Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 23
topicBé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 23 :Lịch sự nhưng không quá lịch sự.
—————–
Mang theo cảm giác an tâm kỳ lạ như vậy, các bạn học ban cấp thấp trong hai ngày tới thỉnh thoảng lại gửi tin nhắn cho Giang Kinh Mặc, rồi thảo luận về cuộc thi năng lực sắp tới của năm nhất trong group.
Cuộc thi năng lực này là lần đầu tiên họ chính thức biết được thực lực của những người cùng khóa sau khi nhập học.
Dù trong hai tháng học tập vừa qua, thông qua các buổi huấn luyện, mọi người trên cơ bản đều đã hiểu khá rõ ai mạnh, ai yếu, nhưng tốc độ tăng trưởng sức mạnh và mức độ phá hoại của mỗi người là khác nhau. Đã từng có trường hợp sinh viên ban cấp trung và cấp thấp chiến thắng ban cấp cao nhờ vào tính đặc thù dị năng của họ.
Vì vậy dù là ban cấp thấp cũng háo hức không kém.
Mà Giang Kinh Mặc nằm ngửa trong bể cá, lật người nhìn vào đống sách giáo khoa Toán, Lý, Hoá mà Thời Tuế chất đống ở đó, buồn bã vô cùng: “Không có ai lo lắng về kỳ thi văn hóa sao?”
Niềm vui của con người và cá voi sát thủ đúng là không giống nhau.
Năm ba đã chuẩn bị hành lý sẵn sàng để đến thực tập tại thành phố phía Đông.
Tối nay sẽ xuất phát, bây giờ chuẩn bị đến chỗ điểm danh.
Thời Tuế từ phòng của mình bước ra, chân đi giày tác chiến, trên người mặc bộ đồ chiến đấu màu xanh đậm, tóc đen xõa trước trán, làm nổi bật đôi mắt sắc bén và lười biếng của hắn, trên vai còn đeo một chiếc túi nhỏ, đi vài bước đã đến trước bể cá, ngón tay chạm vào nước trong bể.
Nhìn thấy đuôi của Giang Kinh Mặc đập đập, còn lật ngửa bụng bơi đến gần.
Cái trán mềm mượt của cá voi sát thủ cọ vào đầu ngón tay của hắn.
Lạnh lạnh.
Thời Tuế cúi xuống nhìn cậu một lúc lâu, lười biếng cười.
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tối nay em sẽ biến trở về được. Xem sách đi, có thể bổ sung được bao nhiêu thì bổ sung, ngày mai bắt đầu thi tháng rồi, còn nữa, sau khi biến trở về trong một tuần, hãy chú ý đến việc sử dụng dị năng, nếu không cẩn thận tiêu hao quá mức, sẽ rất khó chịu.”
Giang Kinh Mặc lập tức lật người lại, ngoi đầu lên khỏi nước.
“Sao đội trưởng biết được? Đội trưởng đã từng tiêu hao quá mức rồi à?”
Thời Tuế vỗ vỗ đầu cá của Giang Kinh Mặc, chỉ cười mà không nói gì.
Đoạn Mặc Hiên đã đứng ngoài cửa gọi.
Với kinh nghiệm trước đó, bây giờ dù đứng ngoài cửa, anh ta cũng không dám đẩy cửa vào một cách tùy tiện nữa.
“Đi thôi, sau kỳ thi tháng của em một hai ngày là bọn anh có thể trở về, chờ đến khi cuộc thi năng lực của năm nhất kết thúc, Cục Dị Năng sẽ phân nhiệm vụ cho các tiểu đội. Trong tiểu đội sẽ có ba sinh viên trong trường, nhiệm vụ thường không khó lắm, đến lúc đó anh sẽ từ từ bù lại bài vở cho em.”
Thời Tuế bước ra cửa, ba người đứng ở cửa quay đầu nhìn về phía Giang Kinh Mặc.
Cá voi sát thủ nhỏ đen trắng bơi về hướng gần cửa, đuôi vẫy nhẹ, mặt trước áp sát vào kính bể, ánh mắt trông mong nhìn chằm chằm bọn họ.
Như đứa trẻ bị bỏ lại khi cha mẹ đi làm xa.
Hình ảnh bé cá voi sát thủ nhỏ bị bỏ lại khiến Đoạn Mặc Hiên và Cốc Khải cảm thấy chạnh lòng.
“Chậc, có chút đáng thương.”
“Nghe nói thịt khô đặc sản ở phía Đông khá ngon, chờ đến khi quay lại sẽ mang về cho em ấy nếm thử.”
Mà Thời Tuế giống như đã hiểu ra điều gì đó, khẽ cười một tiếng.
Hai người còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Giang Kinh Mặc xoay người lướt đi, nhảy lên khỏi mặt nước, lộn ba vòng trên không trung, rồi rơi xuống nước tạo thành một đợt sóng lớn, đồng thời làm đồ chơi mà Thời Tuế để trong bể văng ra xa.
Một màn chia tay đầy duyên dáng.
Đoạn Mặc Hiên: …
Cốc Khải: …
Thời Tuế: “Buổi tối tự dọn sạch nước, và nhớ những gì anh đã nói đấy.”
Những người khác cũng vậy thôi.
Chủ yếu là trên người Giang Kinh Mặc không chỉ có một loại dị năng.
Giang Kinh Mặc trồi lên khỏi mặt nước, dùng vây cá nhỏ chào tạm biệt họ.
Cửa cuối cùng cũng được đóng lại.
Trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Giang Kinh Mặc vẫy đuôi, bơi một vòng trong bể nước, rồi thử nghiệm dị năng của mình.
Sau một lúc.
Mặt nước cuối cùng cũng hiện lên màu sắc khác giữa những mảng đen trắng.
Tấm lưng trắng nõn thon gầy nhô lên, xương bướm giãn ra, những giọt nước trôi xuống theo đường cong mượt mà của lưng, rồi dừng lại ở chiếc eo thon gọn và hõm eo rõ rệt.
Cậu quá gầy, không nhìn thấy nhiều đường cong cơ bắp, khiến người ta khó mà tưởng tượng được sức mạnh của cậu đến từ đâu.
Giang Kinh Mặc chống một tay lên bể cá, tay kia vuốt ngược mái tóc hơi dài của mình.
Lông mi cũng dính nước, khiến đôi lông mi dài trĩu xuống, làm mềm đôi mắt sắc sảo.
Khuôn mặt cậu không có biểu cảm gì, đang cúi xuống nhìn dấu hiệu hình chiếc lá nhỏ nổi bật trên ngực mình.
Trong tình trạng không mặc gì, cậu có thể thấy rõ chiếc lá đỏ đó thay đổi tinh tế theo cảm xúc của cậu, chiếc dây leo nhỏ cũng là một phần dị năng của cậu, như bất cứ lúc nào cũng muốn chọc thủng da mà trồi ra ngoài.
Bị Giang Kinh Mặc đè lại bằng một tay.
Nên cậu đã nói rồi, những cảm xúc không nên có thì đừng nên phản ứng lung tung.
Giang Kinh Mặc ảo não chống người lên từ bể cá, bước lên cầu thang bên cạnh, chuẩn bị đi xuống mặc quần áo, rồi xem thử ở căng tin còn gì để ăn hay không.
Chính lúc này, cửa đột nhiên bị đẩy mở.
“Đã đặt bữa tối cho em rồi, vừa nãy gặp người giao hàng nên tiện thể mang lên cho em luôn, em…”
Thời Tuế xách một túi giấy được đóng gói đẹp đẽ, đẩy cửa bước vào, tầm nhìn ngay lập tức va phải một nơi – nói một cách văn minh, đó là mông.
Cậu rất trắng, là màu trắng khi không tiếp xúc với ánh mặt trời, trông gầy yếu, nhưng thực ra cơ thể lại rất đẹp.
Giang Kinh Mặc: ……
Nụ cười của Giang Kinh Mặc trở nên cứng đờ.
Gió thổi nhè nhẹ, hơi lạnh.
Họ đang ở tầng cao nhất, phía sau còn có tiếng của Đoạn Mặc Hiên và Cốc Khải, rõ ràng còn cách không bao xa.
Cửa bị Thời Tuế đóng sầm lại.
Hắn rất bình tĩnh, thản nhiên bước vào, đặt bữa tối lên bàn.
Sau đó vẫn bình tĩnh nhìn qua: “Nhớ ăn nhé.”
Giang Kinh Mặc bị thái độ bình tĩnh của hắn trấn an, suy nghĩ một lúc, cảm thấy cũng không có gì sai!
Mọi người đều là đàn ông, còn là bạn cùng phòng, nghe nói trước đây có nơi còn có nhà tắm công cộng, mọi người đều tắm chung một cách thoải mái.
Đâu có ai thiếu ai cái gì chứ, còn gì chưa thấy đâu?
Xấu hổ làm gì?!
Đặc biệt là khi cậu còn ở hình dạng cá voi sát thủ, ngoài lúc biến thành người thì chưa bao giờ mặc quần áo mà!
Giang Kinh Mặc tự thuyết phục mình.
Cảm thấy chuyện này rất hợp lý và bình thường.
Sau đó cậu thoải mái leo xuống thang, không che đậy gì chạy đến bên cạnh sofa, nước trên người vẫn đang nhỏ giọt, vừa lật tìm áo khoác trên sofa, vừa thò đầu nhìn, nụ cười vẫn ngoan ngoãn như bình thường.
“Đội trưởng, anh đã gọi món gì vậy?”
Từ đầu đến cuối ánh mắt của Thời Tuế vẫn luôn rất bình tĩnh, cuối cùng dừng lại ở hộp thức ăn, yết hầu nhấp nhô lên xuống một chút.
Giọng nói có chút khàn: “Cá và thịt, còn có hai món ăn phụ nữa.”
“Dạ, cảm ơn đội trưởng.”
Lời cảm ơn rất lịch sự, nhưng cũng không quá lịch sự, dù sao cũng đang trần truồng.
Vòng eo cực kì mảnh mai, như thể chỉ cần một bàn tay là có thể nắm trọn, ngay tại nơi Thời Tuế có thể với tay tới.
Lúc này Giang Kinh Mặc mới tìm được chiếc áo khoác rộng của mình, tuỳ ý thắt tạm vào eo.
Rõ ràng là đang đói, cậu đưa tay kéo túi đóng gói ra.
Thời Tuế đột nhiên đứng dậy, khuôn mặt bình tĩnh.
“Ăn xong thì nhớ đọc sách một chút, anh đi trước.”
Dưới lầu.
Cốc Khải và Đoạn Mặc Hiên đang đứng ở hành lang đợi Thời Tuế.
Đoạn Mặc Hiên nhai kẹo, nói bâng quơ.
“Anh có nghe nói không? Ban cấp cao và cấp trung năm nhất đều có mấy đứa có dị năng sinh vật biển nhắm vào đồng đội nhỏ của chúng ta.”
Cốc Khải đối với việc cá voi sát thủ đi săn, hiển nhiên vẫn còn sợ hãi.
“Một đám nghé con mới sinh, không sợ cá voi sát thủ à, nghĩ rằng bạch thiết hắc dễ đối phó như vậy sao? Bọn chúng cũng chỉ có thể kiêu ngạo thêm vài ngày nữa thôi.”
“Nếu là môn văn hóa thì bọn chúng vẫn có thể kiêu ngạo mãi.” Đoạn Mặc Hiên vừa cười vừa nói, “Còn nữa, thông tin tiểu đội cũng sắp được cập nhật rồi, đến lúc đó không biết tình hình thế nào… A, anh Tuế, cậu đã đưa xong đồ ăn rồi à?”
Thời Tuế bước nhanh xuống, không nói một lời.
Hai người cảm thấy kì lạ đi theo sau, suốt chặng đường đến điểm tập trung, cũng không nghe Thời Tuế nói thêm lời nào.
“Anh Tuế, suốt dọc đường cậu đã nghĩ gì vậy?”
Hiếm khi Thời Tuế đưa tay lên, vuốt một nắm tóc, đầu ngón tay có thể cảm nhận được một mảng nóng rực sau tai.
Nhưng khuôn mặt vẫn là vẻ bình tĩnh.
Nghĩ gì sao?
Chỉ nghĩ liệu cảnh tượng đầu tiên khi bước vào cửa khi nãy có thể đừng tiếp tục lởn vởn trước mắt hắn được không.
~~~~~~~~~~