Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 373

topic

Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 373 :

 
Hội diễn kết thúc, các nữ binh của đoàn văn công bắt đầu hành trình trở về.

Lúc các cô đi là gặp lúc mọi người nghỉ ngơi, khi về cũng vừa lúc gặp đợt nghỉ phép.

Ngày trở về, các chiến sĩ Sư đoàn 19 đã tặng cho các cô gái rất nhiều hoa dại.

Những bó hoa đó chất đầy trên xe, lấp kín cả chỗ trống giữa các cô, đó là tấm lòng, là thiện chí lớn nhất mà những người lính chất phác có thể dành tặng.

Các nữ binh mang theo những bó hoa dại xinh đẹp, thắng lợi trở về. Cả đoàn văn công dường như rực rỡ hẳn lên.

Tô Văn Tranh chỉ vừa ra ngoài lấy thư tín, khi quay lại đã thấy trên bàn làm việc của mình cũng có một lọ hoa dại.

Lọ hoa được cắm rất cẩn thận hoa và lá xen kẽ, tôn lên vẻ đẹp của nhau. Bàn làm việc vốn đơn điệu bỗng trở nên đầy sức sống.

Bà càng nhìn càng thấy thích, vừa lúc Dương Vận từ ngoài đi vào, bà cười hỏi: “Cái này là ai đặt ở đây vậy?”

“Là Du Mạn đó.” Nhắc đến việc này, Dương Vận không khỏi cảm thán, “Trước đây tôi không hề biết, cô ấy còn có tài lẻ này đấy.”

Nghe vậy, ánh mắt Tô Văn Tranh càng thêm ý cười: “Đúng là không thể phủ nhận, đẹp thật đấy.”

Càng ở chung với Khương Du Mạn, bà càng thấy yêu mến cô.

Mà điều này cũng rất bình thường thôi, cô vừa ưu tú, khiêm tốn lại xinh đẹp, người bình thường cũng khó mà không thích được, phải không?

“Còn không phải sao? Các cô gái khác thấy vậy, ai nấy cũng đều nhao nhao đòi cô Du Mạn cắm giúp.”

Dương Vận lắc đầu bật cười: “Cũng may hoa nhiều, chứ nếu không, nhiều người đòi như vậy thì lấy đâu ra mà đủ?”

Trang Uyển Bạch bước vào nghe được câu chuyện, liền tiếp lời: “Nhiều thế chứ nhiều nữa cũng không đủ đâu, bây giờ mọi người đều đang ở ngoài đồi hái tiếp kìa.”

Trong đợt nghỉ phép, các chiến sĩ không ở thao trường. Phía sau ngọn đồi nở rất nhiều hoa dại, thỉnh thoảng còn có bướm bay lượn, đây được coi là nơi đẹp nhất của Sư đoàn 22.

Các cô gái cơ bản là đều đã kéo nhau ra đó, có người đi thư giãn, có người đi hái hoa.

Tô Văn Tranh cũng biết cảnh vật nơi đó rất đẹp, bà cười nói: “Đúng là mấy gái nhỏ.”

“Cứ để các cô ấy đi, hội diễn bao nhiêu ngày cũng vất vả rồi. Ngày mai lại phải lên đường đi địa phương khác, thư giãn một chút cũng tốt.”

Đoàn trưởng đã nói vậy, Trang Uyển Bạch và Dương Vận đương nhiên không có ý kiến gì.

Cứ như vậy, ba người ngồi trong văn phòng trò chuyện, còn Khương Du Mạn và các cô gái khác thì đang nói cười vui vẻ trên sườn đồi phía sau thao trường.

Nơi này được mệnh danh là nơi đẹp nhất Sư đoàn 22 không phải không có lý do.

Một t.h.ả.m cỏ xanh mướt rộng lớn, điểm xuyết những bông hoa dại đủ màu sắc. Các cô gái cứ như những chú ong nhỏ hưng phấn, gặp bông hoa đẹp nào cũng phải đưa tay ngắt nhẹ nhàng, hít hà mùi hương.

Khung cảnh đẹp như một bức tranh. Có vài chiến sĩ đứng ngoài thao trường nhìn vào còn ngẩn ngơ.

Trong số đó có Phàn Cương và mấy đồng chí khác.

Phàn Cương tuy nhìn đến ngây người, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, liền thúc cùi chỏ vào Mã Lão Tam bên cạnh.

“Cậu làm gì đấy?” Mã Lão Tam nghiêng đầu, rất bất mãn vì bị hắn cắt ngang.

Phàn Cương ra vẻ trách móc: “Thu lại cái nước miếng của cậu đi.”

Mã Lão Tam vội vàng nhìn ngang nhìn dọc, rồi đưa tay lên lau miệng.

Phát hiện đầu ngón tay khô ráo, hắn lập tức nhảy dựng lên: “Đồ Phàn Đại Lăng Tử khốn kiếp nhà cậu, dám lừa tôi!”

“Tôi lừa cậu hồi nào? Tôi sợ cậu làm mất mặt mũi Thần Phong doanh chúng ta thôi!” Phàn Cương luôn có cả đống lý lẽ.

Trước lời này, Mã Lão Tam bĩu môi.

Lòng yêu cái đẹp thì ai mà chẳng có. Đoàn văn công sư đoàn nào cũng là 'báu vật' của cả đơn vị, hắn nhịn không được nhìn thêm hai cái thì có gì sai chứ.

Đang định mở miệng nói gì đó, hắn đột nhiên chú ý tới giữa sân, vội vàng chỉ về một bên:

“Tôi thì tính gì là gan lớn, cậu nhìn đằng kia kìa, người ta mới là gan lớn thực sự.”

Nghe vậy, Phàn Cương nhìn theo hướng hắn chỉ,

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn thì giật mình.

Kiều Vân Thâm không biết đã chạy đến bên cạnh sườn đồi từ lúc nào.

Trước mắt bao người, hắn còn ra tay hái hoa tặng cho một nữ binh trong đoàn.

Ngụy Tình đang với mãi không tới bông hoa mình muốn hái, không ngờ chỉ chớp mắt một cái, bông hoa đã được đưa đến trước mặt cô.

Cô theo bản năng lùi lại hai bước. Thấy rõ đó là Kiều Vân Thâm, cô lại dời ánh mắt đi.

“Đừng hiểu lầm,” Thấy cô không đưa tay ra nhận, Kiều Vân Thâm khéo léo che giấu vẻ thâm trầm dưới đáy mắt, “Tôi thấy đồng chí với không tới, tiện tay giúp một chút thôi.”

Khoảng thời gian trước, hắn vẫn luôn không tìm được cơ hội gặp Ngụy Tình. Mười ngày đoàn văn công đi hội diễn ở nơi khác, càng không có cơ hội.

Mắt thấy ngày mai các cô lại phải lên đường, may mắn là ông trời vẫn cho hắn cơ hội, lại tình cờ gặp nhau ở thao trường.

Lâu ngày không gặp, lại đúng lúc Ngụy Tình không hái được bông hoa kia, tạo cơ hội cho hắn bắt chuyện.

“Cảm ơn Kiều Doanh trưởng, nhưng xét về mối quan hệ giữa chúng ta, tôi không tiện nhận.” Ngụy Tình nhìn hắn, nhớ chuyện của Khương Minh Hà nên thái độ rất xa cách.

Nhưng Kiều Vân Thâm là người kiểu gì "đa mưu túc trí".

Những cô gái thẳng thắn như Ngụy Tình, trước mặt hắn chẳng khác nào tờ giấy trắng. Hắn liếc mắt một cái đã nhận ra sự đấu tranh trong ánh mắt đối phương.

Nguỵ Tình đối với hắn có cảm giác.

Nhận thức được điều này, hắn hắng giọng: “Hôm đó tôi nghe nói đồng chí bị thương ở chân, tôi cố ý tới đưa t.h.u.ố.c cho đồng chí, nhưng đồng chí lại không…”

Lời còn chưa nói xong, một giọng nói vang lên từ bên cạnh.

“Kiều Doanh trưởng, trùng hợp quá nhỉ.”