Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1207
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1207 :Các ngươi đều phải chết!
“Không kém hơn Chiến Thần trẻ tuổi?” Một lão giả hừ lạnh một tiếng, “Các ngươi chưa từng thấy dáng vẻ oai hùng của Vệ tướng quân khi còn trẻ, đây mới đúng là một người đủ giữ quan ải, vạn người không thể qua!” “Nếu không các ngươi tưởng Giang Trung thành sẽ yên ổn đến nay sao?” Chẳng ai ngờ rằng Vệ Ưng không giao thủ với Thú Thần nhiều năm, lại còn có chiến lực mạnh mẽ như vậy.
Thú Thần đánh mãi không xong, cuối cùng mấy Thú Thần vương cấp đã ngồi không yên.
Hắc quả phụ độc chu hơi híp mắt lại, bóng dáng lao nhanh, trà trộn vào trong đám Thú Thần vây công, đột nhiên ra tay, chân trước như liêm đao lập tức đâm vào bụng dưới của Vệ Ưng.
Kim cương lang vương từ trên trời giáng xuống, vung lên song trảo tấn công mạnh vào đỉnh đầu Vệ Ưng.
Mặc dù Vệ Ưng đã phát hiện ra hai vương cấp cùng công kích, dựa vào kinh nghiệm chiến đấu của hắn ta đang định né tránh, đột nhiên đùi phải hành động chậm chạp… Chân trước của Hắc quả phụ độc chu để lại một vết thương thật dài ở bụng của hắn ta!
Sau lưng, Hắc nham hùng vương lấy tốc độ cực nhanh nhân cơ hội xông tới, vết thương cũ của Vệ Ưng tái phát, cộng thêm bị Hắc quả phụ độc chu làm bị thương, trên người trúng kịch độc khó mà né tránh, cuối cùng bị Hắc nham hùng vương hung hăng đụng bay ra ngoài!
Sau khi Vệ Ưng ngã xuống đất điên cuồng nôn ra một ngụm máu tươi, hắn ta sờ bụng của mình, chỉ bị Hắc quả phụ độc chu sượt qua một cái, bụng đã da tróc thịt bong, vết thương còn xuất hiện trạng thái ăn mòn nghiêm trọng.
Bị Hắc quả phụ độc chu làm bị thương, gần như không có khả năng sống sót!
“Vệ Ưng, ngươi đã là người chết!” Sau lưng đại quân Thú Thần lại truyền đến giọng nói trầm thấp kia, “Rất đáng tiếc, ngươi cũng không thay đổi được điều gì, cái chết của ngươi không có chút ý nghĩa nào!” Vệ Ưng tay vịn cờ đỏ, gian nan đứng lên, hắn ta thở hổn hển nói, “Thật sao? Ta tin tưởng sớm muộn cũng có một ngày có người đến đây kết thúc tất cả!” “Ngươi đến chết còn cố chấp như vậy.” Giọng nói kia nói, “Nhân tộc các ngươi chắc chắn diệt vong, đây là vận mệnh không cách nào thay đổi, trong lòng ngươi rất rõ điểm này!” Vệ Ưng lắc đầu, “Vận mệnh không cách nào thay đổi… Vậy, vận mệnh do ai quy định?” “Vậy ngươi có thể tự xuống dưới mà hỏi!” Giọng nói kia lại nói, “Coi như sự tôn trọng với người bạn cũ này, để ta đến kết thúc đi!” Vừa nói xong, sau lưng đại quân Thú Thần lóe lên một thanh kiếm dài năm mét, bắn đến như một tia sáng!
Trong chớp mắt, thanh trường kiếm kia đâm xuyên qua lồng ngực Vệ Ưng, đóng đinh cả người Vệ Ưng ở vị trí đó!
Tốc độ một kiếm này quá nhanh, Vệ Ưng không làm ra bất kỳ phản ứng gì, càng không có bất kỳ năng lực chống cự gì.
Thân kiếm khổng lồ, chỉ là nửa bên thanh kiếm cũng gần như chặt đứt thân thể Vệ Ưng.
Vệ Ưng nhìn thanh cự kiếm này, gần như không dám tin vào đôi mắt của mình.
“Thiên nguyên kiếm… Lại… Là ngươi…” Chẳng trách hắn ta nói mình là “bạn cũ”!
“Không ngờ chúng ta sẽ dùng cách này để gặp lại.” Vệ Ưng chật vật ngẩng đầu, lại nhìn về phía sau đại quân, muốn tìm kiếm chủ nhân của giọng nói kia.
Đáng tiếc, thú quân mênh mông nhưng vẫn không tìm thấy người mà hắn ta muốn thấy.
“Chúng ta đã từng, cùng nhau thăm dò câu trả lời cuối cùng, chiến hữu…” Vệ Ưng chật vật nói.
Giọng nói kia nói, “Đáng tiếc, chúng ta lại nhận được đáp án khác biệt.” “Không, đây không phải đáp án cuối cùng!” “Đúng vậy, ngoại trừ mấy lão gia hỏa bền lòng vững dạ kia, tinh anh cả Hoa Hạ đã ra hết, kết quả thì sao, không phải ngươi đã thấy rồi sao?” “Nhìn kỹ đi, đối mặt với Thú Thần, các ngươi yếu ớt đến mức nào!” “Hậu nhân? Chỉ là mong muốn đơn phương của ngươi mà thôi!” Vệ Ưng yếu ớt ngẩng đầu, ánh mắt nhìn qua đều là thú nhân, hậu nhân mà hắn ta đang chờ thật sự tồn tại sao?
Không biết vì sao trong đầu hắn ta lại xuất hiện bóng dáng trẻ tuổi kia.
Người kia không thích gò bó, hơi tham tiền, cũng không để ý đến danh lợi…
Vệ Ưng đột nhiên mỉm cười, “Ngươi nói không có ‘hậu nhân’? A a a a, vậy ngươi sai rồi, ta trùng hợp quen một người trẻ tuổi, hắn khác với chúng ta lúc trước, từ trước tới giờ không đặt cứu nước cứu dân ở ngoài miệng, nhưng ta tin tưởng có một ngày hắn chắc chắn sẽ trở thành hy vọng của tất cả chúng ta, hắn sẽ gánh vác phần trách nhiệm này!” “Vệ Ưng, ngươi vẫn ngu xuẩn như thế! Vì sao ngươi còn chưa chịu từ bỏ niềm tin của ngươi?! Vì sao!” Vệ Ưng từ tốn nói, “Làm sao? Tức giận? Không phải vì ngươi từ bỏ quá sớm sao?” “Câm miệng cho ta!” Một tiếng gầm thét truyền đến chấn động thiên địa, sau đó một thanh trường kiếm khác bắn đến từ phía sau thú quân, lập tức chặt đứt hai chân Vệ Ưng!
Vệ Ưng cố nén cơn đau dữ dội, trên mặt lại nở nụ cười, “Xem ra bị ta nói trúng rồi! Có phải ngươi cũng nghi ngờ quyết định ban đầu của mình sao? Dù ngươi giết ta cũng không thay đổi được sự lo lắng trong lòng ngươi!”
Thú Thần đánh mãi không xong, cuối cùng mấy Thú Thần vương cấp đã ngồi không yên.
Hắc quả phụ độc chu hơi híp mắt lại, bóng dáng lao nhanh, trà trộn vào trong đám Thú Thần vây công, đột nhiên ra tay, chân trước như liêm đao lập tức đâm vào bụng dưới của Vệ Ưng.
Kim cương lang vương từ trên trời giáng xuống, vung lên song trảo tấn công mạnh vào đỉnh đầu Vệ Ưng.
Mặc dù Vệ Ưng đã phát hiện ra hai vương cấp cùng công kích, dựa vào kinh nghiệm chiến đấu của hắn ta đang định né tránh, đột nhiên đùi phải hành động chậm chạp… Chân trước của Hắc quả phụ độc chu để lại một vết thương thật dài ở bụng của hắn ta!
Sau lưng, Hắc nham hùng vương lấy tốc độ cực nhanh nhân cơ hội xông tới, vết thương cũ của Vệ Ưng tái phát, cộng thêm bị Hắc quả phụ độc chu làm bị thương, trên người trúng kịch độc khó mà né tránh, cuối cùng bị Hắc nham hùng vương hung hăng đụng bay ra ngoài!
Sau khi Vệ Ưng ngã xuống đất điên cuồng nôn ra một ngụm máu tươi, hắn ta sờ bụng của mình, chỉ bị Hắc quả phụ độc chu sượt qua một cái, bụng đã da tróc thịt bong, vết thương còn xuất hiện trạng thái ăn mòn nghiêm trọng.
Bị Hắc quả phụ độc chu làm bị thương, gần như không có khả năng sống sót!
“Vệ Ưng, ngươi đã là người chết!” Sau lưng đại quân Thú Thần lại truyền đến giọng nói trầm thấp kia, “Rất đáng tiếc, ngươi cũng không thay đổi được điều gì, cái chết của ngươi không có chút ý nghĩa nào!” Vệ Ưng tay vịn cờ đỏ, gian nan đứng lên, hắn ta thở hổn hển nói, “Thật sao? Ta tin tưởng sớm muộn cũng có một ngày có người đến đây kết thúc tất cả!” “Ngươi đến chết còn cố chấp như vậy.” Giọng nói kia nói, “Nhân tộc các ngươi chắc chắn diệt vong, đây là vận mệnh không cách nào thay đổi, trong lòng ngươi rất rõ điểm này!” Vệ Ưng lắc đầu, “Vận mệnh không cách nào thay đổi… Vậy, vận mệnh do ai quy định?” “Vậy ngươi có thể tự xuống dưới mà hỏi!” Giọng nói kia lại nói, “Coi như sự tôn trọng với người bạn cũ này, để ta đến kết thúc đi!” Vừa nói xong, sau lưng đại quân Thú Thần lóe lên một thanh kiếm dài năm mét, bắn đến như một tia sáng!
Trong chớp mắt, thanh trường kiếm kia đâm xuyên qua lồng ngực Vệ Ưng, đóng đinh cả người Vệ Ưng ở vị trí đó!
Tốc độ một kiếm này quá nhanh, Vệ Ưng không làm ra bất kỳ phản ứng gì, càng không có bất kỳ năng lực chống cự gì.
Thân kiếm khổng lồ, chỉ là nửa bên thanh kiếm cũng gần như chặt đứt thân thể Vệ Ưng.
Vệ Ưng nhìn thanh cự kiếm này, gần như không dám tin vào đôi mắt của mình.
“Thiên nguyên kiếm… Lại… Là ngươi…” Chẳng trách hắn ta nói mình là “bạn cũ”!
“Không ngờ chúng ta sẽ dùng cách này để gặp lại.” Vệ Ưng chật vật ngẩng đầu, lại nhìn về phía sau đại quân, muốn tìm kiếm chủ nhân của giọng nói kia.
Đáng tiếc, thú quân mênh mông nhưng vẫn không tìm thấy người mà hắn ta muốn thấy.
“Chúng ta đã từng, cùng nhau thăm dò câu trả lời cuối cùng, chiến hữu…” Vệ Ưng chật vật nói.
Giọng nói kia nói, “Đáng tiếc, chúng ta lại nhận được đáp án khác biệt.” “Không, đây không phải đáp án cuối cùng!” “Đúng vậy, ngoại trừ mấy lão gia hỏa bền lòng vững dạ kia, tinh anh cả Hoa Hạ đã ra hết, kết quả thì sao, không phải ngươi đã thấy rồi sao?” “Nhìn kỹ đi, đối mặt với Thú Thần, các ngươi yếu ớt đến mức nào!” “Hậu nhân? Chỉ là mong muốn đơn phương của ngươi mà thôi!” Vệ Ưng yếu ớt ngẩng đầu, ánh mắt nhìn qua đều là thú nhân, hậu nhân mà hắn ta đang chờ thật sự tồn tại sao?
Không biết vì sao trong đầu hắn ta lại xuất hiện bóng dáng trẻ tuổi kia.
Người kia không thích gò bó, hơi tham tiền, cũng không để ý đến danh lợi…
Vệ Ưng đột nhiên mỉm cười, “Ngươi nói không có ‘hậu nhân’? A a a a, vậy ngươi sai rồi, ta trùng hợp quen một người trẻ tuổi, hắn khác với chúng ta lúc trước, từ trước tới giờ không đặt cứu nước cứu dân ở ngoài miệng, nhưng ta tin tưởng có một ngày hắn chắc chắn sẽ trở thành hy vọng của tất cả chúng ta, hắn sẽ gánh vác phần trách nhiệm này!” “Vệ Ưng, ngươi vẫn ngu xuẩn như thế! Vì sao ngươi còn chưa chịu từ bỏ niềm tin của ngươi?! Vì sao!” Vệ Ưng từ tốn nói, “Làm sao? Tức giận? Không phải vì ngươi từ bỏ quá sớm sao?” “Câm miệng cho ta!” Một tiếng gầm thét truyền đến chấn động thiên địa, sau đó một thanh trường kiếm khác bắn đến từ phía sau thú quân, lập tức chặt đứt hai chân Vệ Ưng!
Vệ Ưng cố nén cơn đau dữ dội, trên mặt lại nở nụ cười, “Xem ra bị ta nói trúng rồi! Có phải ngươi cũng nghi ngờ quyết định ban đầu của mình sao? Dù ngươi giết ta cũng không thay đổi được sự lo lắng trong lòng ngươi!”