Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 367

topic

Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 367 :

 
Phó Cảnh Thần không nhúc nhích, dùng hành động thể hiện "cự tuyệt".

Thấy vậy, Nguỵ Lưu Cương cũng không giận.

Ai bảo Phó Cảnh Thần là con mắt của ông đâu?

Ông ném quân cờ vào hộp, ung dung nói: “Thôi được, không miễn cưỡng cậu. Nói đi, lần này có chuyện gì?”

“Lần trước ngài nói muốn kế hoạch huấn luyện.” Phó Cảnh Thần đưa một tờ giấy qua.

Nguỵ Lưu Cương nghi ngờ liếc Phó Cảnh Thần một cái, thật hay giả? Ông nói lâu như vậy mà Phó Cảnh Thần có viết đâu, chẳng lẽ là đến trêu chọc ông ?

Nghĩ đến đây, ông vội vàng cầm lấy xem qua.

Vừa xem, hai mắt ông đã trợn tròn.

Trên tờ giấy ghi lại chi tiết các yếu lĩnh huấn luyện bắn súng và thể lực, gần như là nội dung huấn luyện thường ngày của Doanh Thần Phong.

Thật sự không phải lừa ông !

Hoàn hồn lại, nhìn phần kế hoạch này, Nguỵ Lưu Cương như thể đã nhìn thấy được tương lai vàng son của toàn bộ Sư đoàn 22.

Ông hớn hở đi vòng ra sau bàn, vỗ vỗ vai Phó Cảnh Thần, “Làm tốt lắm! Tôi đã bảo cậu tổng kết lại từ lâu rồi, cuối cùng cũng chịu viết ra đấy!”

Lúc trước còn không chịu viết, là vì lên Đoàn trưởng nên vui quá, cuối cùng cũng viết rồi?

“Nếu thấy cường độ quá cao, tôi còn có thể viết thêm một phần huấn luyện tăng cường thể lực cơ bản nữa.” Đối mặt với Nguỵ Lưu Cương đang mừng rỡ như điên, Phó Cảnh Thần lại bổ sung thêm một câu.

“Viết! Nhất định phải viết!” Nguỵ Lưu Cương phấn khích không thôi, đi đi lại lại trong văn phòng.

Có phần kế hoạch này, trong kỳ Hội thao quân sự tiếp theo, không biết Sư đoàn 22 sẽ nổi bật đến mức nào.

Đến lúc đó ngay cả lính thường cũng có thể tham gia, khỏi để mấy người kia ngày nào cũng bảo ông chỉ có Doanh Thần Phong để khoe khoang.

Nguỵ Lưu Cương càng nghĩ càng thấy đắc ý, chìm đắm trong niềm vui một lúc, ánh mắt mới chuyển sang cảnh vệ viên của mình.

Cảnh vệ viên không biết ông đang tính toán gì, mắt nhìn thẳng mũi, mũi nhìn thẳng tim, hoàn toàn đảm đương vai trò phông nền.

Nhưng Nguỵ Lưu Cương vẫn nói: “Gần đây có hoạt động nào tập trung đông người không?”

Cảnh vệ viên sửng sốt một lát, “Không có ạ.”

“Không có sao?” Nguỵ Lưu Cương cau chặt mày, rất là không hài lòng.

Không có nơi tụ tập, ông lấy lý do gì chính đáng để đi qua bên kia, khoe? Cầm một phần kế hoạch tốt như thế này mà không đi khoe khoang, thì khác gì phí phạm của trời?

Nhìn thấy Sư trưởng nhướng mày, cảnh vệ viên vô cùng bất đắc dĩ, đầu óc quay cuồng tìm kiếm.

Đúng lúc này, Phó Cảnh Thần ở bên cạnh lên tiếng, “Sư đoàn 19 tối nay có hội diễn.”

Một câu nói khiến cả hai người đều sững lại.

Một lát sau, Nguỵ Lưu Cương là người đầu tiên hoàn hồn.

Ông ho khan vài tiếng, làm ra vẻ chỉnh lại cổ áo, “Vậy thì tôi phải đi xem mới được.”

Nói xong, ông cầm điện thoại lên, gọi cho Sư đoàn 19.

Nói chuyện xong xuôi, ông liền cầm lấy đồ đạc, đi thẳng ra khỏi văn phòng.

Phó Cảnh Thần thấy mục đích đã đạt được, khóe môi khẽ cong lên một chút ý cười, rồi bước theo ngay.

Trên đường đi, Nguỵ Lưu Cương ngồi ở ghế sau, nhìn Phó Cảnh Thần, chậm rãi phản ứng lại.

“Cái cậu này,” ông vừa tức vừa buồn cười, “Muốn đi xem đoàn văn công, còn phải dùng đồ tốt để hối lộ tôi ?”

Ông còn thắc mắc, ngày thường Phó Cảnh Thần đối với những chuyện này có thể đẩy đều đẩy, hôm nay sao lại chủ động theo đuôi, hóa ra là có mục đích khác!

Phó Cảnh Thần không phủ nhận, “Chẳng lẽ kế hoạch ngài không hài lòng sao?”

“Hài lòng !” Nguỵ Lưu Cương bị anh chọc cười, “Đủ thẳng thắn thành khẩn.Thôi được, dù sao hai ngày cuối tuần tiếp theo cũng là ngày nghỉ, đi Sư đoàn 19 xem một chút cũng không sao.”

Bên kia, mọi người ở đoàn văn công đã làm quen sân khấu từ buổi chiều ở hội trường. Thấy đã đến giờ mọi người vào chỗ, các cô mới quay trở lại hậu trường.

Hứa Nhã Quân và Sở Duyên Long vào chỗ lúc Hội diễn còn chưa bắt đầu.

Nhìn người đàn ông điềm tĩnh, tự nhiên bên cạnh, Hứa Nhã Quân cụp mắt, thầm đoán xem lát nữa ông ta sẽ phản ứng thế nào.

Sở Duyên Long không hề hay biết suy nghĩ trong lòng vợ. Chuyện xảy ra hồi trưa vẫn còn khiến ông ta bận lòng, vì thế dù hai người ngồi sát bên nhau, ông ta cũng chẳng trò chuyện gì với Hứa Nhã Quân.

Mãi đến khi các lãnh đạo khác của Sư đoàn 19 lần lượt có mặt, ông ta mới bắt đầu trao đổi với mọi người.

Tô Văn Tranh đi vào sau cùng, có hơi muộn một chút, bởi vừa rồi bà phải ghé qua hậu trường sắp xếp.

“Đồng chí Tô Văn Tranh!”

Nghe thấy tiếng động, Sở Duyên Long nghiêng người nhìn sang: “Lần này tôi đi Tổng bộ, không có dịp chiêm ngưỡng phong thái của Đoàn Văn công các đồng chí. Lần này nhất định phải được mở mang tầm mắt rồi.”

“Tuyệt đối sẽ không phụ sự mong đợi của Sở Sư trưởng.”

Đừng thấy Tô Văn Tranh trả lời đứng đắn là vậy, trên thực tế, trong lòng bà đang cười thầm: May mà ông không đi! Nếu không, thằng con trời đánh kia gây ra họa lớn như vậy, ông có mặt ở hiện trường thì chỉ có nước tìm kẽ đất mà chui vào.

Dĩ nhiên, bà cũng hiểu đây chỉ là lời khách sáo. Nhà họ Sở có quan hệ với Quý Phương Thư, người khác chắc chắn sẽ muốn Đoàn Ca vũ Hướng Dương giành phần thắng hơn.

Hai bên nói đều là lời trái lòng, sau một hồi đối thoại xã giao, họ thu ánh mắt về.

Căn phòng tập diễn tuy không nhỏ nhưng lúc này, ngoài tiếng ghế kéo ra, mọi thứ đều yên tĩnh.

Đúng lúc này, chiến sĩ cảnh vệ của Sở Duyên Long bước vào.

Không rõ họ đã nói gì, hai người Sở Duyên Long và cảnh vệ rất nhanh đứng dậy ra ngoài.