Tình Yêu Đương Phương Không Được Hồi Đáp - Chương 187
topicTình Yêu Đương Phương Không Được Hồi Đáp - Chương 187 :Một ngày hỗn loạn
Son Suhyeon không thể tập trung suy nghĩ, nhìn chằm chằm vào khoảng không một lúc. Cảm giác như thể anh vừa bị ném vào vũ trụ bao la. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng việc bị sốc lại có thể khiến người ta mất phương hướng đến mức này.
“Giyeon... là cháu ruột... vậy thì.”
Điều đó có nghĩa là cậu có họ hàng với Lee Mihyun. Giyeon thuộc về gia đình mà cậu đã tuyệt vọng tìm cách trốn thoát. Vậy thì Lee Mihyun không phải mẹ mà giống như một người cô hơn.
Tâm trí Son Suhyeon ngày càng rối bời, choáng ngợp trước việc Ha Giyeon lại một lần nữa vướng vào gia đình đó. Một cảm giác lo lắng khó hiểu khiến lòng bàn tay anh toát mồ hôi. Chỉ riêng lời Lee Myungwon nói đã khó tin, nhưng người phụ nữ trong bức ảnh trước mặt anh đã chứng minh tất cả.
“Sau tất cả những gì Giyeon đã trải qua trong ngôi nhà đó... sao chuyện này có thể xảy ra…”
Một hoặc hai sự việc kỳ lạ đã đủ rồi, nhưng để thực sự trải nghiệm điều này—Ha Giyeon phải cảm thấy đau khổ đến mức nào nữa?
“...”
Lee Myungwon nhìn Son Suhyeon, người có vẻ bối rối. Dù sao thì, Ha Giyeon và Son Suhyeon cũng gần như xa lạ, vậy mà sắc mặt anh ta lại tái mét như thể đó là chuyện của anh ta, tay ôm trán vẻ không tin nổi.
Nếu ngay cả Son Suhyeon cũng phản ứng như vậy, thì Ha Giyeon sẽ còn tệ hơn thế nào khi biết chuyện? Lee Myungwon vẫn chưa đủ can đảm để nói với Ha Giyeon, nhất là khi ông đang cố ngăn cản họ rời khỏi nhà. Đó là lý do tại sao ông nói với Son Suhyeon trước.
“Giyeon sẽ vô cùng sốc khi biết được điều đó..”
“Đúng vậy, đặc biệt là khi những người đó có liên quan.”
Có quá nhiều chuyện xảy ra giữa họ đến nỗi anh thậm chí không thể nói hết câu.
Son Suhyeon nhìn Lee Myungwon và hỏi: “Ông có điều gì muốn nhờ tôi sao?”
Dù sống gần gũi đến đâu, đây vẫn là chuyện riêng tư giữa Ha Giyeon và Lee Myungwon—một chuyện nhạy cảm. Nếu ông chia sẻ chuyện này với anh, chắc hẳn ông có điều gì đó muốn nói.
“Cũng không phải việc gì to tát. Chỉ là... khi Giyeon biết được sự thật, ta muốn cậu ở bên cạnh cậu ấy.”
“Ông không cần phải lo lắng về điều đó.”
Chuyện đó là đương nhiên. Nếu Ha Giyeon quyết định không thể chịu đựng nổi việc ở lại căn nhà này nữa, Son Suhyeon sẵn sàng làm mọi cách để đưa cậu đi. Không ai khác quan trọng cả. Nếu Giyeon đau khổ, Suhyeon sẽ làm mọi cách để xoa dịu nỗi đau đó.
“Thật nhẹ nhõm khi cậu ở bên cạnh Giyeon…”
Lee Myungwon cảm thấy yên tâm phần nào khi nhìn thấy sự quyết tâm trong mắt Son Suhyeon. Ban đầu, ông nghi ngờ Son Suhyeon đến đây vì tiền. Nhưng khi thấy cậu thực sự quan tâm đến Giyeon – giải cứu cậu khỏi Nam Taekyung, tố cáo Park Jongjin – ông đã thay đổi suy nghĩ. Dù như thế nào, Suhyeon vẫn rất kiên trì và tỉ mi.
Nhìn Suhyeon, Lee Myungwon nhớ lại bản thân mình ngày xưa - vật lộn với nghịch cảnh, tuyệt vọng cố gắng bảo vệ Yoon Sunhwa. Ông tự hỏi liệu cậu có thể bảo vệ Giyeon mà không đánh mất, không giống như ông ngày xưa.
Ông vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận mối quan hệ của họ, nhưng ông quyết định tiếp tục theo dõi. Có lẽ đó chỉ là một cảm xúc thoáng qua nảy sinh từ việc sống chung.
***
“Làm sao tôi có thể đi gặp cậu ấy với số tiền ít ỏi này? Tôi ở khách sạn rồi vì không còn nơi nào khác để đi.”
—Nhưng dù vậy, cô cũng đòi tiền nhanh quá! Ngày nào cũng đòi sao mà được?
“Gì cơ, cậu nghĩ thuê người khác thì không tốn tiền à? Tôi bỏ việc để đến đây vì cậu đấy. Cậu phải trả lương cho tôi đàng hoàng chứ.”
-....
“Tôi không quan tâm. Tôi sẽ quay về ngay bây giờ. Cậu nghĩ sao?”
-Đợi đã.
Một lát sau, tiếng thông báo vang lên từ điện thoại của cô.
– Tôi đã chuyển tiền rồi, nên hãy đi gặp Ha Giyeon ngay lập tức. Hiểu chưa?
Moon Sehee cười lớn rồi cúp máy. Ngay khi cuộc gọi kết thúc, nụ cười trên môi cô biến mất, cô nhìn chằm chằm vào điện thoại. Nam Taekyung ngày nào cũng gọi điện hỏi cô đã gặp Ha Giyeon chưa, vậy mà bây giờ hắn không thèm che dấu đòi cô moi tiền cậu ấy.
Dĩ nhiên, Moon Sehee đã gửi đoạn ghi âm cuộc trò chuyện cho Lee Myungwon. Cô đã thỏa thuận với ông—giao nộp toàn bộ cuộc trò chuyện với Nam Taekyung và trả lại tiền để đổi lấy việc được gặp Ha Giyeon chỉ một lần. Cô đã nghĩ Lee Myungwon sẽ nổi điên, nhưng thật bất ngờ, ông ta đồng ý mà không chút do dự. Moon Sehee không hiểu tại sao ông ta lại đột nhiên thay đổi ý định, nhưng cô định biến mất sau khi lấy được một khoản tiền cuối cùng từ Nam Taekyung.
Nhưng trước đó, cô còn có một nơi cần phải đến.
"Chào mừng quý khách.”
Điểm đến của Moon Sehee là quán cà phê nơi Hà Giyeon làm việc. Cô cố gắng giữ nhịp tim đang đập nhanh, giả vờ bình tĩnh bước về phía quầy. Nhìn thấy Giyeon ăn mặc chỉnh tề, tươi cười phục vụ khách hàng, hình ảnh Lee Juwon hiện lên sống động trong tâm trí cô.
“Thưa quý khách...?”
Ha Giyeon tò mò nhìn Moon Sehee, người đang ngơ ngác nhìn cậu. Nhận ra mình đã bị phát hiện, cô nhanh chóng gọi món.
“Một ly Americano... Không, thực ra là một ly sinh tố dâu tây nhé.”
Ban đầu cô định gọi một ly Americano như thường lệ, nhưng nhìn thấy Giyeon, cô lại nghĩ đến sinh tố dâu tây. Đó là lần đầu tiên cô mua cho Lee Juwon, khi anh nhăn mặt mỗi khi uống ly Americano đắng ngắt. Hồi đó, nó không phải sinh tố, nhưng nó ngọt kinh khủng.
Lee Juwon thích nó đến nỗi đã mua thêm vài lần nữa.
“Sinh tố dâu tây đã sẵn sàng.”
Cô quan sát Ha Giyeon chuẩn bị đồ uống. Trước khi cô kịp nhận ra, nó đã sẵn sàng.
"Xin mời thưởng thức.”
"...Cảm ơn.”
Moon Sehee ngồi xuống một chiếc bàn gần đó. Sinh tố ngọt quá mức, đúng kiểu vị mà Lee Juwon hẳn sẽ thích nếu anh còn sống. Dù bản thân không thích lắm, cô vẫn uống đến hết.
Giyeon trông có vẻ bận rộn vô cùng, vậy mà cậu vẫn miệt mài làm việc. Dù đôi mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi, cậu vẫn mỉm cười với khách hàng, rửa bát đĩa và lau dọn bàn ghế không một phút nghỉ ngơi. Hay nói đúng hơn là cậu đã cố gắng, nhưng người làm thêm kia cứ liên tục giành việc của cậu, khiến cậu không thể hoàn thành bất cứ việc gì.
“Cậu ấy thực sự rất giống Juwon…”
Moon Sehee vừa định đứng dậy sau khi uống xong thì sự việc xảy ra.
"Tôi đã nói là tôi muốn uống nóng mà! Sao cậu lại cho đá chứ?!"
Một giọng nói lớn vang vọng khắp quán cà phê. Một người đàn ông trung niên đứng ở quầy, chỉ tay vào Ha Giyeon và hét lên giận dữ. Không rõ Giyeon thực sự đã nhầm món hay chỉ là một kẻ gây rối, nhưng Giyeon vẫn bình tĩnh xử lý tình huống mà không hề nao núng.
Cậu nhanh chóng pha chế thêm một ly đồ uống nữa và đưa cho người đàn ông.
"Chậc, lạnh quá”
Người đàn ông đẩy mạnh đồ uống về phía Giyeon, khiến đồ uống đá đổ khắp người cậu.
Đó là lúc Moon Sehee biết chắc chắn rằng người đàn ông đó chỉ là một tên khốn.
“Này, hoàn tiền cho tôi đi!”
Người đàn ông tiếp tục hét lớn, gây ra một cảnh hỗn loạn. Trước khi kịp nhận ra mình đang làm gì, Moon Sehee đã thấy mình đang tiến về phía họ.
“Bọn ngốc vô dụng....”
“Này ông, nếu ông không định gọi món thì hãy tránh đường”
Người đàn ông, mặt đỏ bừng vì tức giận, quay phắt lại trừng mắt nhìn Moon Sehee, nhưng mắt hắn ta mở to khi nhìn cô. Hắn ta nhất thời choáng váng trước vẻ đẹp của cô.
Hắn hằng giọng một cách ngượng ngùng, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
"Khoan đã. Tôi cần phải xử lý gã này trước. Làm sao hắn ta có thể làm việc ở đây khi ngay cả một đơn hàng cũng không thể xử lý được…”
"Ồ, vậy ra ông tự làm hỏng đơn hàng của mình rồi giờ lại đổ lỗi cho nhân viên à? Ông nên tự thấy xấu hổ đi, ông già ạ.”
"Cái... cái gì?! Mày là ai mà dám xen vào?!"
"Ông không thấy sao? Tôi là khách hàng ở đây. Không như ông, chỉ làm phiền."
Moon Sehee đẩy người đàn ông sang một bên và bước tới quầy.
"Cho tôi một ly Americano. Và một chiếc bánh dâu tây mang đi."
“V-vâng ạ.”
Giyeon, vẫn còn choáng váng, nhận lấy đơn hàng của cô, và người đàn ông, nhận thấy những ánh mắt chăm chăm của những khách hàng khác, lẩm bẩm rồi lao ra khỏi quán cà phê. Khi Giyeon đưa cho cô đồ uống và bánh, cậu khẽ cúi đầu.
"Cảm ơn cô đã giúp. Cái này không đáng là bao, nhưng xin hãy nhận lấy.”
Thứ Giyeon đưa cho cô là một chiếc bánh quy nhỏ, được gói trong một túi nhựa trong suốt.
Moon Sehee cầm lấy và mỉm cười.
"...Tôi sẽ tận hưởng nó. Cảm ơn.”
Cô rời khỏi quán cà phê, ngoái lại nhìn một lần. Qua lớp kính, cô thấy Giyeon đang lau cà phê đổ. Vết cà phê loang lổ trên đôi giày trắng của cậu khiến cô nhăn mặt.
"Chắc cậu ấy cảm thấy rất tệ... Cậu ấy thực sự định tiếp tục làm việc trong bộ đồ đó sao?”
Cô đứng đó một lúc lâu, nhìn chăm chăm vào chàng trai mà cô sẽ không bao giờ gặp lại nữa. Cuối cùng, cô quay đi.
***
Ha Giyeon đã có một ngày khá bận rộn,
Gặp phải một khách hàng khó tính và được một người lạ mặt giúp đỡ không phải là chuyện hiếm. Điều bất thường là cậu nhận được một chiếc hộp bí ẩn vào cuối ca làm việc. Chủ quán cà phê thấy nó treo trên tay nắm cửa và mang vào trong. Bất chấp lời cảnh báo của Son Suhyeon, Giyeon vẫn mở hộp ra để kiểm tra bên trong.
Bên trong có một đôi giày màu trắng.
“Tại sao lại có thứ này ở đây?”
Giyeon nhìn chăm chăm vào đôi giày mới. Bên trong hộp có một tờ giấy nhỏ ghi tên cậu.
[Quà tặng cho Ha Giyeon]
Giyeon vẫn nhìn vào đôi giày trên tay. Trên đó có tên cậu, nên cậu không thể vứt nó đi... nhưng việc không biết ai đã gửi nó khiến cậu cảm thấy bất an. Cậu không biết phải làm gì với đôi giày bí ẩn này.
“Vứt nó đi.”
Lời đề nghị ngắn gọn của Son Suhyeon nghe có vẻ hợp lý, nhưng Giyeon không nỡ làm vậy. Lỡ nó được gửi cho một người khác cùng tên, và họ sẽ quay lại lấy thì sao? Giyeon đành cất chiếc hộp vào tủ đồ trong phòng thay đồ rồi rời khỏi quán cà phê cùng Suhyeon.
Đó chỉ là một ngày bình thường, mặc dù có chút bất an.
Hoặc ít nhất, cậu hy vọng mọi chuyện sẽ tiếp tục như vậy.
“Ông đang nói với cháu rằng... người đàn ông này là cha ruột của cháu sao?”
Đó là trước khi cậu nghe Lee Myungwon nói rằng ông chính là ông ruột của cậu.