Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 366

topic

Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 366 :

 
Hứa Nhã Quân biết mình đã lỡ lời, nhưng nhìn thấy phản ứng của ông ta lớn đến thế, ngón tay đang rũ xuống bên người của bà ta đã cấu chặt vào da thịt đến đau điếng.

Luôn luôn là như thế! Cho dù đã nhiều năm trôi qua, cho dù họ đã kết hôn sinh con, cái tên người phụ nữ kia vẫn là điều cấm kỵ, cứ nhắc đến là ông ta trở mặt.

Chính vì thế, cứ mỗi lần nhớ đến cái tên đó, nhớ đến gương mặt đó, bà ta lại không thể kiểm soát được sự ghen tuông, khó chịu trào dâng.

Thứ bà ta trăm phương ngàn kế mới có được, lại là thứ người khác vứt bỏ như giẻ rách… Bà ta đã như thế, con trai bà ta không thể giống vậy được!

Nghĩ đến Sở Văn Châu, Hứa Nhã Quân như được tiếp thêm ý chí chiến đấu, bà ta sắp xếp lại tâm trạng rồi đứng dậy.

Lúc này, tốp nữ binh đoàn văn công cũng vừa ăn cơm xong, đi cất khay đồ ăn rồi túm năm tụm ba chuẩn bị rời khỏi nhà ăn.

Hứa Nhã Quân vừa đi vòng ra khỏi ghế, quay người lại, ánh mắt vô tình lướt về phía cửa, vừa vặn thấy bóng dáng các cô.

Ngay lập tức, cả người bà ta đứng sững tại chỗ.

Giữa đám nữ binh, bà ta nhìn thấy một cô gái xinh đẹp kiều diễm như hoa.

Và gương mặt ấy, lại rất giống với gương mặt mà cả đời bà ta không thể quên.

Hứa Nhã Quân gần như không thể tin vào mắt mình.

Bà ta nhìn chằm chằm vào bóng dáng kia, thậm chí theo bản năng bước vài bước về phía đó.

Nhưng đối phương bị các nữ binh vây quanh, rất nhanh đã rời khỏi nhà ăn.

Hứa Nhã Quân đứng tại chỗ một lúc lâu, cho đến khi phía sau vang lên một giọng nói: “Nhã Quân, cô đứng đây làm gì vậy?”

Bà ta quay đầu lại. Người nói chuyện là Từ Đoàn trưởng.

Từ Đoàn trưởng đi cùng Tô Văn Tranh, rõ ràng là hai người vừa ăn cơm xong.

“Không có gì,” Hứa Nhã Quân cười cười, “Văn Tranh, đoàn văn công các cô đến Sư đoàn 19 từ bao giờ vậy?”

Bà ta thường xuyên đến Sư đoàn 19, quen mặt các nữ binh văn công, nhưng chưa từng thấy người vừa rồi.

Thế nên không cần đoán, bà ta cũng biết đó là người của đoàn văn công.

“Mới đến sáng nay thôi.” Vừa mới bị Hứa Nhã Quân chọc tức không lâu, thái độ của Tô Văn Tranh khá hờ hững.

Hứa Nhã Quân cũng chẳng rảnh mà để tâm đến thái độ của Tô văn Tranh, liền hỏi lại: “Thảo nào. Vừa nãy tôi thấy đoàn văn công các cô đi ra, thấy một nữ binh thật xinh đẹp.”

Bộ đội đều mặc quân phục, bà ta theo bản năng gán cho người kia thân phận nữ binh.

“Nữ binh đoàn văn công chúng tôi ai cũng xinh đẹp cả.” Tô Văn Tranh trả lời không chút sơ hở.

Chẳng biết Hứa Nhã Quân đang âm mưu gì trong bụng, trước kia có bao giờ nghe bà ta khen đoàn văn công đâu?

“Tôi nói là người xinh đẹp nhất ấy,” Hứa Nhã Quân cố gắng nói rõ, “Cô ấy tên là gì thế?”

“Tôi thật sự không biết cô đang nói về ai.”

Tô Văn Tranh lộ vẻ khó xử, “Đoàn văn công chúng tôi có không ít người xinh đẹp, mà mỗi người lại có cách nhìn khác nhau, cô hỏi thế này tôi cũng chẳng biết trả lời cô thế nào.”

Nghe vậy, ý cười trên mặt Hứa Nhã Quân biến mất.

Từ Đoàn trưởng cố ý giảng hòa, “Thôi được rồi, mấy cô đừng đứng đây nữa, người khác nhìn vào lại hiểu lầm.”

Bà phải giữ hòa khí với cả hai bên.

Ba người đi ra khỏi nhà ăn, tiếng ồn ào xung quanh cuối cùng cũng nhỏ đi nhiều.

“Nhã Quân,” Từ Đoàn trưởng nghiêng đầu cười nói, “Tôi chưa từng nghe cô khen người khác như thế bao giờ, cô nói làm tôi cũng thấy hơi tò mò rồi đấy.”

Hứa Nhã Quân cười gượng hai tiếng, ngước mắt nhìn Tô Văn Tranh, “Tối nay, đoàn văn công sẽ biểu diễn chứ?”

Hội trường của Sư đoàn 19 không đủ chỗ chứa tất cả mọi người, nên phải chia ra xem trong mười ngày liên tiếp.

Nhưng Hứa Nhã Quân hiển nhiên không bị giới hạn. Bà ta là phu nhân Sư trưởng, chỉ cần bà ta muốn, bà ta có thể ngồi ở hàng ghế đầu xem tiết mục cả mười ngày.

“Đúng vậy, đến lúc đó các cô nhất định phải đến xem nhé.” Tô Văn Tranh gật đầu.

Hứa Nhã Quân gật đầu đồng ý.

Sau khi chào tạm biệt họ, trên đường trở về, bà ta vẫn luôn thất thần.

Bà ta đương nhiên không thể trực tiếp đi xem buổi tập huấn của đoàn văn công, làm thế thì quá thất thế, quá mất mặt. Nhưng nếu thật sự gặp người đó ở buổi hội diễn, chồng mình sẽ phản ứng ra sao?

Nếu người đó thật sự là con gái của Hứa Mi, điều đó có nghĩa là Hứa Mi đã kết hôn sinh con, Sở Duyên Long cũng không thể làm gì được nữa.

Huống hồ còn có anh họ và bác… Nghĩ đến họ, Hứa Nhã Quân mới hơi lấy lại được tự tin.

Buổi chiều huấn luyện kết thúc, tại Sư đoàn 22.

Nguỵ Lưu Cương chưa về nhà, đang ở trong văn phòng kéo cảnh vệ viên chơi cờ, thì nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài.

Lợi dụng lúc cảnh vệ viên đứng dậy mở cửa, ông lấy trộm hai quân cờ đen trên bàn cờ, nhìn những quân cờ trắng thoáng chốc có đường sống, đắc ý cười.

Ngẩng đầu nhìn người bước vào, ý cười lại càng thêm đậm, “Cảnh Thần, cậu đến thật đúng lúc, mau ngồi xuống đánh với tôi hai ván.”

Nguỵ Lưu Cương nghiện cờ mà chời thì ... dở vô cùng, phải cái giống như ông không hề biết điều đó, cũng chơi chả biết chán, cứ thích lân la rủ hết người này đến người kia chơi, các Sư trưởng khác đều bị ông làm phiền, không muốn để ý đến ông, ông đành phải lôi kéo cảnh vệ viên chơi cùng.

Mãi mới có Phó Cảnh Thần tới, ông không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt này.