Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1075
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1075 :Thay xà đổi cột
Giang Khải hơi híp mắt lại, “40 giờ, thời gian vẫn còn khá dư dả… Lưu Viễn Hương, đã có duyên như vậy, vậy ta chỉ có thể chơi đùa với ngươi!” Lấy trạng thái hiện tại của Giang Khải, giao thủ chính diện với đám người Lưu Viễn Hương hiển nhiên không sáng suốt.
Nhưng thuần tinh của thủ vệ ở di tích thứ ba đã có bốn con rơi vào trong tay đám người Lưu Viễn Hương, phải nghĩ cách giải quyết.
Nghĩ tới đây, Giang Khải lách qua đám người Lưu Viễn Hương, đi thẳng đến di tích thứ ba.
Có kinh nghiệm hai lần tìm kiếm di tích trước, Giang Khải rất thuận lợi tìm được di tích Vô danh chi thần thứ ba.
Bức tượng thần minh ở di tích này là một tên nam tử nhân loại khoảng trên dưới 50 tuổi, có sợi râu thật dài, vẻ mặt bình thản, hai tay mở ra đặt ngang trước ngực.
Ở bên chân thần minh điêu khắc một số hoa cỏ không gọi nổi tên.
Tôn thần minh này như là hòa mình vào tự nhiên, lại như đang cầu khẩn cái gì đó.
Nhìn vẻ ngoài của bức tượng này khiến Giang Khải không khỏi nhớ đến hình tượng Thần Nông thấy trong sách vở trước kia.
Đương nhiên, Giang Khải cũng chưa từng thấy Thần Nông, không cách nào xác định thân phận thật của thần minh này.
Đám người Lưu Viễn Hương hình như dùng thủ đoạn nào đó, có thể rất nhẹ nhàng xử lý Boss thủ vệ, Giang Khải tự biết thời gian gấp gáp không thể chậm trễ nữa.
Hắn vội vàng đi đến trước mặt tượng thần, xem xét bốn phía.
Trên bệ của bức tượng quả nhiên cũng có năm lỗ khảm, nhìn kích cỡ và hình dáng chắc để đặt thuần tinh.
Giang Khải lập tức dùng một ít đất vàng trộn với nước và bùn, lấy lỗ khảm làm khuôn mẫu, làm thành năm hòn đá nhỏ có hình thái khác nhau, lấy địa diễm thiêu đốt hong khô.
Sau đó dùng bùn đất dư thừa lấp đầy lỗ khảm, dùng Trảm Yêu kiếm san bằng, lại dùng địa diễm hong khô, che lại tất cả năm lỗ khảm ở chỗ này.
Sau đó rải một chút bụi đất ở bên trên cố gắng khiến năm nơi này có màu sắc không khác gì xung quanh, sau cùng dùng ít cỏ dại che lại.
Sau khi xử lý hoàn tất, Giang Khải đơn giản nhìn thoáng qua.
“Vẫn có chút khác biệt với chỗ khác nhưng vấn đề không lớn, đám người Lưu Viễn Hương lần đầu tiên phát hiện di tích chắc chắn không biết việc lỗ khảm.” Lúc Giang Khải phát hiện di tích thần minh thứ nhất suýt nữa bỏ qua cơ quan lỗ khảm, nếu lúc ấy có người đóng lại lỗ khảm, dù là công nghệ rất vụng về thì Giang Khải cũng không phát hiện điều khác thường.
Về phần vì sao Lưu Viễn Hương không biết bí mật di tích, thật ra rất đơn giản.
Nếu hắn ta biết di tích rơi ra tài liệu chuyển chức Thiên Khiển, hắn ta tuyệt đối không có khả năng khinh thường ba khu di tích này.
Sau khi xử lý tốt lỗ khảm, Giang Khải lại làm năm hòn đá nhỏ đặt trên tay phải của tôn thần minh này.
“Hy vọng bọn họ có thể phát hiện những hòn đá này có hình dáng tương tự với thuần tinh trong tay mình…” Giang Khải nói thầm.
Đúng vào lúc này, Giang Khải cảm giác được mấy đạo khí tức sinh mệnh đã đi đến chỗ cách sau lưng mình một hai trăm mét.
“Đến nhanh như vậy? Lão tử đánh một con Boss cũng cần hơn nửa giờ!” Giang Khải mệt mỏi chửi bậy một câu, sau đó trốn vào trong rừng rậm phía sau tượng thần.
Xuyên qua cỏ dại rậm rạp, Giang Khải căng thẳng nhìn chằm chằm vị trí tượng thần.
Không lâu sau, bảy người kia vừa trò chuyện vừa đi đến trước mặt tượng thần.
“Di tích Vô danh chi thần? Xem ra lúc đó tên này cũng chỉ là loại vô danh.” “Lưu tiên sinh, Hoa Hạ Giang Khải các ngươi cũng vì phát hiện ba khu di tích thần minh Ẩn bí nữ thần, Thần chiến tranh, Sinh mệnh chi thần mà danh tiếng vang xa, đáng tiếc, chúng ta gặp phải Vô danh chi thần, nếu không cũng có thể gây ra chấn động.” Nghe được tên Giang Khải, Lưu Viễn Hương lại không có tâm trạng khoác lác, “Sao nào, Kusanagi tiên sinh, nghe giọng điệu của ngươi hình như rất hâm mộ Giang Khải.” Từ đầu đến cuối Phệ Tâm đều không lên tiếng, đột nhiên lạnh lùng nói, “Ta có thể sớm nói cho các ngươi biết, Giang Khải không có gì cần hâm mộ, sớm muộn gì hắn cũng là người chết!” Lưu Viễn Hương mỉm cười, “Chỉ là gần đây ta bận rộn nhiều việc, không có thời gian để ý đến hắn, nếu để ta gặp được hắn thì lần này không tiếc bất cứ giá nào cũng phải đánh giết!” Bốn người Đảo quốc đều nghe ra sự thù địch của Lưu Viễn Hương với Giang Khải, cũng biết điều không nhắc đến người này nữa.
“Vẫn nên xem xét di tích trước đã, ta cảm thấy vị trí Thần chi mộ huyệt có liên quan nhất định với ba khu di tích này.” Lần này mọi người không nói gì nữa, nhao nhao tiến lên quan sát bức tượng.
Mấy người này kiểm tra rất cẩn thận, từ trên xuống dưới bức tượng, bao gồm cả cỏ dại xung quanh bức tượng cũng vạch ra.
Lúc này, Giang Khải trốn trong bóng tối càng căng thẳng hơn.
Hắn đóng lại ngụy trang lỗ khảm cũng không tính là không chê vào đâu được, dựa theo trình độ cẩn thận tìm kiếm của bọn họ, rất có thể bị người ta phát hiện.
Quả nhiên, một tên nam tử đã ngồi xổm xuống, lấy tay sờ một lỗ khảm bị Giang Khải bịt lại, cau mày, hắn ta đã phát hiện nơi này hơi đặc biệt, thậm chí bắt đầu dùng ngón tay móc…
Nhưng thuần tinh của thủ vệ ở di tích thứ ba đã có bốn con rơi vào trong tay đám người Lưu Viễn Hương, phải nghĩ cách giải quyết.
Nghĩ tới đây, Giang Khải lách qua đám người Lưu Viễn Hương, đi thẳng đến di tích thứ ba.
Có kinh nghiệm hai lần tìm kiếm di tích trước, Giang Khải rất thuận lợi tìm được di tích Vô danh chi thần thứ ba.
Bức tượng thần minh ở di tích này là một tên nam tử nhân loại khoảng trên dưới 50 tuổi, có sợi râu thật dài, vẻ mặt bình thản, hai tay mở ra đặt ngang trước ngực.
Ở bên chân thần minh điêu khắc một số hoa cỏ không gọi nổi tên.
Tôn thần minh này như là hòa mình vào tự nhiên, lại như đang cầu khẩn cái gì đó.
Nhìn vẻ ngoài của bức tượng này khiến Giang Khải không khỏi nhớ đến hình tượng Thần Nông thấy trong sách vở trước kia.
Đương nhiên, Giang Khải cũng chưa từng thấy Thần Nông, không cách nào xác định thân phận thật của thần minh này.
Đám người Lưu Viễn Hương hình như dùng thủ đoạn nào đó, có thể rất nhẹ nhàng xử lý Boss thủ vệ, Giang Khải tự biết thời gian gấp gáp không thể chậm trễ nữa.
Hắn vội vàng đi đến trước mặt tượng thần, xem xét bốn phía.
Trên bệ của bức tượng quả nhiên cũng có năm lỗ khảm, nhìn kích cỡ và hình dáng chắc để đặt thuần tinh.
Giang Khải lập tức dùng một ít đất vàng trộn với nước và bùn, lấy lỗ khảm làm khuôn mẫu, làm thành năm hòn đá nhỏ có hình thái khác nhau, lấy địa diễm thiêu đốt hong khô.
Sau đó dùng bùn đất dư thừa lấp đầy lỗ khảm, dùng Trảm Yêu kiếm san bằng, lại dùng địa diễm hong khô, che lại tất cả năm lỗ khảm ở chỗ này.
Sau đó rải một chút bụi đất ở bên trên cố gắng khiến năm nơi này có màu sắc không khác gì xung quanh, sau cùng dùng ít cỏ dại che lại.
Sau khi xử lý hoàn tất, Giang Khải đơn giản nhìn thoáng qua.
“Vẫn có chút khác biệt với chỗ khác nhưng vấn đề không lớn, đám người Lưu Viễn Hương lần đầu tiên phát hiện di tích chắc chắn không biết việc lỗ khảm.” Lúc Giang Khải phát hiện di tích thần minh thứ nhất suýt nữa bỏ qua cơ quan lỗ khảm, nếu lúc ấy có người đóng lại lỗ khảm, dù là công nghệ rất vụng về thì Giang Khải cũng không phát hiện điều khác thường.
Về phần vì sao Lưu Viễn Hương không biết bí mật di tích, thật ra rất đơn giản.
Nếu hắn ta biết di tích rơi ra tài liệu chuyển chức Thiên Khiển, hắn ta tuyệt đối không có khả năng khinh thường ba khu di tích này.
Sau khi xử lý tốt lỗ khảm, Giang Khải lại làm năm hòn đá nhỏ đặt trên tay phải của tôn thần minh này.
“Hy vọng bọn họ có thể phát hiện những hòn đá này có hình dáng tương tự với thuần tinh trong tay mình…” Giang Khải nói thầm.
Đúng vào lúc này, Giang Khải cảm giác được mấy đạo khí tức sinh mệnh đã đi đến chỗ cách sau lưng mình một hai trăm mét.
“Đến nhanh như vậy? Lão tử đánh một con Boss cũng cần hơn nửa giờ!” Giang Khải mệt mỏi chửi bậy một câu, sau đó trốn vào trong rừng rậm phía sau tượng thần.
Xuyên qua cỏ dại rậm rạp, Giang Khải căng thẳng nhìn chằm chằm vị trí tượng thần.
Không lâu sau, bảy người kia vừa trò chuyện vừa đi đến trước mặt tượng thần.
“Di tích Vô danh chi thần? Xem ra lúc đó tên này cũng chỉ là loại vô danh.” “Lưu tiên sinh, Hoa Hạ Giang Khải các ngươi cũng vì phát hiện ba khu di tích thần minh Ẩn bí nữ thần, Thần chiến tranh, Sinh mệnh chi thần mà danh tiếng vang xa, đáng tiếc, chúng ta gặp phải Vô danh chi thần, nếu không cũng có thể gây ra chấn động.” Nghe được tên Giang Khải, Lưu Viễn Hương lại không có tâm trạng khoác lác, “Sao nào, Kusanagi tiên sinh, nghe giọng điệu của ngươi hình như rất hâm mộ Giang Khải.” Từ đầu đến cuối Phệ Tâm đều không lên tiếng, đột nhiên lạnh lùng nói, “Ta có thể sớm nói cho các ngươi biết, Giang Khải không có gì cần hâm mộ, sớm muộn gì hắn cũng là người chết!” Lưu Viễn Hương mỉm cười, “Chỉ là gần đây ta bận rộn nhiều việc, không có thời gian để ý đến hắn, nếu để ta gặp được hắn thì lần này không tiếc bất cứ giá nào cũng phải đánh giết!” Bốn người Đảo quốc đều nghe ra sự thù địch của Lưu Viễn Hương với Giang Khải, cũng biết điều không nhắc đến người này nữa.
“Vẫn nên xem xét di tích trước đã, ta cảm thấy vị trí Thần chi mộ huyệt có liên quan nhất định với ba khu di tích này.” Lần này mọi người không nói gì nữa, nhao nhao tiến lên quan sát bức tượng.
Mấy người này kiểm tra rất cẩn thận, từ trên xuống dưới bức tượng, bao gồm cả cỏ dại xung quanh bức tượng cũng vạch ra.
Lúc này, Giang Khải trốn trong bóng tối càng căng thẳng hơn.
Hắn đóng lại ngụy trang lỗ khảm cũng không tính là không chê vào đâu được, dựa theo trình độ cẩn thận tìm kiếm của bọn họ, rất có thể bị người ta phát hiện.
Quả nhiên, một tên nam tử đã ngồi xổm xuống, lấy tay sờ một lỗ khảm bị Giang Khải bịt lại, cau mày, hắn ta đã phát hiện nơi này hơi đặc biệt, thậm chí bắt đầu dùng ngón tay móc…