Vạn Biến Hư Ảo - Chương 111

topic

Vạn Biến Hư Ảo - Chương 111 :Kẻ Cầm Chuông Khốn Kiếp!
Chương 111: Kẻ Cầm Chuông Khốn Kiếp!

Ngay khi đại thế sắp mất, đột ngột ở phía hậu tuyến Đường gia bỗng nhiên nổi lên một loạt âm thanh gào thét. Có sợ hãi, có tức giận phẫn nộ, rất nhanh hấp dẫn sự chú ý của phe phái hai bên.

Đường Bá Xuyên nhíu mày kinh ngạc:

- Còn có viện quân?

Sở dĩ hắn có thái độ đó cũng đúng thôi, Đường gia đã cùng lúc t·ấn c·ông một loạt các gia tộc lớn xung quanh, những thân mình còn chưa lo xong làm gì có chuyện phân tán lực lượng chạy tới cứu nhà khác?

Nhưng nhìn quần áo của những kẻ này rõ ràng không có gia huy của gia tộc, khiến hai anh em Đường gia trong nhất thời không phán đoán ra thân phận của chúng. Tuy vậy, việc trước mắt là phải giải quyết đám thích lo chuyện bao đồng này rồi tính tiếp.

- Để đệ đi.

Thấy Đường Hổ hăng hái muốn thể hiện, hắn cũng không tiện phản đối, Đường Bá Xuyên “ừ” một tiếng coi như đồng ý.

Khi sức mạnh đạt tới mức độ này, ánh mắt nhìn thoáng đoán người đã rất tốt, Đường Hổ dẫn theo 2 tên cao thủ Đại Công Tước cùng tiến tới áp chế 1 tên Đại Công Tước của cánh quân đến cứu viện Satou, khóe miệng không ngừng cười lạnh.

“Nhóc con mà cũng dám chọc giận ông đây! Hừ, không biết chữ “C·hết” viết thế nào thì ta đây sẽ thay cha mẹ ngươi dạy dỗ một phen!”

Đường Hổ bùng nổ nội lực, nguồn Ki dữ dỗi mang đặc tính thổ tuôn trào ra khiến những kẻ cấp thấp xung quanh không phân biệt địch ta toàn bộ đều bị lực phản chấn đánh bay, nặng có nhẹ có, hắn mặc kệ trong lòng mấy tên tốt thí đó có oán giận hay không, miệng cười “ha hả” rồi cấp tốc vọt về phía kẻ địch.

- Địa Hổ Quyền!

Ầm ầm!

Cú đấm mang theo lực lượng hùng mạnh tung thẳng về phía kẻ địch, áp lực khổng lồ cuốn theo đất đá tạo thành âm thanh kinh khủng như tiếng hổ gầm thét, mặt đất xung quanh lập tức rạn nứt, thoáng chốc đã tạo thành những khe to lớn, đen kịt, sâu không tháy đáy.

Những kẻ mang sức mạnh thổ hệ rõ ràng am hiểu nhất là phòng ngự, nhưng sức mạnh t·ấn c·ông tuyệt đối không nên coi thường, một khi để chúng có đủ thời gian súc tích lực lượng, tung ra đòn đánh thì sức công phá mạnh mẽ chẳng hề thua kém bất cứ Ki hệ nào. Chưa kể trên mỗi đòn đánh còn mang theo hiệu ứng trọng lực rất khó chịu, khiến cơ thể đối phương bị giam cầm, di chuyển chậm chạp khó khăn, nếu kẻ địch có đồng đội thì trong lúc nhất thời càng dễ b·ị đ·ánh lén.

Và hai cao thủ đi theo Đường Hổ đương nhiên hiểu được lý lẽ này, một đao một kiếm của chúng lập tức chém xuống người tên cao thủ lạ mặt kia.



Vốn dĩ là cục diện ngàn cân treo sợi tóc, nhưng mọi việc xảy ra lại hoàn toàn khác những gì Đường Hổ và người của hắn nghĩ.

Kẻ kia chẳng những bàng hoàng sợ hãi, ngược lại chợt nở nụ cười lạnh lẽo, ánh mắt bắn ra một tia khinh thường.

Không ai biết hắn đột nhiên lấy từ đâu được một cái chuông nhỏ, đúng thế, không phải bọn họ bị hoa mắt, đây là một chiếc chuông rất bình thường, nó giống bất kỳ chiếc chuông bạc nào mà người ta vẫn hay đeo lên cổ súc vật trong nhà.

Chỉ thấy hắn rung bàn tay, chiếc chuông nhỏ vang lên tiếng “đinh đang” thanh thúy, nhưng thứ âm thanh này giống như ma âm, bao nhiêu áp lực mà Đường Hổ áp súc vào một chiêu Địa Hổ Quyền đột nhiên tan vỡ. Không chỉ vậy, tay cầm đao kiếm của hai cao thủ Đường gia chém xuống cũng nhất thời rung lên bần bật, trong gang tấc vậy mà chém hụt vào khoảng không.

Đinh đinh đang đang!

Tiếng chuông lại được kẻ đó rung lên, ba người bọn họ đột nhiên cảm thấy đầu ong ong, tai ù mắt hoa, cả người ngả nghiêng xiêu vẹo.

Trong khoảng khắc đó, ba chiếc dao găm từ tay người lạ mặt phóng ra chính xác găm lên ngực ba người.

Cảm thấy ngực đau chói, ba người đồng loạt tỉnh lại khỏi cơn mê.

Đường Hổ mặt mũi tái nhợt, sợ hãi nhảy lùi về sau, hắn vạn lần không nghĩ rằng giây trước còn đắc ý ngời ngời, giây sau đã suýt nữa thành một cái xác. Hắn xoa xoa ngực, may mắn trước khi đi, gia gia đã phát cho mỗi người một bộ Hoàng Kim Giáp, đao thương bất nhập mới có thể tránh thoát khỏi ám khí của kẻ địch.

Nhưng điều này không có nghĩa hai tên cao thủ nội gia đều có Hoàng Kim Giáp để mặc, trong lúc hắn lùi lại, hai người kia đã bị dao nhọn xuyên qua tim ngã xuống, c·hết không thể c·hết hơn rồi.

Sau lưng ướt đẫm mồ hôi, hắn trợn mắt chỉ tay mắng chửi:

- M* kiếp, dám dùng ám khí đánh lén ta.

Kẻ lạ mặt thoáng cười, tên vô sỉ này rõ ràng lấy nhiều khi ít, ba cao thủ lại đi chèn ép một mình hắn, đã vậy còn len lén ra tay sau lưng, nếu không phải hắn được Chủ tử đào tạo bài bản, giác quan nhạy bén linh hoạt phát hiện ra điểm bất thường, nếu không giờ này kẻ nằm dưới đất là hắn chứ không phải hai tên cao thủ kia.

Cao thủ Đại Công Tước không ngờ dưới tay người nọ lại dễ dàng bị g·iết như vậy, việc này khiến mọi người giật mình kinh hãi.



Uriki thấy vậy cười như điên, còn Đường Bá Xuyên thì mặt mũi càng âm trầm, hắn nheo mắt đánh giá kẻ không mời mà tới này.

Dùng chuông?

Zero là thánh địa võ học, cao thủ nhiều như mây, v·ũ k·hí theo đó cũng vô cùng đa dạng, nhưng có thể khẳng định chắc chắn người có thể sự dụng âm luật vào chiến đấu tuyệt đối không nhiều lắm.

Hắn không lỗ mãng như tiểu đệ Đường Hổ, trước hết chắp tay, giọng ồm ồm nói:

- Vị cao thủ này, chúng ta dường như không có thù oán gì với nhau, ngươi có thể mang quân rút khỏi đây không? Đường mỗ nhất định một ngày không xa sẽ mang lễ vật tới cảm tạ.

Người lạ mặt khẽ nhếch mép cười, một tay cầm chuông, một tay cho vào tai ngoáy ngoáy, vẻ mặt rất gợi đòn nói:

- Vừa có con chó nào sủa ăng ẳng chăng? Thật sự khó nghe. Chó nhà ai nuôi còn không mau mau bắt về nhốt lại, nếu không ông đây sẽ tiện tay làm làm một bữa lẩu thịt chó thì đừng trách ta không nể mặt.

- Ngươi!

Đường Bá Xuyên bị hắn chửi là chó, mặt mũi đỏ bừng vì tức giận, hắn quát lớn:

- Đừng nghĩ ngươi có vài trò quỷ mà làm càn. A Biên, A Hoắc, A Đạt cùng ta g·iết kẻ này, tạm thời cứ để cho lão Uriki sống thêm chút nữa nhìn con dân lão bị làm thịt.

- Tuân lệnh!

Ba tên đáp một tiếng rồi lập tức rút khỏi cuộc chiến với lão gia chủ Uriki, dù sao lão ta cũng b·ị t·hương tích nghiêm trọng rồi, giờ đây chỉ còn sức giãy giụa trước khi c·hết mà thôi. Để lại một người dây dưa với lão, bọn họ nhanh chóng quay về nhận lệnh.

Đường Bá Xuyên phóng ngựa lao tới, Thiết Hỏa Thương sau lưng đã được tháo xuống, toàn thân khí thế cuồn cuộn không ngừng. Hắn quát ra lệnh:

- Các ngươi lập tức phong bế thính giác, đừng để âm ba q·uấy n·hiễu tâm trí.

Kinh nghiệm giang hồ của Đường Bá Xuyên hơn Đường Hổ nhiều lắm. Chỉ trong chốc lát hắn đã biết kẻ địch ưu thế là gì và đưa ra phương pháp hóa giải.

Cao thủ Đại Công Tước cũng không phải dễ dàng bị g·iết như thế. Sở dĩ hai tên cao thủ nội tộc kia c·hết phần lớn là do bị ma âm q·uấy n·hiễu, sức phòng thủ nhất thời sụp đổ, dễ dàng bị dao găm sắc bén công kích.



Nhưng kể cả như thế, da thịt người tu luyện tuyệt đối còn cứng hơn sắt đá, vậy nhưng không chịu nổi một đòn của đối phương, điều này chỉ có thể khẳng định ám khí của kẻ địch tuyệt đối cũng là đồ cực phẩm, ít nhất cấp bậc cũng phải là Thần Binh Chiến Tướng cực phẩm, thậm chí là cấp Thống Lĩnh hạ phẩm, trung phẩm cũng nên.

Nghĩ tới đây, ánh mắt hắn không khỏi sáng rực, đồ tốt như thế chắc chắn không có nhiều, một chiếc so với một chiếc cũng là cực phẩm thế gian. Hắn sở dĩ lập tức t·ấn c·ông chính là không cho người kia cơ hội thu hồi v·ũ k·hí, thần binh lợi khí hiếm lắm, hắn dám chắc kẻ kia tuyệt đối chỉ có vài thanh là cùng, mất đi ba thanh chỉ sợ không còn thứ gì để chống đỡ nữa.

Đánh bây giờ chính là thời điểm tốt nhất.

Lợi dụng chiến mã gia tốc, Đường Bá Xuyên đạp lên lưng ngựa, hóa thành mũi t·ên l·ửa rất nhanh phóng về phía kẻ địch. Gần tới nơi, cũng vừa vặn đủ thời gian để hắn chém ra một thương cực mạnh.

- Hỏa Hầu Phá Thương!

Cây thương sắc bén mang theo lực lượng kinh khủng chém xuống, kẻ lạ mặt cũng không dám cứng rắn chống lại, hắn lùi lại hơn 10 bước tránh khỏi phạm vị công kích, đồng thời chiếc chuông trong tay lắc lên một tràng âm thanh inh ỏi.

- Trò mèo!

Đã phong bế thính giác, âm ba có lợi hại cũng vô dụng, Đường Bá Xuyên khinh thường một tiếng rồi tiếp đà thắng lợi lao tới. Cùng lúc, ba người Biên, Hoắc, Đạt vừa tới, năm người bao gồm cả Đường Hổ đã khôi phục tinh thần, bất chấp hèn hạ cùng nhau xông tới kẻ cầm chuông bạc.

Uriki nhìn thấy một màn này tức giận tới râu tóc dựng đứng, lão chửi ầm lên nhưng trước mặt cao thủ Satou đều bị cầm chân không thể tới trợ giúp người nọ khiến lão áy náy không thôi.

Tuy vậy, cục diện trận đấu rõ ràng đã thay đổi. Quân tiếp viện lạ mặt chạy tới mặc dù không coi là nhiều, nhưng tất cả họ chắc chắn đều là tinh anh trong tinh anh, lấy một địch ba, sức mạnh thật kinh dị. Nhất là thân thủ, bọn họ di chuyển theo một cách thức rất ảo diệu, các đòn đánh của đám thủ hạ Đường gia phần lớn đều rơi vào khoảng trống vô dụng, trong khi đó chắc chắn người bọn chúng lại nhiều thêm mấy v·ết t·hương trí mạng. Qua vài lần như vậy, q·uân đ·ội Đường gia ngã xuống ngày một nhiều, q·uân đ·ội Satou nhân cơ hội tranh thủ hồi phục được một chút khí lực, lại tiếp tục lao vào, đẩy cuộc chiến theo hướng có lợi cho họ.

Nhưng mọi thứ có thể bị phá vỡ nếu như cao thủ Đại Công Tước duy nhất bên phía quân tiếp viện ngã xuống, vì vậy, ánh mắt lo lắng của quân dân Satou không khỏi hướng tới cuộc chiến một đấu năm kia nhiều hơn, trong lòng thành khẩn cầu nguyện cho người nọ gặp dữ hóa lành.

Sát thủ cấp chữ Thiên được đào tạo bài bản trong tòa tháp 12 tầng đầu phải là hạng tầm thường? Chưa kể, người cầm chuông nọ còn là một trong mười tướng lĩnh mà Dương Tuấn Vũ đích thân tuyển chọn, bồi dưỡng lại càng không phải hạng giá áo túi cơm.

Biết tạm thời cứng đối cứng với năm kẻ vô sỉ kia là không được, người cầm chuông vừa lùi vừa rung tay, chiếc chuông bạc vang lên một hồi ma âm khiến những người xung quanh hoa mắt chóng mặt, thần trí mơ hồ. Cứ mỗi lúc như vậy, hắn lại lướt qua một tên đệ tử Đường gia, kẻ đó cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn mà bị g·iết lúc nào chẳng hay.

“Ngươi dùng số lượng chèn ép ta ư? Ta không đánh lại bọn ngươi thì chẳng lẽ không biết bỏ chạy? Trong lúc chạy tiện tay g·iết thêm mấy người cũng tốt.”

Một mình hành động tiện lợi, sát thủ cầm chuông nở nụ cười trêu chọc, bóng dáng quỷ mị thoắt ẩn thoắt hiện trong biển người, thoáng chốc đã biến mất vô tung vô ảnh.

Đám người Đường Bá Xuyên phẫn nộ vô cùng, nhưng không dám bỏ mặc kẻ đó không đuổi theo, nếu không, họ dám chắc tên khốn này sẽ g·iết hết lũ thuộc hạ của bọn chúng lắm. Năm người cảm thấy đầu mình to như cái đấu, nhất thời chỉ biết gào thét đuổi theo chứ còn biết làm thế nào?