Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 365
topicThập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 365 :
“Con gái nhà họ Hứa thì làm gì có ai xấu.” Ngụy Tình nói, “Nhưng tớ nghe ông nội tớ nói, em gái của Tư lệnh Hứa mới là đại mỹ nhân thật sự.”
Ngụy gia và Hứa gia đã sống đối diện nhau trong đại viện mười lăm năm, nên Ngụy Tình nghe được rất nhiều chuyện.
Lời này vừa thốt ra, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người. Là lính văn nghệ, các cô theo đuổi cái đẹp, thưởng thức cái đẹp, nên ai cũng tò mò muốn biết mỹ nữ được Quân trưởng khen rốt cuộc đẹp đến mức nào.
“Đẹp đến mức nào?” Phó Hải Đường đặt đũa xuống.
Chị dâu cô là người đẹp nhất cô từng thấy rồi, lẽ nào em gái Tư lệnh Hứa còn đẹp hơn chị dâu cô sao?
Dừng lại một chút, cô bổ sung: “Tớ nhìn Tư lệnh Hứa, không thể tưởng tượng ra được.”
Anh em ruột khó tránh khỏi có vài nét tương đồng. Tư lệnh Hứa diện mạo chỉ có thể coi là nho nhã, em gái ông ta thật sự có thể là mỹ nhân sao ?
“Tớ có gặp qua đâu mà biết?” Một câu trả lời của Ngụy Tình khiến mọi người tụt hết hứng thú.
“Cậu thật xấu tính,” các nữ chiến sĩ vây quanh, mỗi người một bên túm lấy Ngụy Tình cù lét, “Không biết thì nhắc đến làm gì? Hại chúng tớ nghe mà ngứa cả lòng!”
Nguỵ Tình sợ nhột, cười đến chảy cả nước mắt, phải cúi đầu "nhận sai" mới thoát khỏi "móng vuốt" của mấy cô bạn.
Các cô vẫn không quên dặn dò: “Sau này nếu gặp em gái Hứa Tư lệnh, cậu phải nhớ nhắc bọn này đấy nhé!”
“Cái này thì các cậu làm khó tớ rồi,” Nguỵ Tình nhăn nhó, “Nhà tớ chỉ có bà nội với bố tớ là từng gặp cô ấy, còn lại toàn là nghe kể thôi.”
“Với cả, tớ cũng có thấy cô ấy về nhà bao giờ đâu, tớ nói thật đấy.”
Lời này chẳng những không an ủi được mọi người, mà còn khiến các nữ binh Đoàn văn công càng thêm bứt rứt, tò mò.
Qua Nguỵ Tình, họ càng thêm tò mò về giới cao tầng, nhưng cũng chỉ biết Hứa Nhã Quân là em họ của Hứa Tư lệnh, sau khi gả cho Sư trưởng Sư đoàn 19 thì càng thêm phần oai phong, hãnh diện.
Khương Du Mạn không tham gia vào màn "tra hỏi" Nguỵ Tình kia. Cô chỉ thấy lòng mình thắc mắc vô cùng:
Một người em họ đã được gả vào gia đình quyền thế, sống tốt như vậy, thế thì em gái ruột kia lẽ ra cũng không thể tệ được. Vậy tại sao cô ấy lại không về nhà mẹ đẻ?
Trong khi tốp nữ binh còn đang bàn luận sôi nổi,
Bên kia, Hứa Nhã Quân cùng Tề Duyên Long và những người khác bước đến bàn ăn của các vị lãnh đạo. Ngay cả khi dùng bữa, bà ta cũng không nhịn được mà lên tiếng:
“Em thấy dứt khoát cứ chuyển Văn Châu về Sư đoàn 19 đi. Dưới sự kèm cặp của anh, nó nhất định sẽ chịu khó huấn luyện nghiêm túc hơn.”
Sở Duyên Long có khuôn mặt chữ điền tiêu chuẩn, lẽ ra phải là người vô cùng thật thà, nhưng ánh mắt ông ta lại khôn ngoan, nhìn là biết rất khó lừa gạt.
“Em nghĩ quân luật của bộ đội là thứ muốn phá vỡ lúc nào thì phá sao?”
Đối mặt với yêu cầu có phần vô lý của vợ, Sở Duyên Long hạ giọng xuống, “Em bảo nó tập trung huấn luyện cho tốt, chờ đến lúc thì nộp đơn xin kết hôn đi, đừng có làm loạn như lần trước nữa!”
Nhắc đến thằng con trai hư hỏng này, ông ta lại thấy đau đầu, tính cách trăng hoa, thích gây chuyện, ông ta phải đứng ra dàn xếp không biết bao nhiêu lần rồi?
Thế mà nó vẫn không chịu khôn ra, lần này còn dám náo loạn tận trước mặt Quân trưởng.
Cũng may là người ta còn xem ở mặt mũi của lão gia tử, nếu không thì thằng nhóc đó còn có thể tự do tự tại như bây giờ sao ? Nghĩ cũng đừng nghĩ !
“Văn Châu cũng là con ruột của anh, anh không thể luôn công cho Văn Túc như thế được.” Hứa Nhã Quân tỏ vẻ rất bất mãn.
Đều là con cùng cha, tại sao con trai của vợ trước thì ông ta lại xem trọng vô cùng, còn Văn Châu thì hết đánh lại mắng?
Đừng tưởng bà ta không biết, bất kể là chồng bà ta hay là bố chồng còn đang ở Viện điều dưỡng kia, đều thiên vị Sở Văn Túc hơn.
Sở lão gia tử là Anh hùng Chiến đấu, là Lão Quân trưởng về hưu đấy! Sự nhìn nhận của ông không phải người thường có thể sánh được.
Tính ông cũng khó tính, ngay cả con dâu như bà ta ông còn không ưa, thế mà lại bằng lòng để Sở Văn Túc mỗi tháng đến thăm hai lần.
Không biết Sở Văn Túc đã được ông âm thầm cho những lợi ích gì.
“Là anh bất công sao? Em thử nhìn xem, nó chính là "bùn nhão không thể trát nên tường" ! Bản thân có thiên phú nhưng cả ngày lại dán đôi mắt vào mấy nữ binh !”
Sở Duyên Long thầm may mắn vì vừa rồi đã tách ra ăn cơm cùng chiến hữu, nếu để người ngoài nghe được chuyện lùm xùm trong nhà này, ông ta biết giấu mặt đi đâu?
Càng nghĩ càng thêm tức giận, “Mặt mũi của tôi đều bị nó làm mất hết rồi!”
“Anh!”
Nghe chồng không nể tình chút nào mà mắng con trai, Hứa Nhã Quân giận đến tái mặt, cũng bắt đầu nói năng không kiêng nể, “Anh luôn miệng nói Văn Châu, nhưng lúc trước anh chẳng phải cũng thế sao, mắt cứ dán vào người Hứa Mi…”
Lời còn chưa dứt, Sở Duyên Long đã đứng phắt dậy khỏi ghế, như thể bị chọc trúng chỗ đau, hung hăng trừng mắt nhìn bà ta.
Nếu không phải đang ở nơi công cộng, ông ta nhất định sẽ dạy cho bà ta một bài học.
Nhưng tiếc là trong đại sảnh đang có không ít người, ông ta không thể làm vậy.
Ông ta chỉ đành hít sâu hai hơi, bỏ đi thẳng, ngay cả cơm cũng không ăn tiếp.