Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1209

topic

Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1209 :Truyền thừa
Giang Khải rơi nước mắt như mưa, hắn nhìn thương thế trên người Vệ Ưng, cũng đã nhận ra e rằng mình đã không cách nào cứu sống Vệ Ưng.
“Lão Vệ, ta…” Vệ Ưng run rẩy xòe tay ra, trong tay đang cầm một tấm huy chương, “Ta vẫn hy vọng để ngươi kế thừa tấm huy chương này, ngươi vẫn không chịu nhận tấm huy chương này, vì ngươi biết nó đại diện cho một phần trách nhiệm.” Lúc này, trên huy chương đã bị máu tươi nhuộm đỏ, nhưng bốn chữ Hoa Hạ chi ưng màu vàng lại trở nên nổi bật hơn.
“Hiện tại, cuối cùng ta đã nhận ra ngươi vẫn luôn có tính toán của mình, sau này thành tựu của ngươi sẽ hơn xa ta, ta không cần ép buộc nữa.” Trong mắt Vệ Ưng đầy vẻ không nỡ, lại đầy hiền lành, “Chỉ là, từ nay về sau ta không có cách nào giúp ngươi nữa, còn đường sau này cần dựa vào ngươi.” “Đây là một con đường nghịch thiên, rất khó nhưng ta tin tưởng ngươi chắc chắn có thể đi đến cuối cùng…” Một chữ cuối cùng còn chưa nói hết, tay Vệ Ưng đã yếu ớt rũ xuống.
Giang Khải như bị điện giật ôm chặt lấy xác Vệ Ưng, hắn không thể tin được tất cả trước mắt.

“Tiểu tử, gia nhập quân đội đi.” Lần đầu gặp gỡ, vị tướng quân này đã mỉm cười gửi lời mời.
“Đi, ta dẫn ngươi đi xem dáng vẻ ngoài thành.” Một lần đó, lần đầu tiên Giang Khải thấy được cảnh tượng ngoài Giang Trung thành.
“Ở bên người nhà ngươi, ta sẽ phái người đến trông coi giúp ngươi.” Lúc Giang Khải bị Huyền Vũ uy hiếp, là hắn ta đứng ra bảo vệ người nhà Giang Khải.
“Lựa chọn con đường mà ngươi muốn đi, chỉ cần kiên trì với bản tâm thì có thể đi ra một con đường thuộc về mình!” Lúc Giang Khải do dự, Vệ Ưng đã nói với hắn như vậy.
“Giang Khải cũng không phải gián điệp gì đó, không có chứng cứ nhưng ta lấy danh nghĩa Hoa Hạ chi ưng bảo đảm cho hắn!” Lúc Giang Khải bị người ta nghi ngờ, hắn ta không chùn bước đứng dậy.
“Tiểu tử thối, ta hy vọng có một ngày ngươi có thể trở thành Hoa Hạ chi ưng mới, thay ta bảo vệ Giang Trung thành cẩn thận, bảo vệ Hoa Hạ cẩn thận.” …
Giang Khải không có phụ mẫu, chỉ có đại ca nhưng Vệ Ưng lại như phụ thân của Giang Khải, chỉ dẫn hắn, giúp đỡ hắn.
Cho dù Giang Khải không gia nhập quân đội nhưng mỗi lần quân đội có nhiệm vụ, từ trước tới giờ Giang Khải không hề chối từ, đó là vì có người thay đổi ảnh hưởng đến hắn trong vô thức.
Người kia cống hiến cả đời cho Hoa Hạ, cống hiến cho Giang Trung thành, vẫn đang dùng hành động nói cho Giang Khải biết cái gì mới là chính xác.
Nhưng hiện tại hắn ta lại ngã vào trong lồng ngực của mình!
Giang Khải mấp máy môi, làm thế nào cũng không thể nói ra hai chữ quen thuộc này.
Lão Vệ!
Vì sao ngươi không chịu rút lui!
Thật ra trong lòng Giang Khải đã có đáp án, hắn ta không có khả năng rút lui, vì hắn ta là Hoa Hạ chi ưng, là thần thủ hộ Giang Trung thành!
Thành còn người còn, thành vong người vong!
Giang Khải cúi đầu nhìn chiếc huy chương nhuốm máu ở trong lòng bàn tay của lão Vệ.
Đã nhiều lần Vệ Ưng muốn đưa tấm huy chương này cho mình, nhưng hắn đều từ chối.
Lão Vệ nói không sai, tấm huy chương này không chỉ là một tấm huy chương, nó càng là một loại trách nhiệm, khi mình nhận lấy tấm huy chương này cũng có nghĩa hắn phải gánh vác phần trách nhiệm này.
Phần trách nhiệm này sao mà nặng nề, lúc trước hắn không gánh vác nổi!
Lần này, cuối cùng lão Vệ không cưỡng ép Giang Khải nữa.
Giang Khải run rẩy cầm lấy tấm huy chương này, nắm ở trong lòng bàn tay, hắn chậm rãi đứng lên, giơ tay lên cẩn thận cài tấm huy chương này ở trước ngực mình.
Đột nhiên, oanh một tiếng, ngọn lửa màu xanh tràn ngập thiên địa, liệt diễm ngập trời, thế không thể đỡ!
Giang Khải rút ra Thiên La trảm yêu kiếm, ngẩng đầu nhìn về phía đại quân Thú Thần đen nghịt trước mặt, nghiêm nghị nói, “Hoa Hạ chi ưng ở đây, địch đánh tới, giết không tha!” “Liệt diễm ngập trời!” Giang Khải nổi giận gầm lên một tiếng, trong chớp mắt đã lao vào trận địa địch!

Đội ngũ rút lui đang nhanh chóng rời khỏi Giang Trung thành, chỉ là tất cả mọi người trên xe đều không có vẻ may mắn vì sống sót sau tai nạn, trên mặt mỗi người đều có vẻ vô cùng nặng nề.
Đây là lần đầu tiên thành thị tập trung Hoa Hạ thất thủ, hơn bốn triệu người ở lại trong thành sẽ trở thành đồ ăn của Thú Thần, bị cắn nuốt tàn nhẫn!
Đôi mắt Đường Thái Ngưng vô hồn, đờ đẫn nhìn con đường bên cạnh.
Là tiểu đội trưởng Chu Tước, chức trách của nàng là bảo vệ Hoa Hạ, nhưng bây giờ nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn dân chúng Giang Trung thành chết thảm!
Áy náy và tự trách khiến tâm trạng nàng vô cùng nặng nề.
Trong xe cộ sau lưng, đám người Hồ Ngôn nhìn Giang Trung thành cách bọn họ càng ngày càng xa, nơi đó còn có người quen của bọn họ, nhà của bọn họ, đó là nơi mà bọn họ sinh sống mấy chục năm!
Bây giờ đã bị chiếm đóng!
Thương thế của Lý Thấm đã được khống chế, Trương Triển thấy Lý Thấm đã khôi phục một chút, hỏi, “Lý tỷ, ngươi xem có thể dùng sức được không.”