Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1076

topic

Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1076 :Thay xà đổi cột (2)
Trái tim Giang Khải nhảy lên tận cổ họng, sợ người kia phát hiện lỗ khảm.
Nhưng đúng lúc này, nam tử mặc quần áo đen bên cạnh Lưu Viễn Hương đột nhiên mở miệng.
“Các vị không cần tìm nữa, ta đã phát hiện!” Nghe giọng nói của người này, Giang Khải lập tức giật mình.
Người này chắc chắn là Hoàng Kiến Quốc đang lẩn trốn!
Không ngờ hắn ta còn đang lăn lộn với Lưu Viễn Hương.
Mấy người khác đều ngạc nhiên nhìn về phía Hoàng Kiến Quốc.
Nhìn ánh mắt mê man của những người khác, Hoàng Kiến Quốc mỉm cười như đã tính trước nói, “Lúc vừa phát hiện bức tượng, ta đã phát hiện ra.” “Các ngươi nhìn cục đá trên tay bức tượng này đi, dù là hình dáng, kích cỡ, có phải đều giống với năm viên Sinh mệnh thuần tinh mà chúng ta lấy được trước đó không, cứ như một khuôn đúc ra?” Trải qua sự nhắc nhở của Hoàng Kiến Quốc, những người khác lập tức phát hiện được điểm này.
“Hít… Đúng là giống như đúc!” “Lực quan sát của vị bằng hữu này lại vượt xa người thường, trước đó ta còn tưởng những cục đá kia vì thời đại xa xưa, trùng hợp có đá vụn rơi vào trong tay bức tượng, nhưng hiện tại xem ra những cục đá này cũng không phải ngẫu nhiên xuất hiện.
Ngay cả người đang ngồi xổm ở chỗ kia, muốn móc ra thứ bao trùm lỗ khảm cũng không khỏi đứng lên, nhìn về phía cục đá trong tay bức tượng.
“Thật sự giống như đúc!” Giang Khải thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Những người này phân tích tuyệt đối không sai, hình dáng cục đá thật sự được khắc ra theo khuôn mẫu của thuần tinh, hơn nữa sự xuất hiện của bọn nó hoàn toàn không phải tình cờ.
Là hắn để lên…
Giang Khải đột nhiên nghĩ đến, nếu không đừng lộ ra hành tung của Hoàng Kiến Quốc? Có hắn ta ở bên cạnh Lưu Viễn Hương cũng khiến người ta có một loại cảm giác an toàn.
Dù sao đến thời khắc mấu chốt, vẫn phải là Hoàng Kiến Quốc!
Tất nhiên Hoàng Kiến Quốc không biết, người đánh giá hắn ta cao nhất ở đây lại là Giang Khải núp trong bóng tối.
Nhưng vẻ mặt như ở trong mộng mới tỉnh của những người khác, Hoàng Kiến Quốc mỉm cười, “Ta suy đoán chúng ta cần đặt Sinh mệnh thuần tinh trong tay bức tượng, sắp xếp dựa theo trình tự cục đá ban đầu, chắc sẽ có chút hiệu quả.” Lưu Viễn Hương nhẹ gật đầu, dựa theo đề nghị của Hoàng Kiến Quốc để Phệ Tâm cầm năm viên Sinh mệnh thuần tinh trong tay bọn họ, từng viên tương ứng thay thế cục đá trong tay tượng đá.
Sau khi viên Sinh mệnh thuần tinh cuối cùng về vị trí, oanh một tiếng, toàn bộ xung quanh bức tượng bị một ngọn lửa màu xanh lam bao phủ, bức tượng như sống lại.
Một giọng nói trầm thấp hùng hậu vang lên từ trong bức tượng.
“Thuần tinh quy vị, không thể di chuyển, muốn tìm Thần mộ, quay về vị trí ban đầu chờ đợi trăm ngày, manh mối tự xuất hiện.” Nam tử tộc Mizuno nhíu mày nói, “Có nên để lại một người trông coi thuần tinh không?” Lưu Viễn Hương hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía người nhà Mizuno, nói, “Mizuno-kun muốn đề phòng ai? Mặc kệ để lại người nào, ta tin tưởng những người khác sẽ không yên tâm.” “Ta từng nói mục đích của chúng ta là tìm kiếm Thần chi mộ huyệt, trước khi thấy Thần chi mộ huyệt, ta nghĩ giữa chúng ta tốt nhất giữ việc hợp tác.” “Đi thôi, chúng ta cùng quay về lẳng lặng chờ tin lành là được.” Cho đến khi đám người Lưu Viễn Hương rời khỏi một đoạn thời gian, Giang Khải mới chui ra từ trong rừng rậm phía sau bức tượng.
Hắn lập tức nhảy lên người bức tượng, gỡ xuống năm Sinh mệnh thuần tinh.
“Hắc hắc, ngay cả Boss cũng không cần giết, trực tiếp lấy được năm viên thuần tinh. Lão Lưu, lão Hoàng, cảm ơn!” Giang Khải cười ha hả nhanh chóng gỡ ra lỗ khảm bị chặn lại, đặt Sinh mệnh thuần tinh tương ứng vào trong đó.
Sau khi đặt năm viên Sinh mệnh thuần tinh vào lỗ khảm, cơ quan phát động, rất nhiều dây leo duỗi ra từ trong lỗ thủng, cuốn chặt lấy bức tượng.
Từ thực vật rễ cây chảy ra chất lỏng màu xanh, hòa vào toàn bộ bức tượng, cả bức tượng dần có sinh khí.
Dựa theo tình huống hai di tích trước đó, Giang Khải đã chuẩn bị sẵn sàng chờ đợi tượng thần nổ tung.
Nhưng lúc này bức tượng không nổ tung.
Chất lỏng màu xanh như là máu, sau khi truyền khắp cả pho tượng cành lá khô héo rơi lả tả trên đất.
Nhưng đúng lúc này Giang Khải đột nhiên thấy con ngươi bức tượng nhúc nhích, hắn ta lại nhìn về phía mình.
Sau đó bức tượng mở miệng nói, “Tiểu tử, thật thông minh.” Giang Khải trợn to mắt nhìn bức tượng, “Ngươi… Ngươi… Nguyên thần?” “Không sai, bức tượng không cách nào gánh chịu nguyên thần của chúng ta nhưng những thực vật kia có thể, ta đã từng cất giữ một phần nhỏ nguyên thần vào những thực vật này, bọn chúng không ngừng sinh sôi, phần nguyên thần của ta cũng được giữ lại!” Không ngờ tượng thần nơi này còn có nguyên thần!
Giang Khải vô cùng kích động, nói, “Tiền bối, ta có rất nhiều nghi ngờ…” “Cứ chờ chút, ta đã nói ta chỉ giữ lại cực ít nguyên thần trong những thực vật kia, ý nghĩa sự tồn tại của ta cũng là gắn bó Thần mộ, tìm kiếm người thừa kế, ngoài ra cũng vì chỉ dẫn ngươi tìm tới Thần chi mộ huyệt.”