Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 74
topicBé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 74 :Về lại ngọn núi ở quê, làm thần tiên nhàn nhã.
—————–
Đây là kết cục mà một con cá voi sát thủ đã thành tâm gõ mõ điện tử hàng ngàn lần đáng được nhận sao?
“Đội trưởng, anh không có trái tim!”
Khi Giang Kinh Mặc đang tức giận đập giường thì mấy đồng đội thiếu đạo đức của cậu đang bàn bạc cách khiêng cậu xuống giường….
Thực tế chứng minh, thiếu đạo đức đúng là có thể lây lan.
Nhìn đám người này mà xem, họ bắt đầu lật ván giường lên rồi kìa.
Thậm chí Thời Tuế còn bắt đầu nghiên cứu xem có nên làm một cái cáng kim loại để khiêng cậu đi hay không.
Giang Kinh Mặc: …Thôi không cần đâu.
Dưới ánh mắt nghi ngờ của đồng đội, cậu ‘thân tàn chí không tàn’ đứng dậy, nụ cười trên môi như sắp không giữ nổi.
Kẻ thiếu đạo đức rồi cũng gặp quả báo…
Giang Kinh Mặc nhìn đám người ‘quả báo’ trước mặt mình, thở dài một tiếng, cố gắng chỉnh khuôn mặt ngoan hiền vô hại thành dáng vẻ hung thần tàn ác.
“Đi thôi, xuống tàu!”
Đội của Thời Tuế nhanh chóng xuống du thuyền, lên chiếc xe của Cục Quản lý Dị năng đã đợi sẵn bên cạnh.
Chiếc xe lăn bánh, các giảng viên của từng lớp đã tổ chức cho sinh viên xuống tàu, đứng đợi ở bến cảng, chuẩn bị lên xe trở về trường.
Mọi lối vào đều được thắt chặt an ninh, các sinh viên sau sự việc vừa xảy ra vẫn còn chút bơ phờ.
Hòa Cảnh Minh – người bị đóng giả cũng đã được tìm thấy nhưng vẫn còn hôn mê bất tỉnh.
Sau khi nhà trường báo cáo, Cục An ninh Hồng Kông bắt đầu tìm kiếm từ Học viện Dị năng, cuối cùng xác định được Hoà Cảnh Minh đã bị tráo đổi trong kỳ nghỉ vừa qua tại một khu trò chơi nào đó.
Khu trò chơi đó có liên quan đến vụ việc này, khi họ tìm đến nơi, thì người đã đi mất, liên lạc bị cắt đứt, đồ đạc cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ. Theo lời của cư dân xung quanh, họ đã dọn đi cách đây vài ngày.
Sau khi họ đột nhập vào, phát hiện Hòa Cảnh Minh đang hôn mê trong một căn phòng phía sau.
Hiện tại anh ta đang được điều trị tại bệnh viện, nhưng nhìn chung không có vấn đề gì nghiêm trọng.
Có vẻ như ngay từ đầu đối phương đã không có ý định lấy mạng Hoà Cảnh Minh, nên trước đó vẫn chăm sóc khá tốt, chỉ là mấy ngày cuối cùng trước khi chạy trốn thì mới đánh ngất rồi bỏ mặc.
Bên này, các sinh viên năm hai của lớp cấp cao sau khi nhận được tin tức đều thở phào nhẹ nhõm.
Giảng viên thông báo trong thời gian tới sẽ tiến hành một cuộc kiểm tra tập trung, đồng thời dặn dò không được tiết lộ bất kỳ điều gì về những việc đã xảy ra trên biển.
Nhóm sinh viên nhìn nhau một lượt.
Sau đó nghiêm túc gật đầu.
Giảng viên gật đầu hài lòng. Nhưng sau đó, ông liền nghe lũ nhãi ranh này mở miệng:
“Chắc chắn không nói rồi, bây giờ mà nói ra thì chẳng phải là đang tiết lộ bí mật nội bộ cho viện khác sao?”
“Đúng đúng đúng, đừng nói vội, cứ để bọn họ kiêu căng đi, rồi để Tiểu Giang vả mặt hết một lượt.”
“Cậu nói đúng đấy, hê hê hê hê—”
Những tiếng cười gian xảo của đám sinh viên đã không thể giấu nổi.
Dù sao thì, xử lý được Hải Ma Nữ, mọi người đều có thể đoán được cấp bậc tiềm năng của Giang Kinh Mặc chắc chắn rất cao, nghĩ thế này cũng không sai.
Các giảng viên vốn còn có chút lo lắng về tình trạng tâm lý của các sinh viên: …
Họ chỉ biết lắc đầu bất lực.
Lũ nhóc ranh này.
*****
Trụ sở Quản lý Dị năng Hồng Kông trông không khác gì so với các tòa nhà chính phủ thông thường.
Ánh mặt trời chói chang, biểu tượng ngôi sao đại diện cho Cục Quản lý Dị năng tỏa sáng rực rỡ.
“Được rồi, tình hình bên chúng tôi đã nắm rõ.”
Cục trưởng An của Cục Quản lý Dị năng Hồng Kông thoạt nhìn hơn 60 tuổi, khuôn mặt hiền từ luôn nở nụ cười. Bên cạnh ông là Phó cục trưởng Thẩm, một người đàn ông trung niên khoảng ba, bốn mươi tuổi với khuôn mặt cau có, trông không dễ tiếp cận.
Cục trưởng An mời đội của Thời Tuế ngồi xuống ghế sofa đối diện, cầm trên tay bản báo cáo mà Đoạn Mặc Hiên chỉ mới viết được một nửa. Ông đã đọc xong và đặt nó lên bàn.
Cục trưởng An từng là giảng viên của Học viện Dị năng, từng dạy cha của Thời Tuế, vì thế Thời Tuế rất kính trọng ông.
Dù ông lúc nào cũng mang dáng vẻ vui vẻ, dễ gần, nhưng thật lạ là không ai dám lỗ mãng trước mặt ông.
Đoạn Mặc Hiên cúi đầu, bị kẹp giữa Giang Kinh Mặc và Cốc Khải. Thời Tuế ngồi ở mép ngoài, hắn hé miệng muốn nói gì đó.
Cục trưởng An giơ tay, ngăn Thời Tuế lại.
“Người trẻ tuổi ấy mà, khi liên quan đến gia đình thì đôi lúc cũng khó tránh khỏi dao động. Nhưng chẳng phải đã có bằng chứng cho thấy cậu ấy không hề có ý định đó sao? Chúng tôi sẽ xử lý nghiêm tổ chức đứng sau vụ việc lần này, cũng sẽ truy cứu đến cùng, nhưng sẽ không làm liên lụy đến người vô can.
Chỉ có thể nói rằng đối phương rất biết cách nắm bắt tâm lý người khác, đã bắt đầu lặng lẽ xâm nhập. Ở nước ngoài hiện nay, khắp nơi đều có gián điệp, còn trong nước chúng ta luôn đoàn kết, khác hẳn với nước ngoài. Chúng ta nhất định phải bảo vệ vững chắc phòng tuyến này, không để thứ đó kiểm soát đất nước của chúng ta.”
Phó cục trưởng Thẩm đứng bên cạnh nhíu mày như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng nhìn sắc mặt của Cục trưởng An, ông vẫn không thốt lên lời.
“Thế này, cậu bổ sung thêm thông tin vào tài liệu này, muộn nhất là hai tuần nữa giao cho tôi. Ở đây cũng không còn việc gì nữa, đúng lúc có người trong cục phải đi vào thành phố, tôi đã nói với họ, để họ tiện đường đưa cậu đi luôn, tranh thủ thời gian ở bên cạnh người thân.”
Thời gian ở bên cạnh người thân vẫn luôn rất quý giá.
Cục trưởng An khẽ thở dài.
Đoạn Mặc Hiên lập tức đứng bật dậy, gật đầu mạnh rồi chạy ra ngoài.
“Cục trưởng, việc này không phù hợp với quy trình.”
Phó cục trưởng Thẩm cau mày.
“Đã cho giám sát toàn bộ quá trình rồi, còn có gì không phù hợp? Tiểu Thẩm à, làm lâu như vậy rồi, mà vẫn chưa học được cách linh hoạt. Cũng không trách được người khác đều gọi cậu là Thẩm mặt đen.”
Việc đưa Đoạn Mặc Hiên đến bệnh viện thực chất là để giám sát anh ta cho đến khi vụ việc được điều tra xong.
Cục trưởng An cười nói.
Phó cục trưởng Thẩm nghe vậy, mới gật đầu.
“Tiểu Thẩm, cậu dẫn Thời Tuế và Cốc Khải vào phòng bên cạnh uống trà đi. Tôi đã muốn trò chuyện với dị năng giả cấp 3S thứ 8 trong nước này từ lâu rồi, xem sự ăn ý của các cậu thế nào. Biết đâu sau này lại giữ được một người ở lại làm việc cho Hồng Kông chúng ta, các thành phố khác chắc phải ghen tỵ chết mất.”
Cục trưởng An vừa cười vừa nói, ra hiệu cho Phó cục trưởng Thẩm đưa hai người rời đi.
“Bác An.”
Trước mặt Cục trưởng An, Thời Tuế thu lại dáng vẻ lười nhác, nghiêm túc ngồi thẳng, nhưng không đứng lên, chân mày hắn hơi nhíu, toàn thân tản ra sự chính trực.
“Đi đi, chẳng lẽ bác còn có thể ăn mất đội viên của cháu sao?”
Cục trưởng An ngắt lời.
Thời Tuế liếc nhìn Giang Kinh Mặc, cậu chớp chớp mắt, như cảm nhận được điều gì, khẽ hỏi: “Đội trưởng, bác này có ăn cá nhỏ không?”
Thời Tuế:…
Nhìn cái dáng vẻ không tim không phổi của cậu mà xem!
Cốc Khải không nín được cười, Cục trưởng An cũng bật cười ha hả.
Thời Tuế cũng không nhịn được, bàn tay lớn của hắn vỗ nhẹ lên đầu nhỏ của cậu.
Em nghĩ cáo già có ăn cá không?
Hắn cười, cố ý trêu: “Có ăn cá nhỏ, ăn sạch đến mức không còn một mảnh xương.”
“Thật sao?”
Giang Kinh Mặc suy nghĩ rất nghiêm túc, trông giống hệt một học sinh tiểu học mới vào lớp, khi thầy cô hoặc phụ huynh nói gì đó thì phải suy nghĩ thật lâu trong đầu.
Sau đó cậu nói với vẻ mặt rất nghiêm trang.
“Em không tin, để em thử xem.”
“Đây là đang vu khống đấy à.”
Cục trưởng An cười rồi bảo hắn ra ngoài.
Khi phòng họp nhỏ chỉ còn lại ông và Giang Kinh Mặc, ông vẫn cười tươi như vậy.
Nhưng cũng thật khéo, Giang Kinh Mặc cũng có thói quen cười rạng rỡ.
Hai khuôn mặt tươi cười cứ thế nhìn nhau vài giây.
“Chuyện là thế này,” Cuối cùng Cục trưởng An cũng mở lời, “Dị năng của cậu ở Cục Dị Năng vẫn đang được nghiên cứu, ý của chúng tôi là, đợi sau khi Đại hội bốn viện kết thúc, thì sẽ công bố tên và tiềm lực dị năng cấp 3S quốc gia của cậu.”
Giang Kinh Mặc gật đầu.
Cậu không có ý kiến gì.
“Chúng tôi còn nghe nói là cậu đã bị mất ký ức trước đây? Với lại, hoạt động gần đây của tổ chức đứng sau thuốc P ngày càng gia tăng, chúng tôi muốn biết liệu cậu có hiểu biết gì về thuốc P không?”
Giang Kinh Mặc nhìn đối phương với ánh mắt vô tội.
Một lát sau, cậu đưa tay gãi đầu, cười gượng: “Bác cục trưởng ơi, cháu học tập không giỏi, chưa kịp học thuộc mấy thứ về thuốc P đâu ạ.”
“Ồ….”
Cục trưởng An nhớ đến thành tích văn hoá bùng nổ của Giang Kinh Mặc, trong chốc lát không biết nói gì, nhìn cậu một lúc.
Lúc này, im lặng còn hơn ngàn lời.
Giang Kinh Mặc:…
Cũng không cần phải hiểu ra nhanh vậy đâu.
Cậu chỉ là một con cá voi sát thủ thôi mà.
Không lâu sau, Giang Kinh Mặc rời khỏi phòng, tìm Thời Tuế và Cốc Khải, chuẩn bị tới bệnh viện thăm ông nội của Đoạn Mặc Hiên.
Xe rời khỏi Cục Quản lý Dị Năng Hồng Kông.
Cục trưởng An đứng trước cửa sổ, tay cầm một chiếc cốc tráng men cũ kỹ, bên trong đựng trà đặc, tỏa hương thơm.
Ông nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
“Cục trưởng, chuyện này có gì đó không ổn? Tổ chức này bắt đầu hoạt động mạnh mẽ hơn, tôi cứ có cảm giác nó có mối liên hệ chặt chẽ với cậu nhóc tên Giang Kinh Mặc này, hơn nữa cậu ta còn là một dị năng giả cấp 3S, tính cách lại quá lạ lùng, thật sự có một dị năng giả hiền lành như vậy sao?”
Phó cục trưởng Thẩm nhíu mày, không hài lòng nói.
“Tôi nói thật, cậu ta là một phần tử nguy hiểm, tốt nhất chúng ta nên tìm lý do nào đó để tạm thời hạn chế cậu ta, nếu gặp phải tai hoạ gì, hai chúng ta đều sẽ gặp rắc rối.”
“Cậu nói giam là giam, đơn giản như vậy?”
Cục trưởng An cười lắc đầu.
“Được rồi, cậu đi làm việc của mình đi, có vấn đề gì tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
“Tôi không có ý đó, cục trưởng….”
Cục trưởng An phất tay.
Phó cục trưởng Thẩm gật đầu, chuẩn bị rời đi, chỉ là khi quay người lại, ánh mắt nhìn theo xe của đội Thời Tuế vẫn không mấy thiện cảm.
Cho đến khi cửa phòng phía sau kêu một tiếng ‘cạch’ đóng lại.
Cục trưởng An mới từ từ mở miệng, trong mắt ánh lên một tia sắc bén, miệng vẫn cười rạng rỡ.
“Không thể nhìn thấu à, nhưng lại sắp bị lộ rồi, cái gì mà cá voi sát thủ? Rõ ràng là một con hồ ly nhỏ.”
*****
“Cục trưởng An đã nói gì với em vậy?”
Cốc Khải vừa lái xe vừa nhìn qua gương chiếu hậu về phía Giang Kinh Mặc và Thời Tuế.
Anh vừa hỏi, trong lòng vừa thắc mắc—hai người đàn ông cao to, mỗi người ngồi một bên không phải tốt hơn sao? Sao cứ phải chen chúc vào giữa như vậy? Không cảm thấy ngồi ở chỗ nhô lên giữa các ghế rất khó chịu à?
Mặc dù Giang Kinh Mặc hơi gầy, nhưng so với một người đàn ông trưởng thành bình thường, cậu không hề thấp bé hay nhẹ cân chút nào.
Rốt cuộc thì phải ngồi sát vào nhau để làm gì?
Đội trưởng đang quan tâm đến bạn học nhỏ à?
Hay là….
Nhớ lại lần trước khi họ nhìn thấy tình huống đó, Cốc Khải và Đoạn Mặc Hiên luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng sau khi họ đến gần, lại không dám hỏi thẳng.
Cốc Khải đang suy nghĩ.
Bỗng nghe thấy Giang Kinh Mặc lên tiếng.
“Không nói gì nhiều, chỉ nói sau Đại hội bốn viện, sẽ công bố tên và cấp bậc dị năng 3S của em.”
Giang Kinh Mặc nhớ lại nụ cười hiền lành nhưng ánh mắt sắc bén của Cục trưởng An, cậu thở dài cảm thán.
“Ánh mắt ấy thực sự trông như ông ấy sắp ăn cá nhỏ vậy, nhìn không thấu.”
Ở trước mặt Cục trưởng An, cậu cảm thấy không thoải mái.
Thời Tuế cũng nghiêng đầu nhìn qua, ánh mắt viết rõ ràng—anh nói đúng chứ?
Giang Kinh Mặc lại cười.
Nhưng nụ cười nhanh chóng biến mất, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Ông nội Đoạn đã nhập viện mấy ngày rồi? Vừa rồi dáng vẻ của cục trưởng như thế, có phải ngụ ý rằng….”
Câu nói này khiến cả ba người trong xe đều im lặng.
Một lúc sau, Cốc Khải mới lên tiếng.
“Hiên Tử cũng thật là, không chịu nói câu nào, đội trưởng, cậu cũng vậy, rõ ràng là đã nhìn ra, vậy mà vẫn để cậu ấy đến.”
“Nếu không để cậu ấy tự giải quyết, cậu ấy sẽ có khúc mắc.”
Thời Tuế rõ ràng là người duy nhất trong đội ngoài Đoạn Mặc Hiên biết ông Đoạn nhập viện, vì chính hắn là người đã tìm bệnh viện.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ: “Em đâu có khả năng tiên tri, mọi việc chưa xảy ra thì sao biết Hiên Tử đang che giấu điều gì.”
Bên trong bệnh viện rất yên tĩnh.
Ba người đã tới trước cửa phòng bệnh.
Vì đây là khu chăm sóc đặc biệt, hơn nữa nhờ có quan hệ của Thời Tuế, nên đây không phải loại phòng bệnh cấm người thân vào.
Đoạn Mặc Hiên đã ngồi bên giường, nhẹ nhàng nắm lấy tay ông Đoạn.
Ông cụ vốn đã gầy guộc, giờ đây càng giống như chỉ còn lại bộ xương, nếu không tận mắt chứng kiến, rất khó tin rằng chỉ trong vòng một hai tuần, một người có thể gầy đi nhiều như thế.
Bác sĩ chính vừa bước ra từ bên trong, thấy Thời Tuế, theo phản xạ hít sâu một hơi, cuối cùng chỉ lắc đầu bất lực.
Phát hiện quá muộn, tuổi cũng đã cao, đây đã là kéo dài thêm vài năm tuổi thọ rồi.
Ông cụ dường như nghe thấy tiếng động bên ngoài, cố gắng quay đầu lại nhìn họ một cái, sau đó nói gì đó với Đoạn Mặc Hiên.
Đoạn Mặc Hiên sững người, quay đầu đứng dậy.
Đoạn Mặc Hiên có vẻ ngoài thuộc kiểu mặt trời nhỏ sáng sủa, vui vẻ. Cả ngày luôn tươi cười, trông như chẳng có gì phải lo lắng, nhưng lúc này, dù đã cố gắng cười, nhưng đôi mắt anh ta đã đỏ hoe.
Anh ta đưa tay lau mắt rồi bước ra ngoài.
“Đội trưởng, lão Cốc, Tiểu Giang, vào đi. Ông nội nói muốn gặp mọi người.”
Bên giường, ông Đoạn vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng khuôn mặt hốc hác của ông khiến nụ cười ấy trông không còn vẻ tươi tắn.
Ông yếu ớt cố gắng mở miệng.
“Không sao đâu—đây là lẽ tự nhiên của con người, đừng buồn, sống tốt hết cuộc đời này, những người quan trọng với cháu rồi sẽ đến đón cháu. Giờ chỉ là lúc phải nói lời tạm biệt mà thôi.”
“Ông nội.”
Đoạn Mặc Hiên lau nước mắt trên má.
“Ông giữ sức đi, chúng ta vẫn có thể cố gắng thêm chút nữa.”
Ông Đoạn chỉ mỉm cười, rồi nhìn về phía Thời Tuế.
“Cháu trai của ông—nó làm tốt chứ?”
Ánh mắt Thời Tuế cũng thoáng một tầng hơi nước, hắn cúi người, nhẹ giọng nói.
“Rất tốt, cậu ấy đã làm rất tốt, cậu ấy vẫn luôn nghe lời ông.”
Khác xa với những kẻ chỉ biết thỏa mãn dục vọng cá nhân.
“Những kinh nghiệm và lời dạy dỗ khi ông tham gia quân ngũ đã có tác động tích cực đến cậu ấy.”
Dù có xao động, dù đã vài lần nhìn thấy tác dụng của loại dược phẩm đó, nhìn thấy cái gọi là thành ý của tổ chức kia.
Dù đã từng dao động, nhưng cậu ấy chưa bao giờ chọn con đường sai lầm, cậu ấy luôn chọn bảo vệ người khác, thay vì làm hại họ.
“Thế thì tốt rồi.”
Ông cụ nở nụ cười, gắng sức thở ra một hơi.
“Về nhà đi—tìm cái ngăn kéo mà cháu hay giấu tiền cho ông….”
“Ông nội!”
Đoạn Mặc Hiên theo phản xạ nhìn vào màn hình theo dõi, rồi bấm nút báo động.
Ông cụ từ từ nhắm mắt lại, như thể đã yên lòng, không cần tiếp tục nằm dài chịu đựng cơn đau đớn này nữa. Giọng ông bình yên, nhẹ nhàng như tuyết đầu mùa rơi xuống không một tiếng động.
“Bà của cháu đến đón ông rồi—nhóc con, đừng sợ, ông chỉ là về lại ngọn núi ở quê, làm thần tiên nhàn nhã mà thôi.”
Lúc này là buổi sáng, ánh sáng vàng nhạt đang từ từ trải khắp mặt đất, dịu dàng bao phủ từng chút một.
Bốn người bị bác sĩ khẩn trương đẩy ra khỏi phòng bệnh.
Những biện pháp cấp cứu hòa quyện với mùi thuốc sát trùng, xen lẫn với tiếng nói bình tĩnh mà nhanh nhẹn của các bác sĩ, và cả âm thanh điện tử lạnh lùng.
Bệnh viện là vậy—trật tự nhưng hỗn loạn, những bức tường trắng phản chiếu niềm vui và nỗi buồn.
Chuyến đi này, cả đội đều như lạc lối, chưa thể lấy lại tinh thần.
Đoạn Mặc Hiên còn phải thực hiện một loạt thủ tục. Anh ta tự nhận không còn người thân nào khác, ông cụ cũng chẳng bao giờ nhắc đến người cha kia của anh ta.
Vì vậy, mọi thứ đều được giản lược.
Đến tối, Cốc Khải lái xe, Đoạn Mặc Hiên ôm hộp tro cốt ngồi lặng lẽ trên ghế phụ.
Ông cụ đã ra đi, anh ta cũng không khóc, chỉ có đôi mắt là đỏ hoe, quai hàm cứng lại, toàn thân như cây cung căng cứng.
Đoạn Mặc Hiên lặng lẽ xuống xe, lặng lẽ bước vào nhà.
“Để tôi xem còn gì cần làm nữa không, sau đó cứ để Hiên Tử yên tĩnh một mình.”
Có lẽ khi ở một mình, cậu ấy mới có thể khóc và cảm thấy nhẹ lòng hơn một chút.
Lúc này, Giang Kinh Mặc yên lặng đi theo sau Thời Tuế, cả hai chuẩn bị lên xem tình hình rồi rời đi. Thế nhưng, ngay lúc đó, một tiếng còi xe gấp gáp vang lên phía sau.
Thời Tuế và Giang Kinh Mặc lập tức quay đầu lại, lông mày của Thời Tuế nhíu chặt. Một cặp vợ chồng hoảng hốt chạy từ chiếc xe đậu bên ngoài xuống, lao thẳng đến cửa căn nhà, nhưng bị Thời Tuế và Giang Kinh Mặc chặn lại. Thời Tuế ra hiệu cho Cốc Khải đi lên trước.
Hai người bị chặn lại không kìm được bắt đầu la hét.
“Tránh ra! Tránh ra! Tôi phải hỏi Đoạn Mặc Hiên cho ra lẽ, nó có ý gì? Nó có ý gì hả?! Em trai của nó bị bắt mà nó chỉ biết đứng nhìn thôi sao?!”
Người phụ nữ kia trông có phần điên dại, không thèm để ý đến Thời Tuế, người mà trước giờ bà ta vẫn luôn cố ý lấy lòng đang ở đây. Bà ta bắt đầu chửi rủa Đoạn Mặc Hiên.
“Tôi đã nói từ lâu rồi, nó là cái đứa vô ơn. Đến Hồng Kông rồi mà cũng không đến thăm bố mình lấy một lần, suốt ngày đối đầu với em trai. Rõ ràng là Tử Vũ đã nhường nhịn nó đủ điều, mà nó vẫn không biết đủ sao? Nó còn muốn cái gì nữa? Cuộc sống của mình không tốt thì phải đẩy em trai vào tù à?!”
Bà ta còn chưa nói hết thì đã bị Giang Kinh Mặc dùng một tay bóp chặt cổ.
Giang Kinh Mặc nhếch môi cười, là nụ cười thường trực trên môi, nhưng lúc này tâm trạng của cậu khiến nụ cười đó trở nên vô cùng gượng gạo.
Tay chậm rãi dùng lực.
Nhìn thấy nỗi sợ hãi hiện lên trong mắt người phụ nữ, hơi thở của bà ta cũng trở nên dồn dập.
“Đội trưởng không ra tay với phụ nữ, nhưng tôi thì không có đạo đức gì đâu. Bà muốn nói gì thì suy nghĩ cho kỹ rồi hẵng nói nhé.”
Thời Tuế đứng bên cạnh, bấm vài cái trên màn hình điện thoại.
Tiếng ồn ở đây gây náo loạn cả xóm, mà khu này lại là nơi các hộ gia đình có mối quan hệ hàng xóm rất tốt. Thấy có chuyện xảy ra, nhiều cụ già đang đi dạo cũng vây quanh lại.
Ban đầu cha của Đoạn Mặc Hiên bị Giang Kinh Mặc dọa cho một trận, đưa tay định gỡ tay Giang Kinh Mặc ra. Nhưng khi thấy Giang Kinh Mặc đưa tay kia lên, ông ta sợ đến mức lùi lại một bước, nhưng sau đó lại cảm thấy mình có lý lẽ chính đáng.
“Cậu làm gì đấy? Làm gì đấy?! Đây là cố ý gây thương tích, dị năng giả thì giỏi lắm sao? Dị năng giả thì có quyền tùy tiện ức hiếp người thường sao?! Bà ấy nói sai gì à? Con trai tôi đúng là đồ vô ơn, đến Hồng Kông bao nhiêu năm mà không thèm nhìn bố ruột lấy một lần, chỉ vì một chút hiểu lầm mà đẩy em trai ruột vào tù. Bây giờ nó giữ các người lại đây để làm gì?! Để làm gì?! Cha ruột của tôi gặp chuyện mà nó cũng không cho tôi nhìn mặt ông lần cuối? Nó lấy cái quyền gì mà làm hết thủ tục một mình?!”
Thấy mọi người xung quanh đều tụ tập lại.
Ông ta càng thêm ngạo mạn.
“Mọi người phân xử giúp tôi, có ai lại để ông nội qua đời mà không thông báo cho bố ruột không? Còn đẩy em trai vào tù chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt, có đứa con nào như vậy không?”
Hàng xóm xung quanh nhìn nhau, chưa kịp lên tiếng.
Thời Tuế đã tóm lấy cha Đoạn, người vừa lấy hết can đảm để cố gỡ tay Giang Kinh Mặc ra, rồi quật ông ta xuống đất.
Đối phương còn định la lối, nhưng Giang Kinh Mặc đã bị Thời Tuế nhẹ nhàng vỗ lên cổ tay
Thời Tuế ung dung nói: “Lùi lại đi, anh cũng có thể không cần đạo đức đâu.”
Hoặc có thể nói, vốn dĩ hắn cũng chẳng có bao nhiêu đạo đức.
Khi những người hàng xóm xung quanh dần hiểu ra sự việc, có người thì thầm bàn tán, ánh mắt hướng về phía cửa sổ nhà Đoạn Mặc Hiên.
“Ông Đoạn mất rồi sao?”
“Đã được đưa đi bệnh viện mấy ngày trước rồi, ai da, tôi còn tưởng có thể cầm cự thêm một thời gian.”
“Vậy bây giờ chuyện này là thế nào?”
Giang Kinh Mặc lướt điện thoại, đưa ra một tệp tài liệu.
“Tôi đã bảo anh tôi điều tra rồi. Ông nói anh Chim nhỏ chưa từng đến thăm ông, nhưng ngoài lúc công ty gặp vấn đề ra, ông cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc đến thăm ông nội Đoạn cả.”
“Cậu nói cái gì? Đừng có nói hươu nói vượn!”
Cha Đoạn có lẽ muốn tạo dựng hình ảnh một người con hiếu thảo trước mặt những người xung quanh.
“Chẳng phải tất cả đều là do cái thằng Đoạn Mặc Hiên kia gây ra sao? Nó không cho tôi vào, bây giờ bố ruột qua đời cũng không cho tôi nhìn mặt lần cuối. Nhưng chắc chắn ông cụ muốn chúng tôi hòa thuận, hiện tại tôi đã sẵn sàng ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với nó!”
Thời Tuế cười khẩy một tiếng.
“Vậy để tôi lấy cho ông xem sổ ghi chép về số tiền sinh hoạt mà ông gửi cho ông Đoạn mỗi năm nhé? Từ lúc đưa Đoạn Mặc Hiên lên núi, một năm ông chỉ gửi sáu trăm, ông cũng dám nghĩ đấy. Tòa án phán mức trợ cấp tối thiểu hàng năm cũng không dám phán như vậy.”
Nghe Thời Tuế nói vậy, sắc mặt cha Đoạn lập tức biến đổi, hoàn toàn không ngờ rằng Thời Tuế lại biết về chuyện này.
Ông ta mở miệng định nói gì đó.
Một chiếc hộp gỗ cũ kỹ bay tới đập thẳng vào đầu cha Đoạn, còn văng đến chỗ người phụ nữ đang phát điên, bị những người xung quanh giữ lại để bình tĩnh hơn.
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Đoạn Mặc Hiên đứng trên lầu, từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống họ.
Chiếc hộp gỗ bị vỡ ra, số tiền bên trong vương vãi khắp nơi.
Hòa với máu nhỏ xuống từ đầu cha Đoạn cùng tiếng rên đau đớn của ông ta.
“Phí sinh hoạt mà 10 năm qua các người gửi, một cắc ông nội cũng không đụng tới. Đây là sáu ngàn, đếm lại cho kỹ, rồi theo tờ giấy ông nội viết cuốn xéo đi.”
Đoạn Mặc Hiên chậm rãi nói từng chữ một.
“Từ lâu ông nội đã không muốn nhận ông làm con nữa, đừng có đến trước nhà ông nội tôi làm loạn. Còn về tiền trợ cấp của tôi, sau này chúng ta sẽ tính toán rõ ràng.”
Có người nhặt tờ giấy lên.
“Đúng là chữ của ông Đoạn, tôi nhận ra.”
“Tôi đã nói rồi, chưa bao giờ thấy thằng con này của ông Đoạn đến thăm một lần tử tế, hỏi ông Đoạn, ông ấy chỉ thở dài. Tôi cứ tưởng nó chẳng nên thân, hóa ra là chuyện như vậy.”
“Còn em ruột nữa chứ, em cùng cha khác mẹ, gọi em ruột cái gì?”
Người phụ nữ kia vẫn đang chửi rủa.
Nhưng những lời nói của mọi người xung quanh như đập thẳng vào mặt cha Đoạn, sắc mặt ông ta trông vô cùng khó coi, còn muốn nói thêm gì đó. Đúng lúc này, xe của đội trị an báo còi inh ỏi chạy vào.
“Là ai báo cảnh sát?”
Thời Tuế giơ tay, chỉ vào hai người kia, giọng nói lạnh lùng, ánh mắt đầy sát khí.
“Con trai họ bị tình nghi liên quan đến hoạt động phạm pháp với một tổ chức quốc tế, vụ này đã được lập án ở cục. Nhưng họ cứ khăng khăng đó là hiểu lầm, còn vì con trai cưng mà tới đây gây sự. Tôi nghi ngờ họ cũng có liên quan đến vụ này nên mới tố giác. Đây là một vụ án lớn, các anh có thể kiểm tra hồ sơ vụ án liên quan xem có cần đưa họ về để hợp tác điều tra hay không.”