn tính mạng.Làm sao nghe được tiếng cậu kêu cứu? Sao cậu có thể nói là tôi muốn hại cậu được chứ?”

“Đúng vậy!” 

“Lúc đó chúng tôi cũng ở trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc.Cũng giống như cậu thôi lớp trưởng.Mạng ai cũng mỏng như tơ.Còn thời gian đâu để quan sát xem xung quanh xảy ra chuyện gì?”

“Lớp trưởng à, trong tay cậu chẳng phải có vũ khí sao? Dù không dùng được, ít nhất cũng còn quân đao mà. Chúng tôi đều bị độc phấn làm tê liệt, còn cậu thì không? Cậu như vậy, sao lại cần chúng tôi cứu? Cậu nói lạ lùng quá đấy.”