Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 372

topic

Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 372 :

 
Theo chức vụ của Sở Duyên Long, ông ta chỉ cần có mặt ngày đầu tiên là đủ. Thế nhưng không hiểu vì sao, ông ta lại đến xem tất cả các buổi diễn. Điều này quả thật đã ... thêm đề tài để khoe khoang cho Nguỵ Lưu Cương.

Đồng chí Nguỵ thân ở Sư đoàn 19, nhưng chỉ cần có điều kiện liền cầm điện thoại lên đã gọi điện thoại khoe, đã có không ít hơn sáu người bị "hại" dưới tay ông, đã thế, mỗi khi đi họp ở các Sư đoàn khác, ông lại luôn miệng ca ngợi sự xuất sắc của Đoàn Văn công mình.

Trước kia ông khoe về Doanh Thần Phong đã đành, giờ lại có thêm Đoàn Văn công, những người khác thật sự phiền không chịu nổi. Nhưng chỉ cần có ai tỏ ý nghi ngờ, ông liền lập tức nói: “Nếu không hay, Sở Duyên Long có cần phải đến xem tất cả các buổi diễn không?”

Chỉ một câu đó đã khiến những người khác câm như hến. Tần suất Sở Duyên Long xuất hiện trong miệng Nguỵ Lưu Cương tăng lên vùn vụt.

Bản thân Sở Duyên Long lại chẳng hề hay biết mình thường xuyên bị nhắc đến như vậy. Đến ngày thứ sáu Đoàn Văn công Sư đoàn 22 ở Sư đoàn 19, kết quả ông ta nhờ người điều tra đã có.

Hôm nay, nhận được thư từ cá nhân, ông ta vừa họp xong liền vội vàng quay về văn phòng. Khi mở phong thư ra, tay ông ta run lên.

Sở Duyên Long đọc nhanh như gió, khi thấy rõ ràng trên thư ghi Hứa Mi đã hy sinh, cả người ông ta dường như già đi mười tuổi trong khoảnh khắc.

Ông ta vẫn luôn đinh ninh Hứa Mi có cuộc hôn nhân mỹ mãn, hạnh phúc, lần này theo hồ sơ Khương Du Mạn mà điều tra, ông ta cũng không định làm gì, chỉ muốn đứng ở một bên lặng lẽ quan sát, chỉ cần biết được tình hình hiện tại của Hứa Mi. Ai ngờ, vừa tra, ông ta mới biết Hứa Mi đã hóa thành một nắm đất vàng từ lúc nào mà ông ta không hề hay biết.

Ý thức được điểm này, Sở Duyên Long đặt lá thư lên bàn, cứ thế ngồi lặng từ giữa trưa đến tận hoàng hôn. Nếu không phải ngoài cửa có tiếng gõ, chắc ông ta vẫn còn chìm đắm trong thế giới riêng của mình.

"Cốc! Cốc! Cốc!" Tiếng gõ cửa dai dẳng, không ngừng nghỉ.

Ông ta hít sâu một hơi, cầm lấy lá thư trên bàn, rồi mới mở lời: “Vào đi.”

Cánh cửa ngay lập tức bị đẩy ra.

Ngay sau đó, Hứa Nhã Quân từ ngoài bước vào.

“Sao em lại tới đây?” Thấy là vợ mình, Sở Duyên Long ngỡ bà ta lại đến gây chuyện nên giọng điệu có phần thiếu kiên nhẫn.

“Còn có thể là việc gì nữa?” Hứa Nhã Quân nhớ tới mục đích chính của mình, nuốt cục tức vào bụng, “Đương nhiên là chuyện hôn sự của Văn Châu.”

“Em đã nghĩ kỹ rồi, đây là đại sự cả đời của Văn Châu, không thể làm qua loa được. Vẫn nên mời cả bố mẹ bên thông gia đến để bàn bạc, anh thấy thế nào?”

Nói đến đây, giọng bà ta đã dịu đi không ít, rõ ràng là muốn làm hòa.

Sở Duyên Long cũng chẳng muốn nói nhiều với bà ta, trả lời qua quýt: “Cứ theo sắp xếp của em đi.”

Hứa Nhã Quân là vợ Sở Duyên Long nhiều năm, tuy không dám nói hiểu rõ ông ta như lòng bàn tay, nhưng ít nhất cũng biết cách nhìn mặt đoán ý.

Vừa thấy vẻ mặt đó, bà ta liền biết ông ta đang không vui.

Bà ta nghĩ rằng ông ta vẫn còn để bụng chuyện cãi vã hôm qua, bèn ngồi xuống, thở dài: “Lão Sở à, hôm đó là em lỡ lời. Nhưng chuyện đã qua nhiều năm như vậy rồi…”

“Thôi được rồi, em đừng nói nữa.” Sở Duyên Long xoa xoa thái dương, “Hôn sự của Văn Châu em toàn quyền quyết định. Không có việc gì nữa thì em ra ngoài đi.”

Lúc ông ta vui vẻ, Hứa Nhã Quân còn dám đôi co, nhưng trong tình huống này, bà ta một câu phản bác cũng chẳng dám thốt ra.

Chỉ có thể miễn cưỡng xoay người ra khỏi phòng. Đi khuất một đoạn, trong lòng bà ta vẫn ấm ức.

Đều là con ruột của ông ta, sao lại có thể thiên vị đến thế? Ngay cả chuyện đại sự cả đời của Văn Châu, ông ta cũng chẳng có tâm trạng mà cùng bà ta bàn bạc cho tử tế.

Hứa Nhã Quân càng nghĩ càng thấy chán nản, không muốn chạy đôn chạy đáo lo liệu nữa.

Dù bà ta có làm thế nào đi chăng nữa, trong lòng ông ta cũng chỉ có cậu con trai lớn kia, bà ta hao tâm tổn sức cũng chỉ là phí công, vậy bà ta còn cố làm gì cho mệt thân?

Cùng lắm thì đợi khi ba mẹ Khương gia tới, cùng nhau dùng bữa cơm, xem như đã làm theo lời anh họ nói.

Nghĩ đến đây, bà ta quay đầu lên chiếc xe hơi của mình.

Việc thông báo cho ba mẹ Khương, phải thông qua Khương Minh Hà. Bà ta lại phải đi thêm một chuyến đến Sư đoàn 22.

Bên này, nhìn cánh cửa văn phòng đã đóng lại,

Sở Duyên Long mới lấy lá thư vừa cất đi ra xem lại.

Lúc nãy, khi thấy bốn chữ "công nhân hy sinh", ông ta như bị sét đ.á.n.h ngang tai, những dòng chữ phía sau hoàn toàn không kịp đọc kỹ.

Bây giờ, ông ta cố nén cảm giác khó chịu xuống để xem tiếp. Thấy người con gái mình thầm thương chỉ gả cho một Chủ nhiệm Xưởng Dệt bình thường, trong lòng ông ta không khỏi dâng lên một cảm xúc phức tạp.

Ông ta điều chỉnh lại tâm trạng, tiếp tục đọc và thấy đúng như ông ta dự đoán từ trước, con gái Hứa Mi quả nhiên tên là Khương Du Mạn, sinh ra ngay năm đầu tiên sau khi kết hôn.

Đọc đến đây, Sở Duyên Long nhíu chặt mày.

Sao có thể như vậy?

Ông ta đã xem qua hồ sơ của Khương Du Mạn, mang máng nhớ rằng sinh nhật cô bé vào tháng Tám. Nhưng hồ sơ công nhân viên chức của Xưởng Dệt lại ghi rõ, Hứa Mi và chồng đăng ký kết hôn vào tháng Một cùng năm đó.

Khoảng thời gian này, tính toán thế nào cũng thấy không ổn.

Sở Duyên Long không hề ngốc, ngược lại, ông ta có thể đạt được vị trí này là nhờ sự khôn khéo và nhạy bén.

Chỉ cần suy nghĩ một chút, nắm đ.ấ.m đặt trên bàn của ông ta đã hơi run rẩy.

Vậy là ... Tần Đông Lăng sao?