Tình Yêu Đương Phương Không Được Hồi Đáp - Chương 186
topicTình Yêu Đương Phương Không Được Hồi Đáp - Chương 186 :Sự thật được tiết lộ
"Hyung, em sẽ nghỉ học sau năm đầu tiên.”
"Cái gì...?"
Trên đường trở về nhà Lee Myungwon, lời thông báo đột ngột của Ha Giyeon như một quả bom giáng xuống Son Suhyeon, khiến anh không giấu nổi sự kinh ngạc.
“Có phải vì Nam Taekyung không? Tên khốn đó lại làm gì nữa à?"
“Không phải vậy. À, em cũng không thể nói là câu ta không liên quan gì đến chuyện này... Nhưng em chỉ muốn thi đại học càng sớm càng tốt và vào đại học.”
Có những điều cậu sẽ nhớ về trường học, nhưng chỉ vậy thôi. Cậu muốn học, nhưng có quá nhiều thứ khiến cậu phân tâm. Nam Taekyung đã bắt đầu nổi loạn, và cậu ta sẽ không dừng lại khi Giyeon lên lớp tiếp. Giyeon không muốn ở gần họ nữa. Rời khỏi đó có vẻ là lựa chọn tốt nhất.
“...”
Suhyeon hiểu rõ lý do, nhưng lại không thể ngăn cản. Quyết định bỏ học rõ ràng là vì Nam Taekyung, và sự thật đó cứ giày vò Suhyeon.
“Thế còn việc chuyển sang trường khác thì sao?”
“Phức tạp lắm. Hơn nữa, nếu em phải làm thêm để tiết kiệm tiền học đại học, thì tốt hơn là nên bỏ học và dành nhiều thời gian hơn cho một công việc bán thời gian.”
Cuối cùng, vấn đề lại là tiền.
Mặc dù Giyeon đang ở nhà Myungwon, cả hai đều biết đó chỉ là tạm thời. Sớm muộn gì cậu cũng phải rời đi. Suhyeon hiểu điều đó. Giyeon cũng vậy, và đó là lý do tại sao cậu quyết định bỏ học. Đó là một lựa chọn thực tế trong hoàn cảnh của cậu. Tiền là ưu tiên hàng đầu.
Nhìn cậu, Suhyeon đã quyết định.
“Vậy thì thế này nhé? Năm sau chúng ta cùng thi tuyển sinh rồi cùng nhau vào đại học nhé.”
"...Cái gì?"
Giyeon dừng bước và nhìn chăm chăm vào Suhyeon, đôi mắt mở to vì không tin nổi.
Cậu nghe nhầm sao? Suhyeon có cơ hội rất cao để vào một trường đại học danh tiếng. Lý do duy nhất khiến anh quay lại trường là để chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh. Vậy mà giờ lại nói sẽ đợi thêm một năm nữa? “Hyung, nếu là vì em thì—”
“Không phải vì em đâu. Đừng nghĩ thế.”
“Vậy tại sao đột nhiên…?”
"Không phải đột nhiên đâu. Anh đã phải suy nghĩ rất nhiều về việc đi học đại học. Hoàn cảnh gia đình và học phí nữa... Chỉ là anh cảm thấy chưa phải lúc thích hợp.”
Nghe vậy, Giyeon mím chặt môi, không nói nên lời. Cả hai đều cùng chung cảnh ngộ - dư dả thời gian nhưng vẫn thiếu tiền. Vấn đề vẫn luôn là vậy. Điều duy nhất giúp họ tiếp tục là có nhau.
Giyeon cố gắng mỉm cười.
“Chúng ta hãy cùng nhau làm việc chăm chỉ, tiết kiệm và cùng nhau học đại học nhé.”
"Vâng."
Suhyeon mỉm cười nhẹ nhàng rồi cúi xuống hôn nhẹ lên trán Giyeon.
“Cậu... cậu…”
Một giọng nói như sấm vang vọng khắp không trung.
Cả Giyeon và Suhyeon đều giật mình và quay đầu về phía phát ra giọng nói.
Lee Myungwon và thư ký Lim đang đứng cạnh một chiếc xe trước dinh thự, miệng há hốc khi nhìn chăm chăm vào hai người họ.
“Ông bác?”
“Gi... Giyeon và cậu....”
“Chủ tịch, bình tĩnh nào!”
Thư ký Lim vội vã chạy tới, đỡ Myungwon đang loạng choạng trên đôi chân, trông như sắp ngã ôm chặt lấy ngực. Ông không thể tin vào những gì mình vừa tận mắt chứng kiến.
Suhyeon hôn lên trán Giyeon. Và Giyeon mỉm cười như thể đó là điều hiển nhiên nhất trên đời.
Không đời nào...
“Hai người đang... hẹn hò à?”
“À... vâng…”
Câu trả lời ngại ngùng của Giyeon khiến chân Myungwon gần như khuỵu xuống lần nữa.
“Chủ tịch!”
Cơn sốc khi phát hiện ra âm mưu của Nam Taekyung và Moon Sehee chẳng thấm vào đâu so với những gì ông vừa chứng kiến. Ông đã cảm nhận được điều gì đó kỳ lạ giữa họ, nhưng không bao giờ nghĩ rằng họ thực sự đang hẹn hò.
Thằng nhóc giống cáo đó! Thằng nhóc ăn bám, hút máu đó đã bẫy được đứa cháu trai duy nhất của ông!
Quá choáng ngợp, Myungwon dựa mạnh vào Thư ký Lim, để cậu dẫn mình trở lại dinh thự.
Suhyeon và Giyeon nhìn nhau lo lắng khi họ đi theo sau họ, tâm trí họ quay cuồng với những câu hỏi chưa có lời giải đáp.
***
“Số máy nhắn tin của em...? Ồ, tại sao lại...?”
“T-tôi xin lỗi. Em xinh đẹp quá... Tôi chưa bao giờ nghĩ em sẽ hứng thú với tôi.”
Chiếc áo khoác rách rưới, tay áo sờn, chồng tài liệu trải dài trên bàn, và đôi tay bận rộn di chuyển qua lại. Tóc tai anh ta rối bù, nhưng vẻ đẹp trai đã bù đắp lại. Với cặp kính gọng trên mũi, anh trông gần như một quý ông khi xem xét tài liệu.
Đó là lần đầu tiên Moon Sehee gặp Lee Juwon.
“Anh muốn gặp em, dù chỉ một khoảnh khắc. Chỉ cần nhìn thấy em thôi cũng đủ tiếp thêm sức mạnh cho anh. Cảm ơn em.”
Cô chỉ hé lộ khuôn mặt sau khi tỉnh dậy, vậy mà anh lại thấy biết ơn đến vậy. Chiếc bánh dâu tây anh mang đến là từ một tiệm bánh bình thường, không phải loại bánh kẹo cầu kỳ, hay được làm riêng.
Có lẽ vì thế mà nó có vị ngọt khó chịu. Cô có thể vứt nó đi, nhưng thay vào đó, cô cố gắng ăn đến miếng cuối cùng.
“Ở đây có bán hotteok đấy! Sehee, em có thích hotteok không?”
“Đây, canh chả cá! Món này làm ấm người ngay trong ngày lạnh.”
“Đủ ấm chưa? Anh đã ủ ấm cho em đấy.”
Anh ấy vui mừng vì điều gì? Mặc dù chẳng có gì cả.
Đi bộ qua những con phố giá lạnh, ăn đồ ăn của người bán hàng rong, lắc chiếc túi sưởi tay cho đến khi lòng bàn tay anh đen kịt vì bồ hóng trước khi đưa nó cho cô ấy...
Tại sao cô lại cười khi nhìn thấy gã đàn ông lố bịch đó? Khi anh ta mỉm cười như thể anh ta có tất cả hạnh phúc trên đời, cô cảm thấy mình cũng chỉ là một cô gái bình thường, một người có thể có một cuộc sống bình thường.
Sẽ thế nào nếu kết hôn với Lee Juwon và xây dựng một mái ấm cùng anh ấy?
Họ có thể không có tiền, nhưng liệu họ có thể sống hạnh phúc như bây giờ không?
Cảm giác như anh sẽ bảo vệ cô bất kể chuyện gì xảy ra.
Moon Sehee bỏ trốn. Cô chạy trốn vì sợ mình sẽ giống như cha mẹ mình, chạy theo hạnh phúc và cuối cùng mất tất cả.
Moon Sehee yêu Lee Juwon, người chẳng có gì trong tay. Và chính vì vậy mà cô càng sợ yêu anh hơn, sợ đánh mất chính mình. Khi anh cười, cô cũng không nhịn được cười theo. Đồ ăn rẻ tiền anh mua còn ngon hơn bất kỳ bữa ăn nào ở nhà hàng. Khi chân cô đau, cô thích tấm lưng rộng của anh hơn là ghế ô tô.
Nhưng giờ thì điều đó còn quan trọng gì nữa? Mọi thứ đã quá muộn rồi.
“Anh ấy thấy gì ở một người phụ nữ như tôi... ?”
Tại sao anh lại nhìn cô bằng ánh mắt yêu thương như vậy?
Lee Myungwon nói đúng. Cô ta không có tư cách gì xuất hiện trước mặt Ha Giyeon. Cũng như cô ta đã hủy hoại cuộc đời Lee Juwon, cô cũng sẽ hủy hoại cuộc đời Giyeon.
“Tôi phải nhìn thấy khuôn mặt đứa trẻ đó để cuối cùng nhận ra…”
Đã đến lúc phải rời đi.
Nhưng trước đó, vẫn còn một người cứ quanh quẩn trong tâm trí cô - người đã kéo cô vào tất cả chuyện này, Nam Taekyung. Chính cậu ta là người đã kéo cô vào mớ hỗn độn này, nên việc cô chấm dứt nó cũng là điều nên làm.
Cô chưa bao giờ làm bất cứ điều gì giống như bổn phận của một người mẹ trong đời. Nhưng ít nhất, cô có thể hạ gục một kẻ đang khiến cuộc sống của Giyeon trở nên khốn khổ.
Moon Sehee cầm bản ghi âm cuộc trò chuyện của cô với Nam Taekyung và bước đi một cách quyết tâm.
***
“Vậy, cháu thực sự muốn nói là hai người đang hẹn hò à?”
"Vâng…”
“Từ khi nào?”
“Cũng chưa lâu lắm.”
“Có phải là sau khi cháu bắt đầu ở lại đây không...?"
Có phải ông đã đưa hai người này đến với nhau bằng cách để họ sống ở đây không?
Mắt Ha Giyeon mở to và cậu nhanh chóng lắc đầu.
“Không, chúng cháu đã hẹn hò trước đó rồi.”
"Ha..."
Biểu cảm của Lee Myungwon là sự pha trộn giữa bối rối và hoang mang.
Nhìn ông, Giyeon cảm thấy hơi ngượng ngùng. Dù quan hệ đồng giới đang ngày càng phổ biến, cậu biết người cùng thế hệ với Myungwon vẫn khó chấp nhận. Ánh mắt của ông đã nói lên tất cả.
Giyeon liếc nhìn Suhyeon và họ gật đầu nhẹ.
“Ông ơi.. Có điều chúng cháu muốn nói với ông”
“Cái gì? Giờ thì sao? Đừng nói với ta là cháu sắp kết hôn nhé.”
“Cái gì?! Không, không! Không phải thế!”
Nghe đến từ “kết hôn”, mặt Giyeon đỏ bừng, cậu vẫy tay điên cuồng hơn trước.
Nhìn cậu vậy, vẻ mặt của Suhyeon trở nên hơi buồn bã.
“Không phải vậy. Chúng cháu đang có kế hoạch chuyển ra khỏi nhà ạ.”
“Cái gì? Chuyển ra ngoài...?”
“Chúng cháu đã tìm được chỗ rồi. Không muốn làm phiền ông nữa.”
“Ý cháu là sao? Cháu là cháu của ta. Đây cũng là nhà của con…”
“Thật ra, ông cho chúng cháu vào chỉ vì chúng cháu không còn nơi nào khác để đi. Chúng cháu rất biết ơn vì điều đó. Sống trong ngôi nhà này, không thể không chú ý tới điều đó.”
Thư ký Lim lúc nào cũng quanh quẩn bên ngoài, và họ chẳng có mấy việc nhà để làm. Cả hai đều đi làm thêm, nên họ hầu như không ở nhà ngoài sáng sớm và tối muộn khi Myungwon ở nhà.
“Cháu có thể ở đây bao lâu tùy thích. Ngôi nhà này... à, nó…”
“Thực ra, chúng cháu đang có kế hoạch nghỉ học và chuyển đến một khu vực khác để chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh.”
“Cái gì? Bỏ học? Chuyển chỗ khác?”
“Chúng cháu muốn tập trung vào kỳ thi tuyển sinh đại học và...”
“Tuyệt đối không!”
Myungwon đập mạnh lòng bàn tay xuống bàn tạo ra một tiếng động lớn.
Cả Giyeon và Suhyeon đều giật mình, mắt mở to nhìn ông. Dù đang nổi cơn thịnh nộ, nét mặt của Myungwon lại tuyệt vọng và đau đớn hơn là tức giận.
Hít một hơi thật sâu, Myungwon buộc mình phải bình tĩnh lại.
“Quên những gì cháu vừa nói đi..”
"Cái gì...?"
“Giyeon, lên lầu trước đi. Suhyeon, ông cần nói chuyện riêng với cậu.”
Suhyeon gật đầu bình tĩnh, như thể đã lường trước được điều này. Giyeon thì lại không thể nhúc nhích, bồn chồn lo lắng. Liệu Myungwon có định khiến trách Suhyeon không nhỉ?
"Không phải để mắng cậu ấy đâu. Đừng lo. Cứ lên lầu đi”, Myungwon nói với giọng nhẹ nhàng hơn.
Yên tâm, Giyeon cuối cùng cũng gật đầu. Suhyeon vỗ vai cậu như muốn bảo cậu đừng lo lắng.
‘Ông chưa bao giờ nói điều gì tệ với Suhyeon trước đây..’
Sau khi Giyeon rời khỏi phòng, chỉ còn lại Myungwon và Suhyeon.
Myungwon đứng dậy khỏi ghế, đi đến bàn làm việc, mở ngăn kéo lấy ra một thứ gì đó rồi đặt lên bàn trước mặt Suhyeon.
Mắt Suhyeon mở to khi nhìn chằm chằm vào hai bức ảnh.
Một bức là hình một người phụ nữ mặc váy trông rất giống Giyeon. Bức còn lại là hình một người đàn ông trông gần như giống hệt Myungwon.
"Đó là bà và bố ruột của Giyeon”, Myungwon nói.
“Và họ cũng là vợ và con trai tôi.”