Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 404
topicThập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 404 :
Khương Du Mạn hiểu ông ta đang nói đến chuyện gì, không ngoài việc Phó gia đã được minh oan, và ông ta đến giờ mới hay tin.
Nhưng đối với một người cha tệ bạc như vậy, cô cần phải báo cáo sao?
Cô quyết định làm ngơ ông ta.
Thấy thế, Khương Minh Bân càng thêm tức giận.
Ông ta hừ lạnh: "Mày có ý gì? Không coi ta và dì Phan của mày ra gì? Dù gì chúng tao cũng là bề trên của mày!"
Từ lúc ngồi vào ghế đến giờ, không có một câu hỏi thăm nào dành cho Khương Du Mạn, không có một lời nào mà một người cha nên nói. Chỉ toàn là oán trách, chỉ trích, và đạo đức bắt cóc.
Ông ta nghĩ đến thân phận hiện giờ của Khương Minh Hà, tự tin càng đầy đủ: "Mày đừng tưởng gả được vào nhà tốt mà có thể lục thân bất nhận, sau này lỡ bị nhà chồng ức h**p, tao xem mày..."
"Bang!"
Vài tiếng động nhất quán vang lên, không chỉ khiến Khương Minh Bân và Phan Lan Phượng giật mình, mà còn cắt ngang lời ông ta chưa kịp nói hết.
Hai người ngẩng đầu nhìn lên, lần này, cả nhà Phó gia đều đặt đũa xuống bàn một cách dứt khoát.
"Ông nói xấu chị dâu tôi thêm một câu nữa thử xem?" Phó Hải Đường nghiến răng nghiến lợi.
Ngay cả Phó Vọng Sơn và mẹ Phó luôn hiền lành, sắc mặt cũng vô cùng khó coi.
Phó Cảnh Thần thì khỏi phải nói, chỉ hận không thể giáng một quyền thẳng vào người ông ta.
Đứng đây, giờ phút này, chỉ còn hai vợ chồng Khương Minh Bân là người ngoài cuộc.
Chứng kiến cảnh này, Phan Lan Phượng vừa tức vừa tủi, còn cảm thấy cô đơn t.h.ả.m thiết. Khương Du Mạn là đứa con bất hiếu như vậy, mà vẫn có được địa vị cao trong nhà chồng. Sao con gái bà ta, tiểu Hà của bà ta, lại không có được đãi ngộ đó ở nhà họ Sở?
Khương Minh Bân là kiểu người chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, thấy cả nhà Phó gia đều che chở Khương Du Mạn, dù tức đến phát điên, ông ta cũng phải không cam lòng câm miệng.
Vì giữ chút thể diện, ông ta giả vờ quay đầu nhìn ra phía sau.
Vừa khéo, Sở Văn Châu và Khương Minh Hà vừa bước tới.
Là tân hôn phu thê, hôm nay hai người đều cố ý trang điểm, đứng cạnh nhau cũng là xứng đôi. Chỉ có điều, vẻ mặt Sở Văn Châu rất lãnh đạm, không hề có chút vui mừng nào của tân lang. Nhưng vì về cơ bản, khi ở bên ngoài, Sở Văn Châu vẫn luôn giữ vẻ mặt này, nên những người khác không thấy có gì bất thường, ánh mắt đều bị tân nương hấp dẫn.
"Đúng là người từ đoàn văn công ra, cái khí chất này không lẫn vào đâu được." Có người ở bàn chủ cười nói.
"Văn Châu à, diễm phúc không cạn đó nha."
Những người không hiểu chuyện thì gật đầu phụ họa. Duy chỉ có Ngụy Tình nhìn vẻ thẹn thùng của Khương Minh Hà mà bĩu môi không nói nên lời.
Bị xử phạt ở đoàn văn công rồi trở thành kẻ phản bội, quay lưng liền đầu nhập vào phía đối diện, rồi lại làm mất mặt ở đoàn ca vũ Hướng Dương, cưới cô ta thì Sở Văn Châu có được "phúc khí" gì chứ?
Thật sự muốn nói ai có phúc khí, Ngụy Tình chỉ đồng tình với Phó Đoàn Trưởng, bởi trong cảm nhận của cô, cô Du Mạn mọi mặt đều hơn người.
Trước những lời khen ngợi của mọi người, Hứa Nhã Quân xua tay: "Múa hát biểu diễn chỉ là sở thích của lớp trẻ thôi, không phải việc gì quá chính thức, không nên xem là thật."
Ý đồ của bà ta rất đơn giản: hắc lịch sử của Khương Minh Hà quá nhiều. Bà ta không muốn nhắc đến quá khứ của cô ta
Nhưng những người khác không nói, lời này lọt vào tai Quý Phương Thư, nghĩ sao cũng thấy khó chịu. Đoàn ca vũ Hướng Dương là sự nghiệp cả đời của bà ta, Văn nghệ binh là sự tồn tại quan trọng được bộ đội công nhận, sao lại không chính thức? Hội diễn an ủi lớn hàng năm, chẳng lẽ không quan trọng chút nào sao?
Cũng đúng, có lẽ trong mắt Hứa Nhã Quân, nó thật sự không quan trọng. Nếu không, Hứa Nhã Quân đã chẳng tung tin đồn bậy, gián tiếp làm tổn hại danh tiếng của Đoàn ca vũ Hướng Dương.
Nhớ lại chuyện cũ, thù mới lại thêm hận cũ, chồng chồng chất chất, Quý Phương Thư cười nhưng không cười, mở miệng: "Nhã Quân, lời nói không thể nói như vậy được. Văn nghệ binh là một bộ phận cực kỳ quan trọng."
Bà ta ngừng một chút, rồi bồi thêm một đòn: "Huống hồ, nếu không nhờ Đoàn ca vũ Hướng Dương của chúng tôi, làm gì có duyên phận của Văn Châu và cô ấy?"
Lời này vừa thốt ra, không khí xung quanh lập tức lắng xuống.
Chuyện Sở Văn Châu ôm cô binh sĩ đi trước mặt mọi người là một bê bối mà những người trong khu đại viện đều hiểu rõ nhưng cố tình tránh nhắc đến. Không ngờ Hứa Sở hai nhà mâu thuẫn nội bộ lại "đánh" đến trước mặt người ngoài.
Nhất thời, cả vợ chồng Hứa Nhã Quân , lẫn Sở Văn Châu và Khương Minh Hà, vẻ mặt đều cứng đờ.
"Chị dâu nói rất đúng," một lát sau, Hứa Nhã Quân điều chỉnh lại tâm trạng, đáp: "Nói đến, còn phải nhờ ơn chị và cô biên kịch đã tạo cơ hội biểu diễn cho Minh Hà."
Câu này cũng dám nói ?
Những người xung quanh tưởng như mình nghe nhầm, vẻ mặt không thể tin được! Ai cũng biết, trong đợt hội diễn quân khu đặc biệt, cô biên kịch của Đoàn ca vũ Hướng Dương chính là Văn Tâm. Chuyện đăng báo sao chép vừa xảy ra, Đoàn ca vũ Hướng Dương cùng Văn Tâm bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, không biết bao nhiêu người đang bàn tán sau lưng. Hứa Nhã Quân trước mặt bao người, đem cô biên kịch đã thân bại danh liệt ra nhắc, không nghi ngờ gì là giáng một đòn mạnh vào mặt Quý Phương Thư.
Chậc chậc không ngờ a không ngờ a !
Cứ tưởng chị dâu em chồng thân thế nào, hoá ra càng thân càng c.ắ.n cho đau !
Trong phút chốc, tất cả mọi người trên bàn đều nhìn về phía Hứa Thanh. Em họ và vợ cãi nhau căng thẳng như vậy, ông ta vẫn có thể ngồi yên được sao?