Vạn Biến Hư Ảo - Chương 126
topicVạn Biến Hư Ảo - Chương 126 :Kế Hoạch Ấp Ủ (1)
  Chương 126: Kế Hoạch Ấp Ủ (1)
Nhìn gương mặt lo lắng của mọi người, Vân Tú biết lúc này mình cần phải lên tiếng trấn an:
- Hải quan các nước không cho chúng ta nhập cảng là sự việc bất đắc dĩ, khối hàng hóa này cực lớn, và giá trị cũng không nhỏ. Theo thông tin mới nhất từ đại sứ quán ở các nơi gửi về, chính phủ hầu hết các nước đều tỏ ý muốn giúp đỡ chúng ta thông quan lô hàng này.
Bời vì đây không đơn thuần chỉ là buôn bán mà nó còn thể hiện uy tín và bản lãnh quốc gia, là họ cầu chúng ta bán, không có khả năng vì một d·ịch b·ệnh mà không nhận hàng. Chưa kể, có rất nhiều cách khử bệnh, dù họ không muốn nhận hàng trực tiếp thì chúng ta vẫn có thể gửi hàng gián tiếp qua các trạm vận chuyển trên biển, chẳng qua như vậy phía Thịnh Thế phải bỏ tiền phí tăng lên.
Nếu tình hình d·ịch b·ệnh trong thời gian 1 tháng tới không được kiểm soát, chúng ta bất đắc dĩ sẽ phải làm vậy, e rằng tiền lương mỗi tháng của các vị ngồi đây sẽ bị ít đi một chút.
Mọi người nghe chủ tịch nói vậy thì thở ra một hơi dài. Trước cuộc họp báo cáo về tình hình chuyển hàng đã là thứ họ rất lo lắng, khi nghe Tuệ Mẫn báo cáo y như rằng hiện trạng đang rất tồi tệ. Nhưng Chủ tịch không ngờ đã có hướng giải quyết rồi, còn việc ngài nói đùa rằng tiền lương bị ít đi thì bọn họ chỉ cười cười. Ở đây còn nơi nào làm việc lương cao như Thịnh Thế? Đừng nói là ít đi, cho dù giảm đi một nửa họ vẫn dư sức tiêu xài.
Tâm lý được đả thông, cuộc họp tiếp tục diễn ra trong không khí thoải mái hơn rất nhiều.
Sau một hồi tổ chức trao đổi ý kiến giữa các lãnh đạo ban ngành, Vân Tú thấy đã tới lúc đi vào vấn đề chính của buổi họp ngày hôm nay. Ra hiệu cho mọi người chú ý, cô nhìn về phía Lê Khôi gật đầu.
Lê Khôi theo năm tháng càng trở nên trầm ổn, công việc giao cho anh ta làm Vân Tú cảm thấy rất yên tâm. Là con người biết nhìn xa trông rộng, các đối tác khi gặp Lê Khôi đều ra về với một nụ cười hài lòng bất kể cuộc hợp tác có thành công hay không họ đều kính trọng anh. Người vốn bị các công ty coi là “già” không còn phù hợp với vai trò marketting thì giờ đây trong thương trường tiếng tăm lẫy lừng, chẳng biết các công ty ngày đó có hối hận xanh ruột hay không?
Tuy vậy, trước mặt các lão tướng gây dựng Thịnh Thế, anh luôn là người hòa ái dễ gần, chưa bao giờ cậy mình già lên mặt, Vân Tú đã coi hắn như anh trai mình vậy.
Người kính ta một bước ta kính người một trượng, Lê Khôi tự biết thành công của mình ngày hôm nay do đâu mà có. Từ ngày mấy anh em còn chui rúc trong một văn phòng chật hẹp, chạy vạy khắp nơi tìm hiểu thị trường buôn bán điện thoại cũ, giữa trời nắng như đổ lửa vẫn hắng hái đi bộ mấy cây số để hỏi thăm các địa điểm cho thuê nhà để mở rộng chi nhánh trên khắp tỉnh thành.
Khi tài chính còn eo hẹp, hắn vinh hạnh là người đầu tiên được giám đốc cấp cho chiếc xe công vụ. Cho tới giờ đã tám năm trôi đi, chiếc Camry ấy đã lỗi thời, quản lý muốn thay xe mới nhưng hắn vẫn trân trọng và chỉ đi nó, vô tình làm cho biển số 88H1-3468 trở thành một hình tượng truyền kỳ trong giới doanh nhân.
Mọi người đều đối xử với hắn rất tốt, vì thế Lê Khôi cũng dành trọn tâm huyết phục vụ công ty, bất chấp vô số lời mời chào hấp dẫn của các tập đoàn trong và ngoài nước. Chỉ có ở đây, hắn mới thấy mình được thoải mái nhất, công việc trở thành thú vui lớn thứ hai cuộc đời, sau gia đình nhỏ bé, hạnh phúc.
Lê Khôi cũng như Trần Bằng, Tiểu Di đều biết rất nhiều bí mật công ty, và Vân Tú cũng chưa bao giờ giấu giếm họ. Đây chính là lòng tin tuyệt đối, hắn dám chắc không có mấy nơi trên thế giới này làm được như vậy.
Kế hoạch lần này hắn lên trình bày thực ra đã là dã tâm từ lâu của Thịnh Thế, và giờ chính là thời điểm thích hợp nhất trong mấy năm qua nên cuối cùng Vân Tú cũng phê duyệt.
Đứng trên bục cao, phong thái đường hoàng, đĩnh đạc, vô cùng tự tin ấy dường như nhanh chóng cảm nhiễm toàn bộ mọi người trong phòng họp, dù cho người đó có ngồi sau màn hình máy tính đi chăng nữa.
- Thay mặt Chủ tịch Tú, tôi xin được đưa ra đề án TT số 1029. Nội dung chính của nó đề cập tới kế hoạch tham gia thị trường khai thác nguyên- vật liệu. Đúng vậy, các vị không nghe lầm đâu, Thịnh Thế của chúng ta cuối cùng cũng quyết định lấn sân sang một lĩnh mực cực kỳ nóng bỏng hiện nay.
Những lợi ích mà nó đem lại là không cần bàn cãi, có lẽ ai trong số các vị ở đây đều hiểu giá trị khổng lồ của ngành khai thác.
Sở dĩ chúng ta muốn tham gia đơn giản bởi vì hiện nay Thịnh Thế đã là nhà sản xuất hàng đầu, nhà vận chuyển hàng hóa hàng đầu, chỉ duy khâu đầu tiên của chuỗi sản xuất là khai thác tài nguyên còn chưa chạm tới. Và bây giờ, nó không còn là mơ ước nữa, chúng ta sắp sửa biến nó thành hiện thực. Một khi đề án được chính phủ thông qua, Thịnh Thế sẽ hoàn tất vòng sản xuất khép kín...
Mọi người càng nghe Lê Khôi trình bày càng thêm phấn khích, hai mắt sáng bừng.
Vân Tú thầm gật đầu, Lê Khôi luôn biết dẫn dắt người nghe tới những vấn đề họ muốn biết nhất, thích thú nhất, vì thế bất cứ ai cũng cảm thấy mình không phải tham gia họp, tham gia ký kết hợp đồng hàng tỉ đô, mà chỉ giống như hai người bạn thân ngồi với nhau bên ly cà phê, kể cho nhau nghe những điều tuyệt vời nhất.
Đúng như anh ta nói, vấn đề khai thác đã là dự định Vân Tú làm từ khá lâu, nhưng chưa có cơ hội cụ thể.
Thứ nhất, muốn tham gia cuộc chơi khai khoáng thì phải có nguồn vốn khổng lồ. Để làm gì? Để đầu tư máy móc, trang thiết bị thăm dò, rồi mới tới tính toán lắp đặt giàn khoan, máy móc hiện đại để khai thác. Chưa nói tới việc xử lý nguyên liệu thô đầy tạp chất, riêng nguồn vốn ban đầu cần có ít nhất cũng phải lên tới nghìn tỉ USD. Vì thế, trò chơi khai thác không phải là thứ mà một công ty, tập đoàn non trẻ có thể tham dự chia miếng bánh ấy.
Thứ hai, việc khai thác tài nguyên động chạm lợi ích của rất nhiều ban ngành, không phải câu chuyện của chỉ riêng Tổng Cục Địa Chất Khoáng Sản, hay Bộ Tài Nguyên Môi Trường. Muốn tham gia chia lợi nhuận với các tổng tập đoàn khai thác của nhà nước là bài toán cực khó. Bởi vì, có những thứ không phải cứ có tiền là làm được.
Thứ ba, việc khai khoáng gây ra ô nhiễm môi trường nghiêm trọng. Thực ra nói vậy là không đúng, chính xác phải nói các quá trình phụ trợ cửa khai thác mới là thứ gây ô nhiễm. Đây đơn thuần là do cơ quan chủ quản dự án không biết xử lý chất thải, chất phụ gia đi kèm trong quá trình khai thác.
Một phần khác là vì máy móc lạc hậu, chi phí đầu tư không đủ. Nghe khá mâu thuẫn nhưng chính xác có những nơi chỉ có tiền mua máy khai thác, không có tiền mua máy xử lý c·hất đ·ộc hại của quá trình khai thác thải ra môi trường.
Đương nhiên, đây là câu chuyện buồn không chỉ của riêng ai, các quốc gia khác cũng thường xuyên gặp phải, chẳng nói đâu xa ngay nước láng giềng Trung Quốc đã không ít lần bị chính người dân nước họ tố cáo vì nạn ô nhiễm do khai thác khoáng sản gây ra.
Phức tạp, cần nhiều vốn, dễ gây mất lòng dân ... là những trở ngại cực lớn đối với bất cứ tập đoàn nào muốn tham gia.
Vì thế, thay vì sớm đầu tư thì hiện giờ cảm thấy mọi thứ đều thuận lợi, Vân Tú mới khởi động lại kế hoạch này.
Việt Nam từ xưa đã được gắn với câu: Rừng vàng biển bạc, không phải nói ngoa, sự thật đã chứng minh rõ ràng.
Ngoài việc vị trí đắc địa của Việt Nam hấp dẫn kẻ thù có ý định xâm lược, thì nguyên nhân lớn tiếp theo khiến chúng quyết tâm thực hiện chính là nguồn tài nguyên giàu có mà chúng ta sở hữu.
Các tuyến đường sắt được xây dựng thời pháp để vận chuyển than đá (carbon) quặng apatit (phospho) quặng bô xít (nhôm) ... trên rừng.
 Nhìn gương mặt lo lắng của mọi người, Vân Tú biết lúc này mình cần phải lên tiếng trấn an:
- Hải quan các nước không cho chúng ta nhập cảng là sự việc bất đắc dĩ, khối hàng hóa này cực lớn, và giá trị cũng không nhỏ. Theo thông tin mới nhất từ đại sứ quán ở các nơi gửi về, chính phủ hầu hết các nước đều tỏ ý muốn giúp đỡ chúng ta thông quan lô hàng này.
Bời vì đây không đơn thuần chỉ là buôn bán mà nó còn thể hiện uy tín và bản lãnh quốc gia, là họ cầu chúng ta bán, không có khả năng vì một d·ịch b·ệnh mà không nhận hàng. Chưa kể, có rất nhiều cách khử bệnh, dù họ không muốn nhận hàng trực tiếp thì chúng ta vẫn có thể gửi hàng gián tiếp qua các trạm vận chuyển trên biển, chẳng qua như vậy phía Thịnh Thế phải bỏ tiền phí tăng lên.
Nếu tình hình d·ịch b·ệnh trong thời gian 1 tháng tới không được kiểm soát, chúng ta bất đắc dĩ sẽ phải làm vậy, e rằng tiền lương mỗi tháng của các vị ngồi đây sẽ bị ít đi một chút.
Mọi người nghe chủ tịch nói vậy thì thở ra một hơi dài. Trước cuộc họp báo cáo về tình hình chuyển hàng đã là thứ họ rất lo lắng, khi nghe Tuệ Mẫn báo cáo y như rằng hiện trạng đang rất tồi tệ. Nhưng Chủ tịch không ngờ đã có hướng giải quyết rồi, còn việc ngài nói đùa rằng tiền lương bị ít đi thì bọn họ chỉ cười cười. Ở đây còn nơi nào làm việc lương cao như Thịnh Thế? Đừng nói là ít đi, cho dù giảm đi một nửa họ vẫn dư sức tiêu xài.
Tâm lý được đả thông, cuộc họp tiếp tục diễn ra trong không khí thoải mái hơn rất nhiều.
Sau một hồi tổ chức trao đổi ý kiến giữa các lãnh đạo ban ngành, Vân Tú thấy đã tới lúc đi vào vấn đề chính của buổi họp ngày hôm nay. Ra hiệu cho mọi người chú ý, cô nhìn về phía Lê Khôi gật đầu.
Lê Khôi theo năm tháng càng trở nên trầm ổn, công việc giao cho anh ta làm Vân Tú cảm thấy rất yên tâm. Là con người biết nhìn xa trông rộng, các đối tác khi gặp Lê Khôi đều ra về với một nụ cười hài lòng bất kể cuộc hợp tác có thành công hay không họ đều kính trọng anh. Người vốn bị các công ty coi là “già” không còn phù hợp với vai trò marketting thì giờ đây trong thương trường tiếng tăm lẫy lừng, chẳng biết các công ty ngày đó có hối hận xanh ruột hay không?
Tuy vậy, trước mặt các lão tướng gây dựng Thịnh Thế, anh luôn là người hòa ái dễ gần, chưa bao giờ cậy mình già lên mặt, Vân Tú đã coi hắn như anh trai mình vậy.
Người kính ta một bước ta kính người một trượng, Lê Khôi tự biết thành công của mình ngày hôm nay do đâu mà có. Từ ngày mấy anh em còn chui rúc trong một văn phòng chật hẹp, chạy vạy khắp nơi tìm hiểu thị trường buôn bán điện thoại cũ, giữa trời nắng như đổ lửa vẫn hắng hái đi bộ mấy cây số để hỏi thăm các địa điểm cho thuê nhà để mở rộng chi nhánh trên khắp tỉnh thành.
Khi tài chính còn eo hẹp, hắn vinh hạnh là người đầu tiên được giám đốc cấp cho chiếc xe công vụ. Cho tới giờ đã tám năm trôi đi, chiếc Camry ấy đã lỗi thời, quản lý muốn thay xe mới nhưng hắn vẫn trân trọng và chỉ đi nó, vô tình làm cho biển số 88H1-3468 trở thành một hình tượng truyền kỳ trong giới doanh nhân.
Mọi người đều đối xử với hắn rất tốt, vì thế Lê Khôi cũng dành trọn tâm huyết phục vụ công ty, bất chấp vô số lời mời chào hấp dẫn của các tập đoàn trong và ngoài nước. Chỉ có ở đây, hắn mới thấy mình được thoải mái nhất, công việc trở thành thú vui lớn thứ hai cuộc đời, sau gia đình nhỏ bé, hạnh phúc.
Lê Khôi cũng như Trần Bằng, Tiểu Di đều biết rất nhiều bí mật công ty, và Vân Tú cũng chưa bao giờ giấu giếm họ. Đây chính là lòng tin tuyệt đối, hắn dám chắc không có mấy nơi trên thế giới này làm được như vậy.
Kế hoạch lần này hắn lên trình bày thực ra đã là dã tâm từ lâu của Thịnh Thế, và giờ chính là thời điểm thích hợp nhất trong mấy năm qua nên cuối cùng Vân Tú cũng phê duyệt.
Đứng trên bục cao, phong thái đường hoàng, đĩnh đạc, vô cùng tự tin ấy dường như nhanh chóng cảm nhiễm toàn bộ mọi người trong phòng họp, dù cho người đó có ngồi sau màn hình máy tính đi chăng nữa.
- Thay mặt Chủ tịch Tú, tôi xin được đưa ra đề án TT số 1029. Nội dung chính của nó đề cập tới kế hoạch tham gia thị trường khai thác nguyên- vật liệu. Đúng vậy, các vị không nghe lầm đâu, Thịnh Thế của chúng ta cuối cùng cũng quyết định lấn sân sang một lĩnh mực cực kỳ nóng bỏng hiện nay.
Những lợi ích mà nó đem lại là không cần bàn cãi, có lẽ ai trong số các vị ở đây đều hiểu giá trị khổng lồ của ngành khai thác.
Sở dĩ chúng ta muốn tham gia đơn giản bởi vì hiện nay Thịnh Thế đã là nhà sản xuất hàng đầu, nhà vận chuyển hàng hóa hàng đầu, chỉ duy khâu đầu tiên của chuỗi sản xuất là khai thác tài nguyên còn chưa chạm tới. Và bây giờ, nó không còn là mơ ước nữa, chúng ta sắp sửa biến nó thành hiện thực. Một khi đề án được chính phủ thông qua, Thịnh Thế sẽ hoàn tất vòng sản xuất khép kín...
Mọi người càng nghe Lê Khôi trình bày càng thêm phấn khích, hai mắt sáng bừng.
Vân Tú thầm gật đầu, Lê Khôi luôn biết dẫn dắt người nghe tới những vấn đề họ muốn biết nhất, thích thú nhất, vì thế bất cứ ai cũng cảm thấy mình không phải tham gia họp, tham gia ký kết hợp đồng hàng tỉ đô, mà chỉ giống như hai người bạn thân ngồi với nhau bên ly cà phê, kể cho nhau nghe những điều tuyệt vời nhất.
Đúng như anh ta nói, vấn đề khai thác đã là dự định Vân Tú làm từ khá lâu, nhưng chưa có cơ hội cụ thể.
Thứ nhất, muốn tham gia cuộc chơi khai khoáng thì phải có nguồn vốn khổng lồ. Để làm gì? Để đầu tư máy móc, trang thiết bị thăm dò, rồi mới tới tính toán lắp đặt giàn khoan, máy móc hiện đại để khai thác. Chưa nói tới việc xử lý nguyên liệu thô đầy tạp chất, riêng nguồn vốn ban đầu cần có ít nhất cũng phải lên tới nghìn tỉ USD. Vì thế, trò chơi khai thác không phải là thứ mà một công ty, tập đoàn non trẻ có thể tham dự chia miếng bánh ấy.
Thứ hai, việc khai thác tài nguyên động chạm lợi ích của rất nhiều ban ngành, không phải câu chuyện của chỉ riêng Tổng Cục Địa Chất Khoáng Sản, hay Bộ Tài Nguyên Môi Trường. Muốn tham gia chia lợi nhuận với các tổng tập đoàn khai thác của nhà nước là bài toán cực khó. Bởi vì, có những thứ không phải cứ có tiền là làm được.
Thứ ba, việc khai khoáng gây ra ô nhiễm môi trường nghiêm trọng. Thực ra nói vậy là không đúng, chính xác phải nói các quá trình phụ trợ cửa khai thác mới là thứ gây ô nhiễm. Đây đơn thuần là do cơ quan chủ quản dự án không biết xử lý chất thải, chất phụ gia đi kèm trong quá trình khai thác.
Một phần khác là vì máy móc lạc hậu, chi phí đầu tư không đủ. Nghe khá mâu thuẫn nhưng chính xác có những nơi chỉ có tiền mua máy khai thác, không có tiền mua máy xử lý c·hất đ·ộc hại của quá trình khai thác thải ra môi trường.
Đương nhiên, đây là câu chuyện buồn không chỉ của riêng ai, các quốc gia khác cũng thường xuyên gặp phải, chẳng nói đâu xa ngay nước láng giềng Trung Quốc đã không ít lần bị chính người dân nước họ tố cáo vì nạn ô nhiễm do khai thác khoáng sản gây ra.
Phức tạp, cần nhiều vốn, dễ gây mất lòng dân ... là những trở ngại cực lớn đối với bất cứ tập đoàn nào muốn tham gia.
Vì thế, thay vì sớm đầu tư thì hiện giờ cảm thấy mọi thứ đều thuận lợi, Vân Tú mới khởi động lại kế hoạch này.
Việt Nam từ xưa đã được gắn với câu: Rừng vàng biển bạc, không phải nói ngoa, sự thật đã chứng minh rõ ràng.
Ngoài việc vị trí đắc địa của Việt Nam hấp dẫn kẻ thù có ý định xâm lược, thì nguyên nhân lớn tiếp theo khiến chúng quyết tâm thực hiện chính là nguồn tài nguyên giàu có mà chúng ta sở hữu.
Các tuyến đường sắt được xây dựng thời pháp để vận chuyển than đá (carbon) quặng apatit (phospho) quặng bô xít (nhôm) ... trên rừng.
 
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
 