Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1226

topic

Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1226 :Chung yên chi cảnh
Giang Khải cau mày, “Ta cũng đánh không thắng… Chiến trường Tử vong, chiến trường Tử vong, mấu chốt ở đâu?” Bịch một tiếng, trước ngực Giang Khải bị đâm một kiếm, hắn ngẩng đầu nhìn về phía đồng bạn, “Gặp ở tầng tiếp theo.” Không lâu sau, ba người đoàn tụ, tiếp tục nghiên cứu.
Liên tục cùng nhau chết nhiều lần, vẫn không nghiên cứu ra phương án đối phó.
Vì ba người này đã bỏ qua chống cự, tốc độ tử vong vượt xa những người khác, xung quanh bọn họ đã không có những người khác tiến vào tầng này.
Ngay lúc ba người không có cách nào, Hồ Ngôn đột nhiên kêu lên một tiếng.
“A, ta đã nghĩ đến!” Phốc, Hồ Ngôn bị người ta đánh xuyên qua người từ sau lưng.
Giang Khải và Nguyễn Ngữ hận nó không tranh nhìn Hồ Ngôn, bất đắc dĩ nói, “Được thôi, nói ở tầng tiếp theo.” Tầng tiếp theo, sau khi ba người đoàn tụ, Hồ Ngôn vội vàng nói, “Chắc Thần tử vong khống chế tử vong, ở trong sự khống chế của hắn có lẽ chúng ta không cách nào thật sự tử vong, có lẽ chỉ khi số lần đạt tới trình độ nhất định mới có thể thấy hắn.” Hồ Ngôn dùng tốc độ cực nhanh nói, “Ta và Nguyễn Ngữ là vì thực lực quá yếu nên chết nhanh, Khải đội ngươi thì… Có lẽ chết nhiều ở Vô tận luyện ngục, nên bị đánh giết cũng không có cảm giác gì.” “Nhưng ngươi nhìn những người khác đi, biết rõ không phải thật sự chết đi nhưng còn đang liều mạng chạy trốn.” “A? Chết nhiều hơn người khác?” Giang Khải cau mày, “Ngươi xác định sao? Nếu đúng là như thế vậy chiến trường Tử vong có phải quá kỳ quái không?” Nguyễn Ngữ cũng cau mày nói, “Không ai biết số lần chết quá nhiều, vậy đến sau cùng có thể chết thật hay không. Hơn nữa, từng tầng từng tầng xuống như thế, làm không cẩn thận sẽ vĩnh viễn bị nhốt đến chết ở chỗ này.” Hồ Ngôn nói, “Đúng vậy, tuy chúng ta không thật sự tử vong ở chỗ này nhưng những người này còn đang giãy giụa gì đó, xét đến cùng không phải đang sợ tử vong sao? Các ngươi đừng quên, bản năng của con người là ham muốn sống! Vượt qua bản năng có khả năng mới là mấu chốt để gặp được Thần tử vong!” Giang Khải và Nguyễn Ngữ nhìn nhau, tuy bọn họ cũng biết lão Hồ chắc chắn đang suy đoán, không nắm được chứng cứ chính xác nhưng hình như nghe xong cũng thấy có lý.
“Có can đảm đối mặt với tử vong, có lẽ đây mới là thứ mà chiến trường Tử vong đang thử thách!” “Ngươi có chứng cứ không?” Nguyễn Ngữ hỏi.
“Không, ta đoán.” Hồ Ngôn nói như thật.
Trên mặt Giang Khải và Nguyễn Ngữ lập tức xuất hiện vẻ đau khổ, lão Hồ đưa ta suy đoán to gan nhưng có thể biến thành hành động hay không, vấn đề khó khăn này lại rơi xuống người Giang Khải.
Nhìn kẻ địch mạnh giết tới xung quanh, Giang Khải than thở một tiếng, “Được rồi, dù sao chết nhiều hay ít đều là một cái chết, thử xem chút đi!” “Nếu không, chúng ta đừng để bọn họ ra tay, tự làm đi.” Hồ Ngôn nói xong nhìn về phía Nguyễn Ngữ, cũng không biết móc ra dao găm từ chỗ nào đâm tới.
Nguyễn Ngữ cũng không nương tay, một kiếm đâm xuyên qua bụng dưới của Hồ Ngôn.
“Ngươi hắn… Ra tay nặng như vậy, đâm vào ruột ta?!” Hồ Ngôn không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Nguyễn Ngữ.
“Ngươi ra tay trước!” Nguyễn Ngữ cũng không chịu yếu thế, “Có phải ngươi đi khắp nơi nói sau khi ta uống rượu đã động tay động chân với ngươi không!” “Lão tử đang nói sự thật…” Hai người vừa ồn ào vừa đi đến tầng tiếp theo.
Giang Khải khiếp sợ nhìn hai người này, chỉ còn lại hắn không có ai giết.
Cũng may tốc độ của những kẻ địch kia rất nhanh, chẳng mấy chốc đã bổ sung một kiếm này giúp Giang Khải.
Bốn đội ngũ thăm dò, chỉ nói từ số lần tử vong thì ba người Giang Khải một đường đi thẳng, bỏ xa tất cả những người khác.
Không biết qua bao lâu, Hồ Ngôn đại khái nhớ chắc bọn họ đi xuống khoảng 100 tầng.
Dựa theo việc bàn bạc xong từ trước đó, ba người đang chuẩn bị tiễn đối phương đi.
“Để ngươi tính toán nhân duyên cho ta, lại không tính toán cho ta!” Giang Khải đâm một kiếm về phía Hồ Ngôn.
“Sau đó ngươi lại động tay động chân với lão tử, ta giải quyết ngươi ở chỗ này!” Hồ Ngôn dùng một kiếm tiễn Nguyễn Ngữ đi.
“Cho ngươi lấy hai phần lãi của ta!” Nguyễn Ngữ dùng một kiếm chém chết Giang Khải.
Ba người đồng thời đi đến tầng chiến trường Tử vong tiếp theo.
“Cho ngươi giết tiểu bảo bối của ta!” Nguyễn Ngữ không nói hai lời đâm một kiếm đến.
Giang Khải vội vàng ngăn lại công kích của hắn ta.
Lúc này Nguyễn Ngữ mới phát hiện tầng chiến trường Tử vong này đã có chút khác biệt với trước đó.
Xung quanh đã không còn kẻ địch nữa!
“Ta nói mà, biết đâu chúng ta sắp thông qua chiến trường Tử vong rồi!” Hồ Ngôn ngạc nhiên nhìn quanh.
Giang Khải cũng nhẹ gật đầu, có thay đổi cũng là chuyện tốt!
Xung quanh không có tồn tại của kẻ địch mạnh, bọn họ cũng không phải vội tự giết lẫn nhau.
Giang Khải đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, quay đầu cau mày nhìn Nguyễn Ngữ, “Nguyễn quỷ, xem ra trong lòng ngươi rất oán hận ta.” Nguyễn Ngữ vội vàng giải thích, “Không không không, Khải đội, ngươi nói gì vậy, ta chỉ là quán tính… Ta không tìm lý do cũng không ra tay được.” “Ta thấy đều là nói lời trong lòng.” Hồ Ngôn nói.