Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1647
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1647 :Cướp tân nương?
A Lan sống lại nhưng nàng đã không còn là nữ tử yêu mến, một mình Lưu Viễn Hương ngồi trong rừng, đôi mắt mờ mịt nhìn về phía trước.
Hắn ta đã từng đồng ý với A Lan, chờ tất cả kết thúc hắn ta sẽ đưa nàng rời đi.
Nhưng bây giờ tất cả còn có ý nghĩa sao?
Ngay lúc Lưu Viễn Hương vô cùng đau khổ, một người đi tới từ sau lưng.
Lưu Viễn Hương quay đầu lại, phát hiện người đến là Giang Lan.
"Chủ nhân, một mình ngươi ở đây không an toàn." Giang Khải từ tốn nói.
Lưu Viễn Hương hơi ngạc nhiên, trải qua mấy lần thử thách hắn ta đã khá tin tưởng Giang Lan, trở nên xa lạ với A Lan, ngược lại càng thêm thân thiết với Giang Lan.
Lưu Viễn Hương lại nhìn Giang Lan, hừ lạnh một tiếng,"Hiện tại ta muốn ngươi giết Giang Khải!"
Vẻ mặt Giang Lan không có chút thay đổi nào, ôm quyền nói,"Vâng!"
Nói xong, quay người muốn rời đi.
"Chờ chút!" Lưu Viễn Hương mỉm cười,"Ngươi không hỏi xem vì sao?"
"Chủ nhân phân phó là mệnh lệnh, ta không cần biết vì sao."
Trong lòng Lưu Viễn Hương vui mừng, ít nhất hắn ta còn Giang Lan.
"Ta thay đổi ý tưởng, hiện tại dù là ngươi cũng chưa chắc có thể giết Giang Khải, thực lực của tên kia lại vượt qua khỏi sự tưởng tượng của ta!"
"Người đáng tin bên cạnh ta chỉ có ngươi và A Lan, chờ các ngươi đủ cường đại thì ta sẽ để các ngươi ra tay!"
Nói xong, Lưu Viễn Hương nhìn về phía Giang Lan, đột nhiên hỏi,"Giang Lan, tại sao ngươi muốn phản bội huynh đệ của ngươi?"
"Vì sao?" Giang Lan hơi ngạc nhiên, suy nghĩ một chút, hắn ta nói,"Ta chỉ hiểu một đạo lý,"Thần minh mà chủ nhân hầu hạ mới thật sự là chân lý siêu thoát thế gian vạn vật. Trật tự và quy tắc mới là kết cục của vũ trụ."
"Còn ta lựa chọn đứng về phía chân lý."
Lưu Viễn Hương không khỏi gật đầu, hắn ta rất hài lòng với câu trả lời của Giang Lan.
"Không sai, chủ nhân của ta mới là chân lý vĩnh hằng không đổi của thế giới này. Sự nhận biết của nhân loại với vũ trụ mênh mông sao mà nhỏ bé. Ở trước mặt chủ nhân, bọn họ cũng vô tri như thế!"
"Nói thật ra, ngươi và đệ đệ của ngươi đều là nhân tài khó gặp, chỉ là con đường các ngươi đang đi lại ngược nhau...
Sau khi phê bình huynh đệ Giang Lan, Lưu Viễn Hương than thở một tiếng lại đứng lên,"A Lan đã không còn là A Lan trước kia, từ nay về sau ta cũng không còn là Lưu Viễn Hương trước kia nữa!"
"Tốc độ phát triển của Giang Khải đã vượt ra khỏi dự tính của ta, cứ theo đà này ta sợ không ép được hắn!"
"Nhưng Giang Khải mạnh hơn cũng không có khả năng mạnh bằng Thị thần chi thư!"
"Tiếp theo chúng ta có rất nhiều chuyện phải làm, lợi dụng Thị thần chi thư tìm kiếm càng nhiều thần minh ẩn thế, ngoài ra ta phải tăng tốc độ dung hợp Thị thần chi thư, đồng thời ta sẽ tăng cường thực lực của ngươi và A Lan. Ngươi và A Lan... Và Phệ Tâm đều phải chuẩn bị sẵn sàng!"
Giang Lan trả lời,"Vâng."...
Sau trận chiến ở Bovina, Giang Khải quay về Hoa Hạ chôn cất Khoa Phụ.
Ngày hôm nay, hình như núi Côn Luân có nghi thức cực kỳ quan trọng, quan viên các bên Hoa Hạ, liên hiệp quân nhao nhao đến đây.
Chưởng môn đương nhiệm Côn Luân phái Thường Thư Hương đang vội vàng tiếp đón khách quý các nơi.
"Đổng soái, tới tới tới, mời ngồi!"
"William tướng quân, mời ngồi bên này."
"Mời Bạch Mi tiền bối, Thái Y tiên tử, Cuồng Sơn tiền bối đến nơi này. Các ơn chư vị khách quý nể mặt đến tham gia hôn lễ của Tư Diêu."
William tướng quân cười nói,"Thường Tư Diêu là người thức tỉnh huyết mạch, Thẩm Truy Vân lại là truyền nhân của vị ẩn thế kia, nói câu quá đáng, ngay cả chúng ta cũng mong thấy bọn họ sớm sinh quý tử, có lẽ hài tử kia là hy vọng lớn nhất của chúng ta!"
Thường Thư Hương nói,"William tướng quân nói đùa, chúng ta cũng đang ngóng trông đây."
Bạch Mi vừa cười vừa nói,"Một mạch Côn Luân các ngươi vẫn giữ được huyết mạch thần minh thuần chính, thần huyết dung hợp, mạnh mạnh liên thủ, hài tử tương lai chắc chắn có tư chất phi phàm."
Thường Thư Hương nói,"Hai hài tử kia kết hợp là ý của tổ tiên Côn Luân ta và vị ẩn thế kia, chắc hẳn lấy trí tuệ của hai vị này cũng đoán được tiền đồ của hài tử tương lai."
Thái Y tiên tử gật đầu,"Ở thời đại kia của chúng ta, được kết hợp với thần minh có gen ưu tú, có khả năng rất lớn hài tử vừa ra đời đã có thể đạt tới cấp bậc thần minh!"
"Điều hiếm có là, Côn Luân các ngươi truyền thừa mấy ngàn năm lại giữ được truyền thống này."
Mọi người trò chuyện sôi nổi, nhưng trong bữa tiệc chỉ có Đổng Hồng không lên tiếng.
Người khác không biết, hắn ta còn không biết có một tiểu tử ngốc vẫn thích Thường Tư Diêu sao.
Côn Luân môn đứng hàng thâm sơn, những năm gần đây vẫn đang chuẩn bị cho hôn lễ này, ngay cả thành viên nòng cốt cũng rất ít đăng nhập vào Quỷ Tinh.
Trong hoàn cảnh tin tức tắc nghẽn, có lẽ bọn họ còn chưa biết hai ngày trước Giang Khải đánh giết hai cường giả cấp thiên thần.
Đương nhiên, dù có biết thì cũng không thay đổi được điều gì.
Không phải người ta nói đó là di mệnh của tổ tiên Côn Luân sao.
Hắn ta đã từng đồng ý với A Lan, chờ tất cả kết thúc hắn ta sẽ đưa nàng rời đi.
Nhưng bây giờ tất cả còn có ý nghĩa sao?
Ngay lúc Lưu Viễn Hương vô cùng đau khổ, một người đi tới từ sau lưng.
Lưu Viễn Hương quay đầu lại, phát hiện người đến là Giang Lan.
"Chủ nhân, một mình ngươi ở đây không an toàn." Giang Khải từ tốn nói.
Lưu Viễn Hương hơi ngạc nhiên, trải qua mấy lần thử thách hắn ta đã khá tin tưởng Giang Lan, trở nên xa lạ với A Lan, ngược lại càng thêm thân thiết với Giang Lan.
Lưu Viễn Hương lại nhìn Giang Lan, hừ lạnh một tiếng,"Hiện tại ta muốn ngươi giết Giang Khải!"
Vẻ mặt Giang Lan không có chút thay đổi nào, ôm quyền nói,"Vâng!"
Nói xong, quay người muốn rời đi.
"Chờ chút!" Lưu Viễn Hương mỉm cười,"Ngươi không hỏi xem vì sao?"
"Chủ nhân phân phó là mệnh lệnh, ta không cần biết vì sao."
Trong lòng Lưu Viễn Hương vui mừng, ít nhất hắn ta còn Giang Lan.
"Ta thay đổi ý tưởng, hiện tại dù là ngươi cũng chưa chắc có thể giết Giang Khải, thực lực của tên kia lại vượt qua khỏi sự tưởng tượng của ta!"
"Người đáng tin bên cạnh ta chỉ có ngươi và A Lan, chờ các ngươi đủ cường đại thì ta sẽ để các ngươi ra tay!"
Nói xong, Lưu Viễn Hương nhìn về phía Giang Lan, đột nhiên hỏi,"Giang Lan, tại sao ngươi muốn phản bội huynh đệ của ngươi?"
"Vì sao?" Giang Lan hơi ngạc nhiên, suy nghĩ một chút, hắn ta nói,"Ta chỉ hiểu một đạo lý,"Thần minh mà chủ nhân hầu hạ mới thật sự là chân lý siêu thoát thế gian vạn vật. Trật tự và quy tắc mới là kết cục của vũ trụ."
"Còn ta lựa chọn đứng về phía chân lý."
Lưu Viễn Hương không khỏi gật đầu, hắn ta rất hài lòng với câu trả lời của Giang Lan.
"Không sai, chủ nhân của ta mới là chân lý vĩnh hằng không đổi của thế giới này. Sự nhận biết của nhân loại với vũ trụ mênh mông sao mà nhỏ bé. Ở trước mặt chủ nhân, bọn họ cũng vô tri như thế!"
"Nói thật ra, ngươi và đệ đệ của ngươi đều là nhân tài khó gặp, chỉ là con đường các ngươi đang đi lại ngược nhau...
Sau khi phê bình huynh đệ Giang Lan, Lưu Viễn Hương than thở một tiếng lại đứng lên,"A Lan đã không còn là A Lan trước kia, từ nay về sau ta cũng không còn là Lưu Viễn Hương trước kia nữa!"
"Tốc độ phát triển của Giang Khải đã vượt ra khỏi dự tính của ta, cứ theo đà này ta sợ không ép được hắn!"
"Nhưng Giang Khải mạnh hơn cũng không có khả năng mạnh bằng Thị thần chi thư!"
"Tiếp theo chúng ta có rất nhiều chuyện phải làm, lợi dụng Thị thần chi thư tìm kiếm càng nhiều thần minh ẩn thế, ngoài ra ta phải tăng tốc độ dung hợp Thị thần chi thư, đồng thời ta sẽ tăng cường thực lực của ngươi và A Lan. Ngươi và A Lan... Và Phệ Tâm đều phải chuẩn bị sẵn sàng!"
Giang Lan trả lời,"Vâng."...
Sau trận chiến ở Bovina, Giang Khải quay về Hoa Hạ chôn cất Khoa Phụ.
Ngày hôm nay, hình như núi Côn Luân có nghi thức cực kỳ quan trọng, quan viên các bên Hoa Hạ, liên hiệp quân nhao nhao đến đây.
Chưởng môn đương nhiệm Côn Luân phái Thường Thư Hương đang vội vàng tiếp đón khách quý các nơi.
"Đổng soái, tới tới tới, mời ngồi!"
"William tướng quân, mời ngồi bên này."
"Mời Bạch Mi tiền bối, Thái Y tiên tử, Cuồng Sơn tiền bối đến nơi này. Các ơn chư vị khách quý nể mặt đến tham gia hôn lễ của Tư Diêu."
William tướng quân cười nói,"Thường Tư Diêu là người thức tỉnh huyết mạch, Thẩm Truy Vân lại là truyền nhân của vị ẩn thế kia, nói câu quá đáng, ngay cả chúng ta cũng mong thấy bọn họ sớm sinh quý tử, có lẽ hài tử kia là hy vọng lớn nhất của chúng ta!"
Thường Thư Hương nói,"William tướng quân nói đùa, chúng ta cũng đang ngóng trông đây."
Bạch Mi vừa cười vừa nói,"Một mạch Côn Luân các ngươi vẫn giữ được huyết mạch thần minh thuần chính, thần huyết dung hợp, mạnh mạnh liên thủ, hài tử tương lai chắc chắn có tư chất phi phàm."
Thường Thư Hương nói,"Hai hài tử kia kết hợp là ý của tổ tiên Côn Luân ta và vị ẩn thế kia, chắc hẳn lấy trí tuệ của hai vị này cũng đoán được tiền đồ của hài tử tương lai."
Thái Y tiên tử gật đầu,"Ở thời đại kia của chúng ta, được kết hợp với thần minh có gen ưu tú, có khả năng rất lớn hài tử vừa ra đời đã có thể đạt tới cấp bậc thần minh!"
"Điều hiếm có là, Côn Luân các ngươi truyền thừa mấy ngàn năm lại giữ được truyền thống này."
Mọi người trò chuyện sôi nổi, nhưng trong bữa tiệc chỉ có Đổng Hồng không lên tiếng.
Người khác không biết, hắn ta còn không biết có một tiểu tử ngốc vẫn thích Thường Tư Diêu sao.
Côn Luân môn đứng hàng thâm sơn, những năm gần đây vẫn đang chuẩn bị cho hôn lễ này, ngay cả thành viên nòng cốt cũng rất ít đăng nhập vào Quỷ Tinh.
Trong hoàn cảnh tin tức tắc nghẽn, có lẽ bọn họ còn chưa biết hai ngày trước Giang Khải đánh giết hai cường giả cấp thiên thần.
Đương nhiên, dù có biết thì cũng không thay đổi được điều gì.
Không phải người ta nói đó là di mệnh của tổ tiên Côn Luân sao.