Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1208
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1208 :Các ngươi đều phải chết! (2)
Bóng dáng kia có vẻ bình tĩnh hơn trước đó một chút, nhưng vẫn mang theo tức giận, “Vệ Ưng, bắt đầu từ khi nào ngươi lại thích khua môi múa mép, hiện tại người nên tỉnh táo là ngươi! Nếu còn không chịu thừa nhận, vậy ta để ngươi tận mắt xem ngươi đã sai đến không hợp thói thường thế nào! Không ai được động đến hắn, ta muốn hắn tận mắt thấy chúng ta phá thành như thế nào!” “Tiếp tục tiến lên, san bằng Giang Trung thành! Một người sống cũng không để lại!” Theo giọng nói kia ra lệnh một tiếng, thú quân lại cuồng bạo, vô số Thú Thần đánh vào trong Giang Trung thành.
Máu trong người Vệ Ưng theo Thiên nguyên kiếm nhỏ từng giọt xuống, hắn ta trơ mắt nhìn đại quân Thú Thần xông đến, lúc này tử vong đã không phải chuyện làm hắn ta đau khổ nhất.
Thú quân đã phát động sự tấn công mạnh mẽ với tường vây của Giang Trung thành, chúng nó điên cuồng dụng chạm vào tường thành cứng rắn, hàng rào sắt thép đối mặt với những mãnh thú này đều đã lung lay sắp đổ.
Trấn thủ Giang Trung thành 20 năm nguy cơ sớm tối, mấy trăm vạn dân chúng giơ cổ chờ chết, trong lòng Vệ Ưng như là đao cắt.
Ánh mắt Vệ Ưng dần mất đi thần thái, không có gì khiến hắn ta đau lòng hơn tận mắt nhìn Giang Trung thành bị phá hủy.
“Giết ta đi…” Vệ Ưng vô lực nói.
“Không, ta muốn để ngươi tận mắt nhìn tất cả! Độc chu, nâng hắn lên để những dân chúng đó nhìn xem, kết cục của thần bảo vệ bọn họ bi thảm đến mức nào! Hắn chính là cờ xí tiến công của chúng ta!” Hắc quả phụ độc chu rút Thiên nguyên kiếm lên, giơ cả Thiên nguyên kiếm và Vệ Ưng lên cao cao, đối mặt với Giang Trung thành như một lá cờ!
Trên cửa thành, vô số người nhìn tình trạng thê thảm của Vệ Ưng vô cùng đau lòng, nhưng bọn họ đối mặt với thú quân cũng bất lực.
Một lão giả run giọng nói, “Nếu thần minh có biết, mau tới cứu tướng quân đi, đây là sự tra tấn tàn nhẫn hơn cả giết hắn!” “Tướng quân cả đời vì Hoa Hạ, không nên rơi vào kết cục như vậy!” Người đứng bên cạnh hắn ta lắc đầu nói, “Tinh anh đều đã rút lui, dù người tổ Tứ thần thú ở đâu cũng khó có khả năng cứu tướng quân.” “Cửa lớn vừa vỡ, tất cả chúng ta đều phải chết!” Vừa nói xong, cửa thành đột nhiên bị phá!
Chỉ có điều không phải bị Thú Thần va chạm bên ngoài nên mở ra, mà là bị người ta đánh mở từ bên trong!
Theo cửa thành to lớn bị người ta mở ra, oanh một tiếng, một ngọn lửa màu xanh đồng thời phun ra từ trong cửa thành!
Những Thú Thần đứng gần cửa thành lập tức bị đốt thành tro bụi!
Mọi người hoảng sợ nhìn về phía cửa thành, trong ngọn lửa màu xanh hung mãnh kia mơ hồ có một bóng người đang đứng.
Hắn cúi đầu, ngước đôi mắt đỏ au lên nhìn chằm chằm đại quân Thú Thần, dùng giọng nói cực kỳ trầm thấp nói, “Các ngươi, đều phải chết!” Lúc mọi người thấy ngọn lửa màu xanh kia, ánh mắt vốn tuyệt vọng đột nhiên lại dâng lên một hy vọng.
“Là, Giang Khải?!” Nhưng chẳng mấy chốc rất nhiều người phản ứng lại, “Không đúng, Giang Khải chỉ là Chiến Thần hai sao, tại sao vừa rồi hắn có thể phá vỡ cửa thành kim loại?” Còn chưa nói hết câu, Giang Khải đột nhiên lao đến, “Chiến tranh chi dược!” Nhảy lên mấy cái, Giang Khải đã đi tới trước mặt Hắc quả phụ độc chu.
Đối mặt với Thú Thần vương cấp, trong mắt Giang Khải chỉ còn lại sát ý.
“Truy mệnh tôi lửa!” Hơn năm mươi thanh Truy mệnh như là súng máy bắn phá, điên cuồng công kích độc chu vương một trận.
Vốn độc chu vương còn chướng mắt Truy mệnh, nó là Thú Thần vương cấp, Chiến Thần bình thường muốn phá phòng ngự của nó cũng khó khăn, huống chi là vũ khí loại ám khí này.
Nhưng lúc Truy mệnh phóng tới, nó lập tức trợn to mắt.
Là công kích nguyên thần! Công kích của Truy mệnh dày đặc như thế, tất cả đều kèm theo công kích nguyên thần!
Ngẫu nhiên có Chiến Thần cường đại có thể dùng ra công kích nguyên thần, nhưng chưa từng có ai có thể dùng ra công kích nguyên thần mạnh mẽ như thế!
Trong thế công mạnh mẽ, thân thể độc chu vương lại bị Truy mệnh bắn thành thịt nát!
Trong khoảnh khắc, Thú Thần vương cấp không ai bì nổi cũng không kịp phát ra một tiếng kêu rên, lại hóa thành một mảnh sương máu!
Giang Khải lập tức đỡ được Vệ Ưng, ôm vào trong ngực.
Nhìn Vệ Ưng đã bị trọng thương, trong đôi mắt đẫm lệ của Giang Khải vằn vện tia máu, run giọng nói, “Lão Vệ!” Vệ Ưng cố gắng mở mắt, lúc hắn ta thấy Giang Khải, ánh mắt ảm đạm đã có chút thần thái.
“Tiểu Khải… Ta, ta sắp không chịu được nữa…” “Lão Vệ, ngươi đừng nói chuyện, ta đưa ngươi về thành!” Giang Khải vội la lên.
Vệ Ưng đưa tay nắm chặt lấy Giang Khải, hắn ta miễn cưỡng nở nụ cười, “Là công kích nguyên thần… Ta biết, ngươi sẽ không làm ta thất vọng… Ngươi chưa bao giờ làm ta thất vọng.” “Lão Vệ! Ta, ta đến muộn!” Vệ Ưng lắc đầu, yếu ớt nói. “Đừng nói như vậy, rất nhiều chuyện không do chúng ta có thể quyết định, huống chi lần hành động này của Thú Thần có người sai khiến sau lưng…” “Ta đã già, có thể chết trên chiến trường là nguyện vọng lớn nhất của ta.” “Tiểu Khải…”
Máu trong người Vệ Ưng theo Thiên nguyên kiếm nhỏ từng giọt xuống, hắn ta trơ mắt nhìn đại quân Thú Thần xông đến, lúc này tử vong đã không phải chuyện làm hắn ta đau khổ nhất.
Thú quân đã phát động sự tấn công mạnh mẽ với tường vây của Giang Trung thành, chúng nó điên cuồng dụng chạm vào tường thành cứng rắn, hàng rào sắt thép đối mặt với những mãnh thú này đều đã lung lay sắp đổ.
Trấn thủ Giang Trung thành 20 năm nguy cơ sớm tối, mấy trăm vạn dân chúng giơ cổ chờ chết, trong lòng Vệ Ưng như là đao cắt.
Ánh mắt Vệ Ưng dần mất đi thần thái, không có gì khiến hắn ta đau lòng hơn tận mắt nhìn Giang Trung thành bị phá hủy.
“Giết ta đi…” Vệ Ưng vô lực nói.
“Không, ta muốn để ngươi tận mắt nhìn tất cả! Độc chu, nâng hắn lên để những dân chúng đó nhìn xem, kết cục của thần bảo vệ bọn họ bi thảm đến mức nào! Hắn chính là cờ xí tiến công của chúng ta!” Hắc quả phụ độc chu rút Thiên nguyên kiếm lên, giơ cả Thiên nguyên kiếm và Vệ Ưng lên cao cao, đối mặt với Giang Trung thành như một lá cờ!
Trên cửa thành, vô số người nhìn tình trạng thê thảm của Vệ Ưng vô cùng đau lòng, nhưng bọn họ đối mặt với thú quân cũng bất lực.
Một lão giả run giọng nói, “Nếu thần minh có biết, mau tới cứu tướng quân đi, đây là sự tra tấn tàn nhẫn hơn cả giết hắn!” “Tướng quân cả đời vì Hoa Hạ, không nên rơi vào kết cục như vậy!” Người đứng bên cạnh hắn ta lắc đầu nói, “Tinh anh đều đã rút lui, dù người tổ Tứ thần thú ở đâu cũng khó có khả năng cứu tướng quân.” “Cửa lớn vừa vỡ, tất cả chúng ta đều phải chết!” Vừa nói xong, cửa thành đột nhiên bị phá!
Chỉ có điều không phải bị Thú Thần va chạm bên ngoài nên mở ra, mà là bị người ta đánh mở từ bên trong!
Theo cửa thành to lớn bị người ta mở ra, oanh một tiếng, một ngọn lửa màu xanh đồng thời phun ra từ trong cửa thành!
Những Thú Thần đứng gần cửa thành lập tức bị đốt thành tro bụi!
Mọi người hoảng sợ nhìn về phía cửa thành, trong ngọn lửa màu xanh hung mãnh kia mơ hồ có một bóng người đang đứng.
Hắn cúi đầu, ngước đôi mắt đỏ au lên nhìn chằm chằm đại quân Thú Thần, dùng giọng nói cực kỳ trầm thấp nói, “Các ngươi, đều phải chết!” Lúc mọi người thấy ngọn lửa màu xanh kia, ánh mắt vốn tuyệt vọng đột nhiên lại dâng lên một hy vọng.
“Là, Giang Khải?!” Nhưng chẳng mấy chốc rất nhiều người phản ứng lại, “Không đúng, Giang Khải chỉ là Chiến Thần hai sao, tại sao vừa rồi hắn có thể phá vỡ cửa thành kim loại?” Còn chưa nói hết câu, Giang Khải đột nhiên lao đến, “Chiến tranh chi dược!” Nhảy lên mấy cái, Giang Khải đã đi tới trước mặt Hắc quả phụ độc chu.
Đối mặt với Thú Thần vương cấp, trong mắt Giang Khải chỉ còn lại sát ý.
“Truy mệnh tôi lửa!” Hơn năm mươi thanh Truy mệnh như là súng máy bắn phá, điên cuồng công kích độc chu vương một trận.
Vốn độc chu vương còn chướng mắt Truy mệnh, nó là Thú Thần vương cấp, Chiến Thần bình thường muốn phá phòng ngự của nó cũng khó khăn, huống chi là vũ khí loại ám khí này.
Nhưng lúc Truy mệnh phóng tới, nó lập tức trợn to mắt.
Là công kích nguyên thần! Công kích của Truy mệnh dày đặc như thế, tất cả đều kèm theo công kích nguyên thần!
Ngẫu nhiên có Chiến Thần cường đại có thể dùng ra công kích nguyên thần, nhưng chưa từng có ai có thể dùng ra công kích nguyên thần mạnh mẽ như thế!
Trong thế công mạnh mẽ, thân thể độc chu vương lại bị Truy mệnh bắn thành thịt nát!
Trong khoảnh khắc, Thú Thần vương cấp không ai bì nổi cũng không kịp phát ra một tiếng kêu rên, lại hóa thành một mảnh sương máu!
Giang Khải lập tức đỡ được Vệ Ưng, ôm vào trong ngực.
Nhìn Vệ Ưng đã bị trọng thương, trong đôi mắt đẫm lệ của Giang Khải vằn vện tia máu, run giọng nói, “Lão Vệ!” Vệ Ưng cố gắng mở mắt, lúc hắn ta thấy Giang Khải, ánh mắt ảm đạm đã có chút thần thái.
“Tiểu Khải… Ta, ta sắp không chịu được nữa…” “Lão Vệ, ngươi đừng nói chuyện, ta đưa ngươi về thành!” Giang Khải vội la lên.
Vệ Ưng đưa tay nắm chặt lấy Giang Khải, hắn ta miễn cưỡng nở nụ cười, “Là công kích nguyên thần… Ta biết, ngươi sẽ không làm ta thất vọng… Ngươi chưa bao giờ làm ta thất vọng.” “Lão Vệ! Ta, ta đến muộn!” Vệ Ưng lắc đầu, yếu ớt nói. “Đừng nói như vậy, rất nhiều chuyện không do chúng ta có thể quyết định, huống chi lần hành động này của Thú Thần có người sai khiến sau lưng…” “Ta đã già, có thể chết trên chiến trường là nguyện vọng lớn nhất của ta.” “Tiểu Khải…”