Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1118
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1118 :Người thứ ba quỷ dị
“Nhưng cũng may bản thân nàng rất kiên cường, cũng ý thức được mình tử vong trong Quỷ Tinh chứ không phải hiện thực, chỉ cần có thể xác định điểm này thì người bệnh bình thường đều khôi phục được. Nhưng tình huống hiện tại của nàng, có lẽ còn cần một khoảng thời gian.” Hồ Ngôn vội vàng hỏi, “Chúng ta có thể vào gặp nàng không?” Bác sĩ lắc đầu, “Hiện tại tâm trạng của nàng rất không ổn định, nhìn thấy bất kỳ ai cũng sẽ xuất hiện sự dao động tâm trạng mạnh.” “Trong khoảng thời gian này là giai đoạn gian nan nhất khi tâm lý của người bệnh chịu tổn thương nghiêm trọng.” “Tốt nhất qua một khoảng thời gian nữa, chờ cảm xúc của nàng ổn định hơn chút lại vào thăm nàng.” Nói xong, bác sĩ chuẩn bị rời đi.
Tần Phấn vội vàng đuổi theo, hỏi, “Bác sĩ, Thi Thi có lộ ra tin tức liên quan đến hung thủ không?” Bác sĩ nhíu mày nhìn về phía Tần Phấn, tức giận nói, “Ta chỉ phụ trách hướng dẫn tâm lý, việc khác không thuộc quyền quản lý của ta, hơn nữa ta cảnh cáo các ngươi trong thời gian tới đừng nhắc đến việc hung thủ, sẽ tạo thành ảnh hưởng xấu cho bệnh nhân.” Tần Phấn vội vàng nói, “Ta biết, ta sẽ không đi hỏi nàng, chỉ là nàng không nói lời gì kỳ quái sao?” Bác sĩ suy “Được rồi, ta có rất nhiều bệnh nhân, đi đây.” “Được được được, ngài bận rộn đi.” Tiễn bác sĩ đi, Tần Phấn nhíu mày.
Hà Thi Thi vẫn lặp lại câu nói kia, rốt cuộc là có ý gì?
Ngay lúc hắn ta nghĩ mãi mà không hiểu, trong hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Hắn ta nhìn theo tiếng động thấy Giang Khải đang chạy chậm về phía bên này.
Sau khi Giang Khải nhận được tin tức lập tức logout ở khu 18, nghe được Hà Thi Thi ở phòng bệnh liền chạy đến trước tiên.
Ngay lúc Giang Khải muốn xông vào phòng bệnh, Hồ Ngôn kéo hắn lại, “Bác sĩ không cho vào.” Giang Khải thấy nữ nhân co rút trong chăn, hoảng sợ nhìn cửa phòng qua cửa kính thủy tinh, sắc mặt vô cùng âm trầm.
Hắn hiểu rõ Hà Thi Thi, nếu chỉ là chiến tử, thậm chí bị ngược sát thì nàng tuyệt đối không giống bây giờ!
Cách giải thích duy nhất là Hà Thi Thi phải chịu một sự ngược đãi cực kỳ bi thảm nào đó!
“Tần Phấn, Hồ Ngôn, Nguyễn Ngữ, các ngươi có mặt ở hiện trường đúng không? Đi theo ta.” Giang Khải lạnh lùng nói, quay người rời đi.
Ba người Tần Phấn nhìn nhau, Giang Khải gọi thẳng tên bọn họ là loại tình huống rất hiếm thấy, cũng có nghĩa lúc này Giang Khải đang kìm nén lửa giận trong lòng.
Bốn người tìm một căn phòng họp không có người, sau khi Hồ Ngôn đi vào cũng quay người khóa trái cửa.
“Tình huống lúc ấy như thế nào?” Giang Khải vừa vào đã hỏi thẳng.
Hồ Ngôn lập tức kể lại kỹ càng tình huống đêm đó cho Giang Khải biết.
Lúc hắn ta nhắc đến tình cảnh thê thảm của Hà Thi Thi lúc phát hiện, Giang Khải lập tức bóp nát bàn làm việc!
“Mổ bụng moi tim, còn dùng kỹ năng cường hóa ý thức!” Giang Khải nặn ra mấy chữ này qua kẽ răng, trợn mắt tròn xoe, trong mắt vằn vện tia máu!
Tần Phấn nói tiếp, “Trên đường đi ta phát hiện dấu vết của bốn người, một trong số đó là Thi Thi, nói cách khác đối phương có thể là ba người.” “Hai người thực lực cường đại, suy đoán cẩn thận chắc Siêu phàm thất giai hoặc cao hơn, một người hơi yếu khoảng Siêu phàm ngũ giai.” Nguyễn Ngữ nói, “Trước khi Thi Thi tắt thở có nói ba chữ, là người Hoa.” Tần Phấn lại bổ sung, “Vừa rồi ta từng hỏi bác sĩ, sau khi Thi Thi logout cảm xúc rất không ổn định, nàng vẫn đang lặp lại không phải hắn, không phải Giang Khải.” Giang Khải nhíu mày.
Im lặng một lát, Giang Khải nói, “Người Hoa ở lãnh địa Đảo quốc, theo ta biết chỉ có Lưu Viễn Hương và Phệ Tâm nhưng không loại trừ khả năng còn có người Hoa tiến vào lãnh địa Đảo quốc.” “Hơn nữa đối phương có ba người…” Hiện tại còn chưa có cách nào xác định thân phận của đối phương, tạm thời Giang Khải không tiếp tục nghĩ đến vấn đề này, hỏi, “Các ngươi nói, trước khi Thi Thi mất tích hình như đang đuổi theo ai đó?” Hồ Ngôn gật đầu nói, “Ừ, lúc ấy ta đang ngủ, đột nhiên nghe thấy sân sau vang lên tiếng Thi Thi quát ‘Là ai’, chờ đến khi ta chạy ra phát hiện nàng không còn ở trong công hội.” “Điều tra nhà kho chưa?” “Đã điều tra, không mất đồ.” Hồ Ngôn nói.
Giang Khải gật đầu, hơi híp mắt lại, “Cho nên mục đích của đối phương là dụ Thi Thi ra ngoài!” “Đúng rồi, còn có một điểm kỳ quái.” Tần Phấn nói, “Đêm đó, sau khi ta và đám người Hồ Ngôn đuổi theo ra ngoài lại không gặp được đội ngũ tuần đêm, đến biên giới khu giao giới cũng phát hiện bên Đảo quốc không có lính canh phòng đang canh gác.” Nghe được tin tức này, Giang Khải cau mày.
“Chẳng lẽ đã mua chuộc thủ quân Đảo quốc? Nhưng quân đội Hoa Hạ nên có đội ngũ tuần đêm mới đúng.” “Ta từng hỏi Trương tướng quân, quân đội hai nước luân phiên tuần tra, hôm đó đúng lúc là Đảo quốc phụ trách tuần tra.” Nguyễn Ngữ nói, “Nhưng Uemura Đảo quốc nói bọn họ có sắp xếp nhân viên tuần tra, hơn nữa những quân nhân phụ trách tuần tra kia đều khăng khăn hôm đó bọn họ không tự ý rời khỏi vị trí.”
Tần Phấn vội vàng đuổi theo, hỏi, “Bác sĩ, Thi Thi có lộ ra tin tức liên quan đến hung thủ không?” Bác sĩ nhíu mày nhìn về phía Tần Phấn, tức giận nói, “Ta chỉ phụ trách hướng dẫn tâm lý, việc khác không thuộc quyền quản lý của ta, hơn nữa ta cảnh cáo các ngươi trong thời gian tới đừng nhắc đến việc hung thủ, sẽ tạo thành ảnh hưởng xấu cho bệnh nhân.” Tần Phấn vội vàng nói, “Ta biết, ta sẽ không đi hỏi nàng, chỉ là nàng không nói lời gì kỳ quái sao?” Bác sĩ suy “Được rồi, ta có rất nhiều bệnh nhân, đi đây.” “Được được được, ngài bận rộn đi.” Tiễn bác sĩ đi, Tần Phấn nhíu mày.
Hà Thi Thi vẫn lặp lại câu nói kia, rốt cuộc là có ý gì?
Ngay lúc hắn ta nghĩ mãi mà không hiểu, trong hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Hắn ta nhìn theo tiếng động thấy Giang Khải đang chạy chậm về phía bên này.
Sau khi Giang Khải nhận được tin tức lập tức logout ở khu 18, nghe được Hà Thi Thi ở phòng bệnh liền chạy đến trước tiên.
Ngay lúc Giang Khải muốn xông vào phòng bệnh, Hồ Ngôn kéo hắn lại, “Bác sĩ không cho vào.” Giang Khải thấy nữ nhân co rút trong chăn, hoảng sợ nhìn cửa phòng qua cửa kính thủy tinh, sắc mặt vô cùng âm trầm.
Hắn hiểu rõ Hà Thi Thi, nếu chỉ là chiến tử, thậm chí bị ngược sát thì nàng tuyệt đối không giống bây giờ!
Cách giải thích duy nhất là Hà Thi Thi phải chịu một sự ngược đãi cực kỳ bi thảm nào đó!
“Tần Phấn, Hồ Ngôn, Nguyễn Ngữ, các ngươi có mặt ở hiện trường đúng không? Đi theo ta.” Giang Khải lạnh lùng nói, quay người rời đi.
Ba người Tần Phấn nhìn nhau, Giang Khải gọi thẳng tên bọn họ là loại tình huống rất hiếm thấy, cũng có nghĩa lúc này Giang Khải đang kìm nén lửa giận trong lòng.
Bốn người tìm một căn phòng họp không có người, sau khi Hồ Ngôn đi vào cũng quay người khóa trái cửa.
“Tình huống lúc ấy như thế nào?” Giang Khải vừa vào đã hỏi thẳng.
Hồ Ngôn lập tức kể lại kỹ càng tình huống đêm đó cho Giang Khải biết.
Lúc hắn ta nhắc đến tình cảnh thê thảm của Hà Thi Thi lúc phát hiện, Giang Khải lập tức bóp nát bàn làm việc!
“Mổ bụng moi tim, còn dùng kỹ năng cường hóa ý thức!” Giang Khải nặn ra mấy chữ này qua kẽ răng, trợn mắt tròn xoe, trong mắt vằn vện tia máu!
Tần Phấn nói tiếp, “Trên đường đi ta phát hiện dấu vết của bốn người, một trong số đó là Thi Thi, nói cách khác đối phương có thể là ba người.” “Hai người thực lực cường đại, suy đoán cẩn thận chắc Siêu phàm thất giai hoặc cao hơn, một người hơi yếu khoảng Siêu phàm ngũ giai.” Nguyễn Ngữ nói, “Trước khi Thi Thi tắt thở có nói ba chữ, là người Hoa.” Tần Phấn lại bổ sung, “Vừa rồi ta từng hỏi bác sĩ, sau khi Thi Thi logout cảm xúc rất không ổn định, nàng vẫn đang lặp lại không phải hắn, không phải Giang Khải.” Giang Khải nhíu mày.
Im lặng một lát, Giang Khải nói, “Người Hoa ở lãnh địa Đảo quốc, theo ta biết chỉ có Lưu Viễn Hương và Phệ Tâm nhưng không loại trừ khả năng còn có người Hoa tiến vào lãnh địa Đảo quốc.” “Hơn nữa đối phương có ba người…” Hiện tại còn chưa có cách nào xác định thân phận của đối phương, tạm thời Giang Khải không tiếp tục nghĩ đến vấn đề này, hỏi, “Các ngươi nói, trước khi Thi Thi mất tích hình như đang đuổi theo ai đó?” Hồ Ngôn gật đầu nói, “Ừ, lúc ấy ta đang ngủ, đột nhiên nghe thấy sân sau vang lên tiếng Thi Thi quát ‘Là ai’, chờ đến khi ta chạy ra phát hiện nàng không còn ở trong công hội.” “Điều tra nhà kho chưa?” “Đã điều tra, không mất đồ.” Hồ Ngôn nói.
Giang Khải gật đầu, hơi híp mắt lại, “Cho nên mục đích của đối phương là dụ Thi Thi ra ngoài!” “Đúng rồi, còn có một điểm kỳ quái.” Tần Phấn nói, “Đêm đó, sau khi ta và đám người Hồ Ngôn đuổi theo ra ngoài lại không gặp được đội ngũ tuần đêm, đến biên giới khu giao giới cũng phát hiện bên Đảo quốc không có lính canh phòng đang canh gác.” Nghe được tin tức này, Giang Khải cau mày.
“Chẳng lẽ đã mua chuộc thủ quân Đảo quốc? Nhưng quân đội Hoa Hạ nên có đội ngũ tuần đêm mới đúng.” “Ta từng hỏi Trương tướng quân, quân đội hai nước luân phiên tuần tra, hôm đó đúng lúc là Đảo quốc phụ trách tuần tra.” Nguyễn Ngữ nói, “Nhưng Uemura Đảo quốc nói bọn họ có sắp xếp nhân viên tuần tra, hơn nữa những quân nhân phụ trách tuần tra kia đều khăng khăn hôm đó bọn họ không tự ý rời khỏi vị trí.”