Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 383

topic

Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 383 :

 
Phó Tư Diệp tuy còn nhỏ nhưng đã biết nhìn sắc mặt, thấy gương mặt nghiêm nghị của ba, nó rất thức thời mà chọn cách im lặng.

“Mỗi người chỉ có một cái eo thôi đấy, con đừng làm mẹ gãy eo nhé, tiểu quỷ đòi nợ này!” Khương Du Mạn đi tới, điểm nhẹ vào mũi con, giả vờ giận dỗi.

Phó Tư Diệp chớp chớp mắt, nũng nịu gọi: “Mẹ, mẹ.”

Khương Du Mạn lập tức mềm lòng, hết cách với con.

“Không được làm mẹ con mệt.” Phó Cảnh Thần cúi đầu nhìn con trai, giọng vẫn nghiêm.

“Anh còn nói con.”

Khương Du Mạn liếc nhìn xung quanh, ghé sát tai anh, hạ giọng, “Eo đau thì anh cũng có phần, đại quỷ đòi nợ ạ.”

Nghĩ đến chuyện tối qua, nụ cười nhẹ nhàng thoáng qua đôi mắt Phó Cảnh Thần.

Mấy thứ đặt trên tủ đầu giường vốn dĩ là do anh tự lo liệu, nhưng lần này lại là vợ anh phải đi bệnh viện lấy.

Trong lòng anh mừng rỡ, khó tránh khỏi muốn kéo cô "tiêu hao" thêm chút thời gian.

Đương nhiên, biết cô vợ nhỏ của mình da mặt mỏng, những lời này, Phó Cảnh Thần sẽ không bao giờ nói ra.

Anh cứ thế ung dung chấp nhận cái biệt danh kia. 

Dù sao, vợ nói luôn đúng là được.

Vừa trò chuyện được mấy câu, ba người đã nhanh chóng đi đến đoạn đường có bóng râm.

Con đường về khu nhà gia binh, họ đã đi không biết bao nhiêu lần, nhưng lần này lại đặc biệt khác lạ.

Phó Cảnh Thần rất nhiều lần nghiêng đầu nhìn cô, số lần nhiều quá, Khương Du Mạn không nhịn được ngước lên, “Anh cứ nhìn em mãi làm gì?”

Dưới ánh trăng, đôi mắt thanh lãnh của Phó Cảnh Thần tràn đầy ánh sáng ấm áp, tựa hồ có ngàn vạn lời muốn nói.

Thấy vậy, cô lại dò hỏi, “Có phải anh có chuyện gì muốn nói cho em không?”

“Đúng vậy.” Phó Cảnh Thần chuyên chú nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Hôm nay Sư trưởng bảo, bố mẹ có thể về rồi.”

Khoảnh khắc nghe tin tức đó trong văn phòng Nguỵ Lưu Cương, anh gần như không còn nghe lọt bất cứ câu nào nữa, trong đầu anh chỉ toàn là hình bóng Khương Du Mạn.

Bởi vậy, vừa ra khỏi văn phòng, đôi chân anh như không còn chịu sự kiểm soát, trực tiếp tìm đến Đoàn Văn công.

Đến nơi, ý thức được không thể quấy rầy họ, anh mới miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh.

Trong khoảng thời gian đứng đợi ở cửa, từng hình ảnh của hơn một năm qua hiện lên rõ mồn một trong tâm trí anh.

Việc ba tạm thời bị đình chức điều tra, sự hụt hẫng trong lòng cả nhà, quãng thời gian xuống nông trường nương tựa lẫn nhau, niềm vui sướng điên cuồng khi Tiểu Diệp chào đời, những giây phút lưu luyến không muốn về lại bộ đội… Tất cả, anh đều khắc ghi trong lòng.

Càng hồi tưởng, anh càng muốn nhìn thấy cô ngay lập tức.

May mắn, chỉ một lát sau, anh đã nhìn thấy vợ và con.

Chỉ có trời mới biết, giây phút nhìn thấy hai mẹ con, Phó Cảnh Thần xúc động đến nhường nào.

Và anh đã phải dùng bao nhiêu ý chí để không ôm chầm lấy cô ngay trước cổng Đoàn Văn công, để báo cho cô tin mừng này.

Nhưng cuối cùng, anh vẫn không nhịn được cho đến lúc về nhà.

Tin tức này rõ ràng tạo ra một sự chấn động cực lớn đối với Khương Du Mạn.

Từ giây phút nghe thấy, cô liền dừng bước, ngơ ngác nhìn Phó Cảnh Thần.

Một lúc sau, giọng cô kích động: “Em không nghe nhầm đấy chứ? Ý anh là, chuyện của ba ... đã điều tra xong rồi?”

Dựa theo nguyên tác, thời gian Phó Vọng Sơn được minh oan là sau hai năm bị hạ phóng, vậy mà giờ lại được sớm hơn những nửa năm!

“Không nghe nhầm, đã điều tra xong rồi.” Phó Cảnh Thần kiên nhẫn lặp lại một lần nữa.

Cuối cùng, anh bổ sung: “Chỉ là tài liệu phục chức vẫn còn phải chờ thêm.”

Được minh oan rồi, việc khôi phục chức vụ cũ chỉ là vấn đề thời gian, là chuyện đã chắc chắn.

“Mấy cái đó là chuyện nhỏ,” Khương Du Mạn phấn khích siết chặt tay, “Em thật sự quá vui mừng, từ sau khi xa ba mẹ, em vẫn luôn nhớ họ.”

Mặc dù biết nguyên tác, nhưng khi ngày này thực sự đến, cô vẫn có cảm giác xúc động đến rơi nước mắt.

Ba chồng đức cao vọng trọng, mẹ chồng từ ái săn sóc, hai người đối xử với cô như con gái ruột.

Hai người họ tốt như vậy, không nên phải chịu oan ức, không nên bị kẻ tiểu nhân hãm hại.

Cũng may, họ sẽ sớm khôi phục lại thân phận trước kia, và cả nhà sẽ được đoàn viên.

“Sẽ sớm gặp được thôi.” Phó Cảnh Thần cũng vui mừng, nhưng nội tâm anh trầm tĩnh hơn.

Thấy hốc mắt Khương Du Mạn hơi đỏ, anh vươn tay giúp cô lau nhẹ.

Tiểu Diệp chưa từng thấy mẹ như vậy, bé càng thêm tò mò mở to hai mắt, đôi tròng mắt đen láy tràn đầy nghi hoặc.

Khương Du Mạn không muốn con trai thấy mình yếu lòng, cô vùi mặt vào lòng Phó Cảnh Thần.

Giọng nói nghẹn ngào, “Lẽ ra vừa rồi anh nên nói cho em ở cổng Đoàn Văn công, như vậy em đã có thể vào nói cho Hải Đường rồi.”

Phó Hải Đường vẫn luôn nhớ thương ba mẹ, không biết em ấy sẽ vui đến mức nào.

“Cổng Đoàn Văn công có lính gác.” Phó Cảnh Thần nói: “Ngày mai hẵng nói cho em ấy.”

Dù sao, chuyện kích động ôm ấp nhau thế này, không nên để người khác thấy.

“Không được,”

Khương Du Mạn thu xếp lại cảm xúc, đứng thẳng người, “Chúng ta quay lại ngay đi. Em nhất định phải lập tức nói cho Hải Đường tin tức tốt này.”

Nói rồi, cô quay người đi thẳng.

Phó Cảnh Thần nhấc chân đuổi theo.

Cũng may là họ chưa đi xa, rất nhanh đã trở lại.

Phó Cảnh Thần cùng Tiểu Diệp đứng chờ ở ngoài khu nhà, còn Khương Du Mạn thì đi thẳng vào khu ký túc xá nữ binh.

Không biết cô đã nói gì, tóm lại, tiếng khóc của Phó Hải Đường rất nhanh đã truyền ra từ bên trong.