Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1206
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1206 :Người cuối cùng (2)
Đám người Đường Thái Ngưng, Lạc Văn, Bạch Hiên đột nhiên đi lên tường thành, túm lấy ba người Hắc thần kéo về.
“Các ngươi còn không đi là muốn chống lại quân lệnh sao!” Lạc Văn tức giận nói.
Lúc này Lộ Tuấn lại đã khóc không thành tiếng.
“Tướng quân đang ở chỗ này!” Ba người Đường Thái Ngưng nhìn thoáng qua chiến trường, đều hơi ngạc nhiên.
“Vệ Ưng tướng quân…” Dân chúng còn đứng xung quanh cũng không tưởng tượng nổi nhìn về phía chiến trường.
Trên chiến trường rách nát khắp nơi còn có một người chưa rút lui…
“Là, là Vệ tướng quân! Thủ hộ thần Giang Trung thành chúng ta, Vệ tướng quân!” “Nhanh bảo hắn quay về! Hắn không thể chết!” Một lão giả khác khẽ khàng nói, “Các ngươi tưởng hắn không kịp rút lui sao? Hắn là tướng quân, muốn rút lui cũng là ưu tiên rút lui, sở dĩ hắn còn ở lại nơi đó, không phải vì không kịp mà là hắn… Căn bản không dự định rút lui!” Vừa nói ra lời này, tất cả mọi người im lặng.
Còn có một người không nỡ rời khỏi Giang Trung thành, còn có một người không nỡ bỏ lại bốn triệu người này, hắn ta là thần thủ hộ của Giang Trung thành, Hoa Hạ chi ưng, Vệ Ưng!
Một người đối mặt với thú quân, sắc mặt Vệ Ưng như thường.
Lúc còn trẻ, hắn ta từng đối mặt với tình cảnh tương tự.
Tuy nhiên, lúc đó Thú Thần không mạnh như hiện tại, thời điểm đó mình chưa bị thương, càng trẻ trung hơn.
Nhưng qua mấy thập niên, hai bên tóc mai của hắn ta đã bạc trắng, vết thương ở chân khiến hắn ta không còn thân thủ năm đó, hắn ta từ một Chiến Thần lên đến quân hàm tướng quân, tất cả đều thay đổi quá nhiều.
Nhưng chỉ có sơ tâm chưa đổi!
“Người xâm phạm Hoa Hạ ta, giết không tha!” Trong chiến trường, một người lớn tiếng quát lên, thanh thế như lôi đình quán nhật, uy thế không thể cản!
Thú quân lại ngừng bước trong một tiếng quát này.
Một đám Thú Thần vương cấp đều nhìn về phía nhân loại nhỏ bé này, nóng lòng muốn thử nhưng lại không dám đến gần!
Vệ Ưng khẽ ngẩng đầu lên, trong mắt thoáng qua một tia khinh miệt, hắn ta lạnh lùng nói, “Xúc thủ tượng thú, Hắc quả phụ độc chu, Hắc nham hùng vương, Kim cương lang vương… Các ngươi còn nhớ đến Vệ Ưng ta!” Một tiếng quát chói tai, khí thế của chúng vương bị dập tắt một nửa!
Lúc trước, chính vị Chiến Thần Hoa Hạ này dựa vào sức một người chống cự chúng thần, bảo đảm Giang Trung thái bình!
Có lẽ khi đó chúng nó còn chưa xưng vương nhưng cũng là bá chủ một phương, sao chúng nó có thể không nhớ rõ Chiến Thần Hoa Hạ này?
Sau lưng thú quân truyền đến một giọng nói trầm thấp.
“Vệ Ưng, ngươi cho rằng ngươi còn chống đỡ được chúng nó sao? Ngươi đã già, chúng nó còn mạnh hơn trước kia.” Thú Thần miệng nói tiếng người? Dù rất nhiều vương cấp cũng không thể làm được!
Vệ Ưng hừ lạnh một tiếng, “Ta già thì đã sao? Dù ra ngã xuống, Hoa Hạ còn có càng nhiều người trẻ tuổi sẽ đứng ra!” “Thú Thần các ngươi trở nên càng mạnh hơn thì thể nào, nhân tộc ta ngàn năm bất diệt, tại cũng không diệt tuyệt trong tay những súc sinh các ngươi!” “Ha ha ha ha.” Giọng nói kia lại vang lên, “Ngươi không chỉ già, hơn nữa càng già càng hồ đồ. Có ai không biết tốc độ phát triển của càng ngươi đã càng ngày càng khó chống đỡ được công kích của chúng ta hả?” “Ngàn năm bất diệt, đó là vì chưa đến lúc, hiện tại đã đến lúc, khí số của nhân tộc các ngươi đã hết!” “Cũng giống như hôm nay bản hoàng muốn diệt một thành của ngươi, ai có thể ngăn cản?” “Nhìn trong nhân tộc các ngươi sắp chết đến nơi còn chia năm xẻ bảy, nhân tộc các ngươi bất diệt mới là không có thiên lý!” Ánh mắt Vệ Ưng nhìn qua thú quân, nhưng không thấy Thú Thần đang nói chuyện.
Giọng nói kia tiếp tục nói, “Vệ Ưng, mọi người đều nói ngươi là Hoa Hạ chi ưng, được rất nhiều người tín ngưỡng, nhưng cuối cùng ngươi không thủ được Giang Trung thành!” “Xé Vệ Ưng thành mảnh nhỏ cho ta! Xé tín ngưỡng ngu xuẩn của bọn họ thành mảnh nhỏ!” Hắc thần, Lộ Tuấn, Tô Lam Lam kêu khóc muốn lao xuống, đám người Đường Thái Ngưng vội vàng kéo ba người lại.
Trong đôi mắt Đường Thái Ngưng đong đầy nước mắt, nghẹn ngào nói, “Hiện tại các ngươi đi xuống là chịu chết, không thể để sự hy sinh của Vệ tướng quân không có chút ý nghĩa nào, đi theo chúng ta đi!” Đối mặt với thú triều mạnh mẽ, Vệ Ưng cười lạnh một tiếng, trong mắt đầy vẻ khinh miệt.
Hắn ta vung lá cờ đỏ trong tay, hô to, “Ta dựa vào máu của ta chiếu rọi thiên địa, chỉ đợi hậu nhân Hoa Hạ đến!” Thú Thần thành đàn nhào về phía Vệ Ưng, bóng dáng nhỏ bé kia bị mấy chục bóng dáng Thú Thần bao phủ.
Vệ Ưng khẽ quát một tiếng, bóng dáng lóe lên xuyên thẳng quá trong đám Thú Thần, trường thương trong tay lần lượt đánh xuyên qua hộ giáp của Thú Thần!
Mấy chục Thú Thần vây công, Vệ Ưng dựa vào thân thể tàn tật lại giết ngược mấy Thú Thần.
“Đây chính là Hoa Hạ chi ưng!” Trên tường thành, mọi người khiếp sọ nhìn lão nhân kia, hét lên ngạc nhiên.
“Nếu không phải Vệ tướng quân bị thương, năng lực chiến đấu của hắn tuyệt đối không kém hơn những người trẻ tuổi Chiến Thần điện kia!”
“Các ngươi còn không đi là muốn chống lại quân lệnh sao!” Lạc Văn tức giận nói.
Lúc này Lộ Tuấn lại đã khóc không thành tiếng.
“Tướng quân đang ở chỗ này!” Ba người Đường Thái Ngưng nhìn thoáng qua chiến trường, đều hơi ngạc nhiên.
“Vệ Ưng tướng quân…” Dân chúng còn đứng xung quanh cũng không tưởng tượng nổi nhìn về phía chiến trường.
Trên chiến trường rách nát khắp nơi còn có một người chưa rút lui…
“Là, là Vệ tướng quân! Thủ hộ thần Giang Trung thành chúng ta, Vệ tướng quân!” “Nhanh bảo hắn quay về! Hắn không thể chết!” Một lão giả khác khẽ khàng nói, “Các ngươi tưởng hắn không kịp rút lui sao? Hắn là tướng quân, muốn rút lui cũng là ưu tiên rút lui, sở dĩ hắn còn ở lại nơi đó, không phải vì không kịp mà là hắn… Căn bản không dự định rút lui!” Vừa nói ra lời này, tất cả mọi người im lặng.
Còn có một người không nỡ rời khỏi Giang Trung thành, còn có một người không nỡ bỏ lại bốn triệu người này, hắn ta là thần thủ hộ của Giang Trung thành, Hoa Hạ chi ưng, Vệ Ưng!
Một người đối mặt với thú quân, sắc mặt Vệ Ưng như thường.
Lúc còn trẻ, hắn ta từng đối mặt với tình cảnh tương tự.
Tuy nhiên, lúc đó Thú Thần không mạnh như hiện tại, thời điểm đó mình chưa bị thương, càng trẻ trung hơn.
Nhưng qua mấy thập niên, hai bên tóc mai của hắn ta đã bạc trắng, vết thương ở chân khiến hắn ta không còn thân thủ năm đó, hắn ta từ một Chiến Thần lên đến quân hàm tướng quân, tất cả đều thay đổi quá nhiều.
Nhưng chỉ có sơ tâm chưa đổi!
“Người xâm phạm Hoa Hạ ta, giết không tha!” Trong chiến trường, một người lớn tiếng quát lên, thanh thế như lôi đình quán nhật, uy thế không thể cản!
Thú quân lại ngừng bước trong một tiếng quát này.
Một đám Thú Thần vương cấp đều nhìn về phía nhân loại nhỏ bé này, nóng lòng muốn thử nhưng lại không dám đến gần!
Vệ Ưng khẽ ngẩng đầu lên, trong mắt thoáng qua một tia khinh miệt, hắn ta lạnh lùng nói, “Xúc thủ tượng thú, Hắc quả phụ độc chu, Hắc nham hùng vương, Kim cương lang vương… Các ngươi còn nhớ đến Vệ Ưng ta!” Một tiếng quát chói tai, khí thế của chúng vương bị dập tắt một nửa!
Lúc trước, chính vị Chiến Thần Hoa Hạ này dựa vào sức một người chống cự chúng thần, bảo đảm Giang Trung thái bình!
Có lẽ khi đó chúng nó còn chưa xưng vương nhưng cũng là bá chủ một phương, sao chúng nó có thể không nhớ rõ Chiến Thần Hoa Hạ này?
Sau lưng thú quân truyền đến một giọng nói trầm thấp.
“Vệ Ưng, ngươi cho rằng ngươi còn chống đỡ được chúng nó sao? Ngươi đã già, chúng nó còn mạnh hơn trước kia.” Thú Thần miệng nói tiếng người? Dù rất nhiều vương cấp cũng không thể làm được!
Vệ Ưng hừ lạnh một tiếng, “Ta già thì đã sao? Dù ra ngã xuống, Hoa Hạ còn có càng nhiều người trẻ tuổi sẽ đứng ra!” “Thú Thần các ngươi trở nên càng mạnh hơn thì thể nào, nhân tộc ta ngàn năm bất diệt, tại cũng không diệt tuyệt trong tay những súc sinh các ngươi!” “Ha ha ha ha.” Giọng nói kia lại vang lên, “Ngươi không chỉ già, hơn nữa càng già càng hồ đồ. Có ai không biết tốc độ phát triển của càng ngươi đã càng ngày càng khó chống đỡ được công kích của chúng ta hả?” “Ngàn năm bất diệt, đó là vì chưa đến lúc, hiện tại đã đến lúc, khí số của nhân tộc các ngươi đã hết!” “Cũng giống như hôm nay bản hoàng muốn diệt một thành của ngươi, ai có thể ngăn cản?” “Nhìn trong nhân tộc các ngươi sắp chết đến nơi còn chia năm xẻ bảy, nhân tộc các ngươi bất diệt mới là không có thiên lý!” Ánh mắt Vệ Ưng nhìn qua thú quân, nhưng không thấy Thú Thần đang nói chuyện.
Giọng nói kia tiếp tục nói, “Vệ Ưng, mọi người đều nói ngươi là Hoa Hạ chi ưng, được rất nhiều người tín ngưỡng, nhưng cuối cùng ngươi không thủ được Giang Trung thành!” “Xé Vệ Ưng thành mảnh nhỏ cho ta! Xé tín ngưỡng ngu xuẩn của bọn họ thành mảnh nhỏ!” Hắc thần, Lộ Tuấn, Tô Lam Lam kêu khóc muốn lao xuống, đám người Đường Thái Ngưng vội vàng kéo ba người lại.
Trong đôi mắt Đường Thái Ngưng đong đầy nước mắt, nghẹn ngào nói, “Hiện tại các ngươi đi xuống là chịu chết, không thể để sự hy sinh của Vệ tướng quân không có chút ý nghĩa nào, đi theo chúng ta đi!” Đối mặt với thú triều mạnh mẽ, Vệ Ưng cười lạnh một tiếng, trong mắt đầy vẻ khinh miệt.
Hắn ta vung lá cờ đỏ trong tay, hô to, “Ta dựa vào máu của ta chiếu rọi thiên địa, chỉ đợi hậu nhân Hoa Hạ đến!” Thú Thần thành đàn nhào về phía Vệ Ưng, bóng dáng nhỏ bé kia bị mấy chục bóng dáng Thú Thần bao phủ.
Vệ Ưng khẽ quát một tiếng, bóng dáng lóe lên xuyên thẳng quá trong đám Thú Thần, trường thương trong tay lần lượt đánh xuyên qua hộ giáp của Thú Thần!
Mấy chục Thú Thần vây công, Vệ Ưng dựa vào thân thể tàn tật lại giết ngược mấy Thú Thần.
“Đây chính là Hoa Hạ chi ưng!” Trên tường thành, mọi người khiếp sọ nhìn lão nhân kia, hét lên ngạc nhiên.
“Nếu không phải Vệ tướng quân bị thương, năng lực chiến đấu của hắn tuyệt đối không kém hơn những người trẻ tuổi Chiến Thần điện kia!”