Tình Yêu Đương Phương Không Được Hồi Đáp - Chương 188

topic

Tình Yêu Đương Phương Không Được Hồi Đáp - Chương 188 :Chủ nhân của đôi tay

Ha Giyeon được Lee Myungwon đưa cho hai bức ảnh trong phòng làm việc của ông.

Một bức là ảnh đen trắng chụp một người phụ nữ mặc váy, bức còn lại là ảnh chân dung một chàng trai trẻ khoảng hai mươi tuổi. Nhưng có một cảm giác bất hợp lý kỳ lạ trong những bức ảnh này.

Một người nào đó mà họ trông giống...

‘hay không?’

Lee Myungwon chỉ vào bức ảnh của chàng trai trẻ và hỏi: “Cháu có biết đây là ai không?”

“Không. Đây là lần đầu tiên cháu gặp anh ấy... Anh ấy là ai?”

Lee Myungwon thở dài nhẹ, vẻ mặt nặng nề khi nói.

“Người đàn ông này là bố ruột của cháu, Lee Juwon.”

“...Bố ruột của tôi?”

Từ này nghe thật xa lạ với Ha Giyeon, và cậu nhíu mày thật sâu. Không, đó là một từ mà cậu không bao giờ muốn nghe. Bố, mẹ—cậu đã quá chán ngán khi phải nghe về bố mẹ đến nỗi cậu thà bị gọi là trẻ mồ côi. Cậu đã cố gắng xóa bỏ mọi nhắc nhở về bố mẹ ruột khỏi cuộc sống của mình.

Vậy tại sao ông lại được cho xem ảnh của những người mà cậu không muốn biết?

“Ông ơi, cháu không quan tâm đến bố mẹ cháu…”

“Người phụ nữ này là bà nội ruột của cháu.”

Lee Myungwon đẩy bức ảnh người phụ nữ về phía Ha Giyeon, cậu miễn cưỡng nhận lấy. Trong ảnh, người phụ nữ mỉm cười rạng rỡ, trông như thể bà ấy thực sự hạnh phúc. Dường như bức ảnh được chụp khi bà ấy còn trẻ. Khác với ảnh chân dung, đó là một bức ảnh tự nhiên, và Giyeon không hiểu tại sao ông mình lại có được nó.

“Ta biết bây giờ có lẽ cháu không muốn nghe về bố mẹ ruột của mình, nhưng có điều cháu cần  phải biết.”

Có điều gì đó cậu cần phải biết sao? Sau khi tiết lộ về sự ra đời của mình, liệu còn có bí mật nào khác cần khám phá không? Dù đó là gì, Giyeon cũng không chắc mình có thể sốc hơn thế này nữa. Tuy nhiên, cậu vẫn im lặng và lắng nghe.

“Bà của cháu, Yoon Sunhwa, từng là người yêu của ta.”

"...Cái gì?"

Cú sốc quá lớn khiến giọng nói của Giyeon vô thức vang lên.

Tôi có nghe nhầm không? Người yêu.

Nhìn Lee Myungwon bắt đầu nói, Giyeon cảm thấy đau nhói ở phía sau đầu. Cứ như thể bị ai đó đánh vào sau gáy vậy.

“...Giyeon, cháu là cháu ruột của ta”

Trực giác của cậu không hề sai.

Ha Giyeon nhìn chăm chăm vào bức ảnh Lee Juwon trên bàn, rồi bắt đầu nhớ lại từng chi tiết Myungwon vừa nói.

Lee Myungwon và Yoon Sunhwa yêu nhau, nhưng gia đình ép họ phải chia tay. Sunhwa chuyển đến Hoa Kỳ, nhưng không lâu sau cô phát hiện mình có thai. Cô dự định sinh con, nhưng bố mẹ cô kịch liệt phản đối. Sau nhiều đau khổ, cuối cùng cô bị đuổi khỏi nhà và sinh ra Lee Juwon một mình.

Cô trở về Hàn Quốc và một mình nuôi nấng Juwon, nhưng rồi qua đời sớm vì bệnh tật. Juwon, bị bỏ lại một mình, đã gặp mẹ của Giyeon, yêu cô và hứa sẽ cưới cô. Nhưng đúng ngày Giyeon chào đời, Juwon đã qua đời trong một tai nạn trên đường đến bệnh viện. Mẹ của Giyeon đã qua đời khi sinh cậu.

Vậy thì, cậu không chỉ là người xa lạ với họ...

Điều đó có nghĩa là cậu là một phần của gia tộc Lee - chính gia tộc mà Lee Mihyun thuộc về. Ý nghĩ đó khiến tâm trí cậu trống rỗng như thể một quả boom vừa nổ.

Cuộc sống và cái chết của Ha Giyeon.

Từ đầu đến cuối, họ luôn ở đó. Cậu đã muốn trở thành một gia đình nhưng không được. Cậu đã muốn làm con trai của họ nhưng không thể. Và giờ đây, ngay khi cậu chấp nhận mọi thứ và cố gắng bước tiếp, toàn bộ cuộc sống của cậu lại rơi vào hỗn loạn.

Cậu không bao giờ có thể thoát khỏi họ.

"Giyeon."

"...!”

Giọng nói của Myungwon kéo cậu ra khỏi dòng suy nghĩ.

“Ồ, cháu xin lỗi.”

“Không sao đâu. Chắc là cháu đang rối lắm.”

“...Ông ơi, khi nào thì ông biết cháu là cháu ruột của ông?”

Trái với dự đoán của Myungwon - rằng Giyeon sẽ vô cùng sốc - cậu chỉ hỏi với vẻ mặt vô cảm. Myungwon ngạc nhiên trước sự bình tĩnh của cậu. Là cậu quá sốc đến mức không phản ứng gì sao? Hay cậu thực sự không quan tâm?

“Khi con nhập viện sau vụ hỏa hoạn. Ta bắt đầu tìm hiểu về bà của con và... phát hiện ra.”

“...”

“Giyeon, đừng nghĩ rằng ta xin lỗi con chỉ vì con là cháu ruột của ta. Kể cả con không phải... ta cũng sẽ…”

Giyeon gật đầu hờ hững, không thực sự lắng nghe. Cậu còn điều gì đó muốn biết.

“Ông ơi, ông không ghét cháu sao?”

“Tại sao ta lại ghét cháu?”

“Ông đã mất con trai ngay từ khi cháu chào đời. Cháu chính là lý do khiến ông mất con…”

“Đó là chuyện vô lý gì thế!”

Giọng Myungwon vang lên khi ông tuyệt vọng nắm lấy tay Giyeon.

“Đừng bao giờ nói thế Sao lại là lỗi của cháu chứ? Hồi đó, chỉ là..”

Họ chẳng thể làm gì được. Chỉ là do vận mệnh không may thôi.

Myungwon nói một cách cuống cuồng, như thể muốn ngăn Giyeon khỏi cảm thấy tội lỗi. Nhưng dù ông có nói gì đi nữa, sự thật vẫn là sinh nhật của Giyeon chính là ngày giỗ của họ.

Giyeon cố gắng mỉm cười nhẹ và gật đầu.

“Ông ơi, cháu cần thời gian để suy nghĩ... Cháu có thể về phòng được không?”

“...! Vâng, tất nhiên rồi. Nếu cháu thấy không khỏe, hãy báo cho ta ngay nhé.”

Rời khỏi phòng làm việc của Myungwon, Giyeon lên phòng. Đóng cửa lại, cậu bước thẳng đến chiếc gương trên tường. Cậu nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình, tỉ mỉ quan sát từng đường nét trên khuôn mặt khi nghĩ đến bà và bố trong bức ảnh.

Bốp!

Cậu giơ tay tát vào mặt mình. Tầm nhìn hơi chao đảo, nhưng vẫn đứng vững, tự tát liên tục. Máu chảy ra từ môi, cậu hơi nghiêng đầu nhìn máu chảy xuống.

'Có bao nhiêu người đã phải chịu đau khổ vì tôi?

Vì cậu được sinh ra, bố mẹ cậu đã mất. Lee Mihyun và Ha Ilwoo buộc phải nuôi con của người khác thay vì con của mình.

Và bây giờ, họ nói cậu là cháu ruột của Lee Myungwon.

"Ha... Ha ha ha ha ha!"

Giyeon bật cười. Cậu ôm bụng cười ngặt nghẽo rồi ngã lăn ra sàn.

Làm sao tất cả những điều này lại là sự thật? Ngay cả trong những bộ phim nhảm nhí, họ cũng chẳng viết ra một cốt truyện lố bịch như vậy. Vậy mà, câu chuyện phi lý, điên rồ này lại chính là cuộc đời cậu.

Liệu toàn bộ sự tồn tại của cậu chỉ là một trò đùa b*nh h**n?

Ha Giyeon cười đến nỗi nước mắt chảy dài trên má. Rồi, khi tiếng cười tắt hẳn, cậu đấm mạnh nắm đấm xuống sàn. Bụp! Bụp! Bup! Cậu đấm liên tục xuống sàn, răng nghiến chặt.

“Tại sao lại là tôi ?”

Tại sao cậu lại phải sống trong thế giới khốn nạn này.

Cậu cảm thấy bị oan ức. Bất lực. Đầu cậu nóng bừng, đẩy cậu đến bờ vực của sự điên loạn.

Cậu đã từng muốn được công nhận là người nhà, nhưng cậu đã chết mà chưa từng nhận được sự công nhận đó. Và giờ, họ nói cậu là người nhà ư? Nhưng cậu đã chết rồi. Cậu đã từ bỏ cuộc sống.

Nếu họ chỉ thừa nhận cậu sau khi cậu chết và sống lại...

Vậy thì tại sao không thử chết thêm một lần nữa?

Ha Giyeon mở tủ quần áo, lấy cà vạt đồng phục học sinh ra, quấn nó quanh cổ rồi dùng cả hai tay kéo chặt.

“Hự...”

Họng cậu nghẹn lại, tầm nhìn mờ đi và nước bọt từ miệng cậu chảy xuống sàn.

Nhưng cậu không buông tay. Cậu muốn buông bỏ tất cả và cuối cùng được nghỉ ngơi.

"...!"

Nhưng, như thường lệ, cậu không bị bỏ lại một mình.

"Ha Giyeon...!"

Hai bàn tay túm lấy cổ tay cậu, giật phăng chiếc cà vạt khỏi cổ. Cậu thở hổn hển, cằm bị túm lấy và bị đẩy lên cao. Khi tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn, cậu nhìn thấy khuôn mặt của Son Suhyeon.

"Em..."

Suhyeon trông rất tức giận nhưng cũng rất đau lòng khi nhìn vào Giyeon.

“Em định chết à?"

“...”

“Để bỏ mặc anh? Bỏ rơi anh lần nữa?”

“Hyung.”

"Chết dễ dàng thế sao? Có cần gấp đến mức phải thắt cổ bằng cà vạt không?"

Suhyeon túm lấy cổ áo Giyeon, đẩy cậu xuống sàn và ngồi lên người cậu.

“Sao em có thể làm thế với anh?”

“Anh thì biết gì, hyung?”

Giọng Giyeon yếu ớt, những ngón tay cậu bấu chặt vào cổ tay Suhyeon khi cố gắng gỡ chúng ra.

“Anh biết gì về cuộc sống của em cho đến bây giờ.. Anh chỉ biết em ở hiện tại bây giờ, không gì khác nữa.”

“...”

“Chuyện đó dễ hơn anh nghĩ. Cái chết. Em đã làm điều đó một lần rồi. Em biết mà.”

“...”

“Ai mà biết được? Biết đâu lần này em lại trở về.”

Đôi mắt của Giyeon trống rỗng, nhìn chăm chăm vào khoảng không thay vì nhìn Suhyeon.

Rốt cuộc, chẳng ai biết. Chẳng ai hiểu.

Không ai biết cậu đã chết như thế nào trước đó, liệu đó là thật hay chỉ là ảo giác. Sẽ chẳng ai tin cậu ngay cả khi cậu kể cho họ nghe. Họ sẽ chỉ nghĩ cậu là một kẻ điên, hoang tưởng và bất ổn về mặt tinh thần. Với họ, cái chết của cậu không quan trọng.

“Với tôi, đây thậm chí có thể không phải là thực tại…”

Ngay cả Suhyeon cũng chỉ là một sản phẩm ảo tưởng của cậu mà thôi.

Thật vô lý khi mọi thứ Giyeon từng khao khát muốn có được lúc trước giờ lại đến với cậu. Cảm giác thật không thực.

Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa.

Cho dù cậu sống hay chết, tỉnh dậy sau cơn ảo tưởng hay vẫn chìm trong ảo tưởng thì điều đó cũng không quan trọng.

Suhyeon cúi xuống, gần đến nỗi chóp mũi họ gần như chạm vào nhau, ánh mắt anh nhìn thẳng vào ánh mắt trống rồng của Giyeon.

“Anh sống là vì em?”

“...Cái gì?

“Em kéo anh lại, rồi bị chiếc xe đó đâm và chết thay anh... Đó là điều em làm, phải không Ha Giyeon?”

Vào khoảnh khắc đó, mắt Giyeon mở to, run rẩy dữ dội.

Khuôn mặt của Suhyeon hiện rõ trong đôi mắt mờ đục, tối tăm của Giyeon.

“Nếu em đã cứu anh thì em phải chịu trách nhiệm chứ, Giyeon.”

Ký ức trước khi cậu hồi quy.

Người cuối cùng cậu nhìn thấy trước khi chết—khuôn mặt mờ ảo đột nhiên trở nên trong trẻo, chồng lên hình ảnh của người đang nhìn chăm chăm xuống cậu lúc này.

Người đã ôm cậu vào lòng và khóc tuyệt vọng khi cậu nằm trên đường nhựa.

Người đang than khóc cái chết của cậu.

Là Son Suhyeon.