Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 80

topic

Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 80 :Đừng có suốt ngày chỉ nghĩ đến việc chơi xấu đàn anh.

—————

Giọng nói này rõ ràng mềm mại hơn trước rất nhiều.

Thời Tuế nhận ra có gì đó không ổn, nhưng Giang Kinh Mặc không đợi hắn hỏi thêm đã dứt khoát cúp máy trong tiếng ồn ào đột ngột bùng lên từ phía đầu dây bên kia.

“Là say rồi, hay là bị tâng bốc đến choáng váng?”

Thời Tuế cụp mắt nhìn điện thoại, đứng dậy chuẩn bị đi đón con cá nhỏ không biết đang nghĩ gì kia về.

Lúc này trời đã tối đen như mực.

Biệt thự nhà họ Trương, một nhóm thanh niên vẫn còn náo nhiệt ầm ĩ.

Nhưng giờ cả đám đã chuyển từ trong nhà ra ngoài sân.

Ánh đèn trước cổng kéo dài đến tận cuối con đường, mờ dần nơi giao nhau với đại lộ, hòa vào ranh giới của bầu trời đầy sao, ánh sáng lay động, men theo cơn say, dù là những người trẻ tuổi có thị lực ban đêm tốt cũng hoa mắt chóng mặt.

“Nếu lúc nãy tôi không thả quả bom đó ra trước, mà dùng quả nhỏ để chặn cậu thì tôi đã thắng rồi!”

“Đồ ngốc, đó gọi là diễn xuất, là tính toán, hiểu chưa? Tôi thắng cậu nhờ thực lực của chính mình đấy!”

Trong cơn gió lạnh, bọn họ vẫn còn tranh cãi về ván bài vừa rồi.

Giang Kinh Mặc thì nằm thoải mái trên ghế dài đầy gối ôm, ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Trong màn đêm đen đặc, không ai nhìn rõ sắc mặt cậu, cậu vốn đã nửa say nửa tỉnh, mắt lim dim.

Cậu đưa tay ra, như muốn chạm tới bầu trời đầy sao phía trên.

Không với tới được…

Giang Kinh Mặc từ từ thở ra một hơi dài.

Cậu lim dim mắt cười, đảo mắt nhìn quanh một lượt.

Đông vui như vậy cũng tốt, nếu có thể, cậu cũng muốn thế giới quanh mình lúc nào cũng rộn ràng thế này.

Giang Kinh Mặc mơ màng đặt tay lên ngực.

Cảm nhận được sợi dây leo đen trắng nơi lồng ngực đang khẽ động theo từng nhịp tim của cậu, như đang hút lấy sinh lực của cậu, lại giống như đang bảo vệ cậu.

Tất cả ký ức ùa về một cách lộn xộn, nhưng mảnh ký ức cuối cùng kia, thật mơ hồ, rốt cuộc đó là gì?

Giang Kinh Mặc có chút mông lung, nhưng dù không nhớ rõ ký ức gần thời điểm bị thương, chỉ cần nhìn tình hình hiện tại, sự hoành hành của thuốc P, cậu cũng có thể đoán được đại khái…. Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.

Chờ thêm chút nữa vậy….

Giang Kinh Mặc nghĩ thầm.

Cho đến khi những thanh niên bên cạnh lại bắt đầu náo loạn.

Nguyên nhân là vì họ nhìn thấy một bóng dáng đang bước xuống xe từ xa tiến lại.

Ánh đèn chói mắt cộng với những lời Giang Kinh Mặc nói trước đó đã khiến cả nhóm bị đánh lừa…. tưởng tượng ra cô bạn gái giàu có và xinh đẹp của cậu.

Đám người thò đầu ra nhìn, vừa đánh giá vừa không quên hét lên với Giang Kinh Mặc.

“Đại ca!! Đại ca!!! Có phải chị dâu đến rồi không?!”

Suy nghĩ của Giang Kinh Mặc chỉ rõ ràng trong chốc lát khi ngước nhìn bầu trời, sau đó lại mơ hồ. Tửu lượng kém khiến cậu bị kéo vào cơn say, lảo đảo đứng dậy, còn nghiêm túc chỉnh lại cổ áo: “Vậy… vậy thì tôi về nhà đây.”

“Được, được.”

“Ơ nhưng mà… Sao chị dâu cao thế?!”

Khi người kia càng lúc càng đến gần, cuối cùng cũng có người cảm thấy có gì đó sai sai. 

Nhưng câu nghi vấn vừa thốt ra khỏi miệng, Giang Kinh Mặc đã chạy đến trước cổng.

Có một người hưng phấn vì uống nhiều, ngây ngô mở miệng chào: “Chào chị dâu! Chị dâu, chị vất… vất vả…?!”

Đến khi nhìn rõ gương mặt anh tuấn ngời ngời kia, rồi lại nhìn khí chất quen thuộc và phong thái lười biếng.

“Hình như tôi cũng uống quá chén rồi…” Người nọ mơ màng dụi mắt, “Sao tôi lại thấy chị dâu… giống đàn anh Thời Tuế thế nhỉ?”

Người bên cạnh lập tức kéo cậu ta về.

Người anh em à, tỉnh táo lại chút đi, tửu lượng của anh Giang kém, uống một chút là say, còn tửu lượng của cậu, cậu còn không tự biết?

Đây mà là giống hả, đây rõ ràng là Thời Tuế thật đấy!

Cả đám thanh niên vừa gọi Thời Tuế là chị dâu bỗng đứng cứng ngắc, ngoan ngoãn đứng nép sang một bên, cố gắng im lặng, ánh mắt toát lên vẻ ngây thơ vô tội.

Thời Tuế mỉm cười nhếch môi, ngẩng đầu hỏi: “Cậu vừa nói gì?”

Đều là anh Giang nói cả, không liên quan gì đến tụi em đâu!!!

Hơn chục thanh niên khóc không ra nước mắt, trong lòng đồng loạt trách móc Giang Kinh Mặc.

Khi người đến gần ánh đèn, Thời Tuế giơ tay đỡ lấy Giang Kinh Mặc đang loạng choạng nhào tới.

Hiện tại Giang Kinh Mặc chỉ thấp hơn Thời Tuế khoảng 7cm, bị Thời Tuế ôm lấy, cậu xoay một vòng trong lòng hắn, rất tự nhiên khoác tay lên vai Thời Tuế.

Trước ánh mắt đầy trách móc của mọi người, bạn học Tiểu Giang vỗ vai đội trưởng nhà mình, nở nụ cười rạng rỡ đầy ngây thơ.

“Để, để tôi giới thiệu với các cậu….”

“Anh Giang! Anh Giang!”

Có người nhận ra Giang Kinh Mặc định nói gì, trợn tròn mắt, bất lực đưa tay ra, cố gắng ngăn Giang Kinh Mặc nói tiếp.

Nhưng rõ ràng, vô dụng.

“Đây là vợ tôi.”

Cậu, đã nuôi anh thú hai chân thành vợ rồi!

Trong ánh mắt tuyệt vọng của mọi người, Giang Kinh Mặc nói hết câu.

Tóc của Trương Dụ Ca dựng đứng cả lên, Liêu Lân không nhịn được, đưa tay lên che mắt.

Cạnh đó, Địch Hán Thu cực kỳ trượng nghĩa, dù bị ánh mắt ngỡ ngàng của Thời Tuế làm chột dạ, vẫn cắn răng lên tiếng.

“Đàn đàn đàn…. đàn anh, đại ca, cậu ấy… cậu ấy say rồi, nên… nên nói lung tung không kiểm soát được….”

Tội nghiệp cậu bạn trẻ, sợ đến nỗi giọng run bần bật.

Thời Tuế cúi đầu, đối diện với đôi mắt long lanh của Giang Kinh Mặc.

“Thật sự say rồi?”

“Không có.”

Bé cá voi sát thủ nhỏ say khướt phẩy tay, quyết đoán phủ nhận.

Thời Tuế khẽ gật đầu, sau đó nhìn đám thanh niên đang co ro sợ hãi như bầy chim cút.

Hắn đột nhiên bật cười, không vội kéo chú cá voi nhỏ đang dính chặt trên người mình ra, mà từ tốn mở lời.

“Vậy tôi có thể nhận được một lời chúc phúc không?”

“Trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử!”

Lại là Địch Hán Thu, cái miệng nhanh hơn não, vừa lớn tiếng nói xong liền cứng đờ người, cười gượng hai tiếng.

Những người anh em đứng sau nhìn cậu ta với vẻ mặt đầy khâm phục, không dám nhìn thẳng—Thật con mẹ nó can đảm!

Địch Hán Thu nuốt một ngụm nước bọt.

Thời Tuế nghe vậy, trong mắt thoáng qua ý cười, nhìn kỹ còn có chút hài lòng.

“Vậy tôi đưa cậu ấy về trước.”

Thời Tuế lịch sự gật đầu, kéo Giang Kinh Mặc phảng phất mùi rượu đang nói nhăng nói cuội, còn dính đầy mùi của người khác ra khỏi sân.

Khi hai người lên xe, đám thanh niên yên lặng nhìn nhau.

“A?”

“Đàn anh Thời Tuế vừa rồi… không phản bác?”

“Ôi mẹ ơi?”

“Thật sự là chị dâu??”

“Không, không chừng chỉ là muốn nghe thử đại ca của chúng ta đang nói nhảm gì thôi, đúng không?”

Nhưng suy đoán này cũng không ngăn được những tiếng “Vãi chưởng” kinh ngạc trong sân, cả đám không thể không rướn cổ từ cổng sân ra nhìn.

Cuối cùng, tất cả lời lẽ chỉ gói gọn trong một câu—”Đại ca trâu bò vãi!”

*****

Trên xe, chiếc xe vừa xóc nhẹ một cái, Giang Kinh Mặc lại càng choáng váng hơn.

Cậu nheo mắt, chống tay lên trán.

Đôi chân dài thả lỏng dựa vào lưng ghế, nửa người chìm trong đệm xe mềm mại, miệng rên rỉ khe khẽ.

Làn da trắng như tuyết hơi ửng hồng, lông mi dài, khi cọ xát vì khó chịu còn vương lại vài giọt nước, dưới ánh đèn đường lướt qua chiếu vào, trông như những viên kim cương nhỏ lấp lánh bám trên hàng mi.

Thời Tuế gần như nín thở, không dám nhìn thêm. Một đường lái thẳng về chung cư, hắn hít sâu một hơi.

“Em uống bao nhiêu vậy?”

Cạch một tiếng.

Âm thanh của dây an toàn được tháo ra, Thời Tuế quay đầu lại, đúng lúc bắt gặp Giang Kinh Mặc đang ngả người về phía mình.

Cá voi sát thủ vốn dĩ đã chẳng mấy khi nói lý lẽ, huống chi là lúc say.

Âm thanh của răng va vào nhau nghe có chút nhói tai.

Tiếng hôn, tiếng hút, tiếng mút đều vụn vặt mơ hồ.

Ngón tay cứ thế mạnh bạo ép đầu Thời Tuế về phía mình, chẳng màng đến việc bản thân có bị đập đau hay không.

Động tác vừa hoang dã, vừa mang đầy tính công kích.

Chiếc răng nhỏ sắc nhọn cắn rách khóe môi hắn, nhẹ nhàng mài đi vị tanh của máu, rồi lại nhuốm thêm một lớp hương máu mới.

Hoàn toàn giống như một con thú hoang đang đánh dấu lãnh thổ.

Thời Tuế theo phản xạ đáp trả, cả hai không ngừng xô đẩy trong xe, thế trận ngang ngửa, ai cũng không chịu lùi bước, sự quấn quýt ấy khiến Thời Tuế tê dại đến tận da đầu trong giây lát.

Khiến hắn có cảm giác, ngay khoảnh khắc này, sự bá đạo và tính công kích của người này….

Mới chính là bộ mặt thật của cá voi sát thủ, kẻ sở hữu danh xưng bá chủ đại dương, tội phạm mặc vest.

Nụ hôn ấy từ môi lan tới tai, rồi tới ngón tay và lòng bàn tay. Trong cơn hỗn loạn, chỉ còn lại hơi thở nóng bỏng rõ ràng.

Giang Kinh Mặc nheo đôi mắt đen, lần nữa bị Thời Tuế bắt lấy, đầu ngón tay đặt lên vai Thời Tuế, cười khẽ.

Ngón tay dần siết chặt, không biết cậu khẽ lẩm bẩm điều gì, Thời Tuế ghé tai lại nghe thì bị cậu cắn nhẹ vào tai, còn bị cắn vào tóc, rồi phì phì nhổ ra.

Từ mùi rượu thoang thoảng trên người và trong miệng Giang Kinh Mặc, Thời Tuế đã có câu trả lời.

Rõ ràng là cậu không uống nhiều, chỉ là tửu lượng kém, mới nhấp một chút đã say.

Giang Kinh Mặc túm chặt áo Thời Tuế. Dĩ nhiên, đây có lẽ là phản ứng bản năng sau khi hôn đến mức mất kiểm soát.

Thời Tuế có phản ứng mạnh hơn con sâu rượu nào đó nhiều, lúc này chỉ có thể lúng túng kéo áo lại, mắt đỏ hoe, giọng khàn khàn gọi Giang Kinh Mặc.

“Đừng kéo nữa.”

Còn đang ở dưới hầm gửi xe đấy! Quá trớn rồi!

Không kéo được áo, sâu rượu bắt đầu kéo quần.

Thời Tuế: …

Đợi đến khi Thời Tuế khó khăn lắm mới lôi được Giang Kinh Mặc lên nhà, cậu mới ngoan ngoãn, mơ màng đi về phía phòng ngủ.

Chờ đến khi định đóng cửa lại, cậu mới nhận ra cánh cửa bị chặn lại….

Thời Tuế nheo mắt, thân hình cao lớn chắn ngay trước cửa, tay giữ lại chiếc quần thể thao bị Giang Kinh Mặc kéo xộc xệch.

“Tỉnh rượu chưa?”

Hắn khàn giọng hỏi, liếc nhìn chỗ đang có chút phản ứng.

“Em không uống nhiều.” Giang Kinh Mặc kiên quyết khẳng định.

Chỉ thấy Thời Tuế cười, một tay khiêng cậu lên vai, đi vào trong phòng, tiện tay ép cậu xuống giường.

Lúc nãy Giang Kinh Mặc kéo áo Thời Tuế, giờ đến lượt Thời Tuế kéo áo cậu, Giang Kinh Mặc không chịu thua, cũng ra tay.

Hai người mạnh mẽ tranh đoạt, một người giữ chặt vai, người kia theo phản xạ gạt tay ra, rồi phản công, cả hai cứ thế dây dưa qua lại, khiến những hoa văn tươi mát trên vải bị dày vò đến nhăn nhúm.

Cho đến khi Thời Tuế lợi dụng phản ứng chậm chạp của sâu rượu, trực tiếp bắt lấy, còn nhẹ nhàng siết hai lần.

Hắn có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ trong lòng bàn tay không ngừng tăng lên.

Giang Kinh Mặc hít sâu một hơi, eo mềm nhũn, tựa đầu vào gối.

Dù cả hai đều là người trưởng thành, chuyện sinh lý cũng là bình thường.

Nhưng hai người vẫn luôn tự kiềm chế, yêu đương cũng giống như học sinh tiểu học.

Không náo loạn, cực kì trong sáng.

Thời Tuế cũng không tìm được thời điểm nào thích hợp để tiến xa hơn, phá vỡ lớp rào chắn cuối cùng. Có thể là chờ gặp mặt phụ huynh? Hoặc là để tình cảm phát triển thêm một bước?

Hoặc là đợi đến khi nhìn thấu những gì Giang Kinh Mặc đang che giấu trong lòng?

Dù sao thì từ khi hai người quen biết đến lúc bắt đầu hẹn hò, thời gian cũng chưa lâu.

“Không hiểu nổi.”

Sống lưng hắn cũng đang khẽ run vì cố kìm nén sự hưng phấn, giọng nói khàn khàn, nhưng tay vẫn không ngừng hành động, hắn cúi đầu hôn nhẹ lên khóe môi Giang Kinh Mặc.

Như đang lẩm bẩm, lại như đang tự phân tích.

“Sao lại có thể thích em đến vậy nhỉ?”

Từ việc kìm nén đến cực độ, tự nhủ rằng đây chỉ là một đứa nhỏ, đừng vội vã, cho đến việc buông xuôi, rồi lại tự thuyết phục mình rằng, em ấy đã là một người trưởng thành, không thử sao biết được.

Mỗi bước đi đều vượt qua giới hạn lý trí của Thời Tuế.

Họ từng vui đùa ngắm cảnh đêm bên bờ sông, cũng từng dựa vào nhau khi bị thương, bốn mùa đã trải qua hai mùa, miễn cưỡng cũng có thể coi như đã trải qua nắng mưa, tuyết lạnh.

Thích một người giống như một chuyện vô cớ, chẳng có lý do rõ ràng, nhưng nghĩ kỹ lại thì dường như sự hoà hợp ấy vốn đã có dấu hiệu từ sớm.

Trong một thoáng ngẩn ngơ, hắn không khỏi nhớ lại… À, hóa ra đó gọi là rung động.

Cổ tay của Thời Tuế bị Giang Kinh Mặc nắm chặt.

Giọng nói vang lên bên tai cậu.

“Em thích anh không?”

Ngón tay Giang Kinh Mặc bấu chặt vào vai Thời Tuế, vô thức siết chặt, cuối cùng kéo mạnh Thời Tuế lại, răng cắn vào vai hắn, khi nghiêng đầu, đôi mắt đen kịt ấy đã chẳng còn vẻ ngoan ngoãn, cũng chẳng còn giả vờ, sâu thẳm đến mức không thấy đáy.

Giống như một tiếng thở dài, lại như ẩn chứa điều gì khác.

“….Thích.”

Cho đến khi Thời Tuế dùng sức, biểu cảm vẫn còn kiềm chế.

Giang Kinh Mặc khẽ ngẩng đầu, cảm giác lạ lẫm đột ngột ập đến khiến cổ cậu cong thành một đường cong đẹp mắt, giọng cũng khàn xuống.

“Đội trưởng, anh đừng….”

…..

Khi tất cả đã yên tĩnh trở lại.

Giang Kinh Mặc nằm trên giường giống như một con cá bị vắt kiệt sức.

Thậm chí cậu vẫn còn hơi ngây ngất.

Chỉ là, vừa nãy là say đến mức vô pháp vô thiên, bây giờ là vừa choáng vừa sảng khoái, đầu óc rối bời như bùn nhão, đến cả thân mình cũng chẳng nhấc nổi.

A….

Cứ thế này đi.

Giang Kinh Mặc buông xuôi mà nghĩ.

Cậu nheo mắt nhìn trần nhà, cảm nhận trên người Thời Tuế vẫn còn lưu lại mùi hương mơ hồ của mình. Thời Tuế mang theo hơi thở ấy, cúi xuống hôn lên chóp mũi cậu, cố tình để cậu ngửi rõ hơn.

Giọng nói cũng hạ thấp.

“Bây giờ em có chuyện gì giấu anh cũng không sao, anh có thể đợi thêm.”

Giang Kinh Mặc nhìn bóng lưng Thời Tuế đi vào phòng tắm, trong lòng tự trách bản thân vừa sung sướng xong là lăn ra phó mặc, sảng khoái đến tê cả da đầu, rồi lại bình thản nằm im, nghĩ xem có nên dùng cá mập giòn dỗ dành hắn chút không.

Cuối cùng, lúc cậu đang mơ mơ màng màng, cảm nhận được Thời Tuế leo lên giường, ôm cậu vào lòng. Lồng ngực đối phương lạnh lẽo khiến cậu phản kháng trong hai giây, rồi đành chấp nhận, ngoan ngoãn đi ngủ.

….

Sáng sớm hôm sau.

Cơn say của Giang Kinh Mặc cuối cùng cũng tan. Cậu ngơ ngác nhìn trần nhà, nhớ lại những chuyện xảy ra tối qua….

Cậu uống một chút đồ uống có cồn, rồi sau đó, sau đó đã xảy ra chuyện gì nhỉ?

Hình như cậu đã khoe khoang với đồng đội rằng Thời Tuế là vợ cậu?

Hả?

Sau đó về nhà, cậu tận hưởng xong lại không chịu trách nhiệm, hoàn toàn trở thành một con cá cặn bã?

Hả???

Giang Kinh Mặc không biểu cảm nhìn lên trần nhà, rồi kéo chăn trùm kín đầu.

Không, chuyện này không phải là thật.

Chẳng bao lâu sau, chăn bị kéo xuống.

Tâm trạng Thời Tuế trông có vẻ khá tốt, trên eo còn đeo chiếc tạp dề kẻ caro màu hồng, giọng điệu nhẹ nhàng, pha chút trêu chọc: “Đại gia, hôm qua có thoải mái không? Dậy ăn sáng nhé?”

Giang Kinh Mặc nghĩ ngợi một lúc, rồi thuận theo ‘bậc thang’ bước xuống, còn chìa tay ra: “Gia thấy cũng được lắm…. đỡ gia dậy nào.”

Giỏi đấy.

Thời Tuế đưa tay đè Giang Kinh Mặc đang chống nửa người muốn ngồi dậy xuống giường.

Giang Kinh Mặc trông chẳng khác nào một con lật đật nhỏ, lại nằm xuống, thân mình còn lắc lư.

Biểu hiện rõ ràng của sự buông xuôi.

“Hôm nay Cục Quản lý Dị năng có cuộc họp, đội trưởng của mỗi đội đều phải tham dự.” Thời Tuế nói xong mới đưa tay kéo Giang Kinh Mặc dậy, ngước mắt, thản nhiên quan sát biểu cảm của Giang Kinh Mặc, “Hình như liên quan đến thuốc P, gần đây các thành phố đã phát hiện nhiều trường hợp hơn, cấp trên đã nâng cao mức độ nghiêm trọng của sự việc, có thể sắp tới sẽ có đợt truy quét và chỉnh đốn.”

Giang Kinh Mặc đang cố mặc chiếc áo hoodie vào người.

Nghe vậy chỉ nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.

Dường như không để tâm lắm.

“Sáng nay mẹ anh gọi điện cho anh.”

Giang Kinh Mặc ngẩng đầu, giọng điệu lập tức trở nên nghiêm túc: “Thời Duyên có vấn đề gì sao?”

Hai người đối mắt, bầu không khí có chút căng thẳng trong chốc lát, nhưng rất nhanh Thời Tuế đã cười.

“Không, bà hỏi khi nào anh dẫn người yêu về ra mắt.”

Giang Kinh Mặc chớp chớp mắt.

Cậu nghiêm túc suy nghĩ một chút, trước khi đối phương lại gần, vội mở miệng: “Sau khi Đại hội bốn viện kết thúc đi, sau cuộc thi sẽ có một kỳ nghỉ dài đúng không? Em còn phải nhờ các thầy cô vớt điểm nữa.”

“Được.” Thời Tuế đáp lại với dáng vẻ sao cũng được, hôn nhẹ lên vành tai đỏ bừng của Giang Kinh Mặc.

Coi như khích lệ bạn trai nhỏ vì sự quyết tâm cống hiến cho môn văn hóa.

Đúng là một bé cá voi sát thủ kiên trì!

Nhận được sự khích lệ từ bạn trai, Giang Kinh Mặc thầm mong các thầy cô cũng nghĩ giống vậy.

Trong mấy ngày nghỉ, Giang Kinh Mặc như đi tuần tra lãnh thổ, trò chuyện với người thân trong nhà, nhìn Thời Duyên bé bỏng chưa hiểu chuyện, thấy cậu là muốn chộp lấy điện thoại, rồi ghé thăm Tiểu Tinh Tinh, cô bé đã có thể nói ra vài câu ngắn đơn giản, thích người anh đẹp trai này lắm, điều này khiến Cốc Khải dần cảm thấy ‘áo bông nhỏ’ sắp lọt gió rồi.

Giữa ánh mắt u oán của Cốc Khải, Đoạn Mặc Hiên cũng đã giải quyết xong chuyện gia đình và quay lại đội, Đại hội bốn viện cuối cùng cũng gần kề, tất cả thí sinh phải tập trung tại địa điểm quy định, trên các trang web, băng rôn liên quan cũng đã được treo lên, cuộc thảo luận càng thêm sôi nổi.

Lần này, bốn viện cũng chọn ra một số sinh viên năm ba để làm giám khảo và người hỗ trợ khẩn cấp, còn lại đều là giảng viên và nhân viên của Cục Quản lý Dị Năng phụ trách điều hành cuộc thi.

Đây là lần đầu tiên sau mấy ngày Giang Kinh Mặc gặp lại tiểu đội tạm thời của mình.

Là vào một buổi sáng sớm, tại địa điểm tập trung của Càn viện.

Họ chuẩn bị lên xe đến địa điểm tập trung của bốn viện, gặp gỡ các viện khác.

Vì nơi tổ chức khá gần Hồng Kông, nên so với những viện phải đi tàu cao tốc hay máy bay, họ chỉ cần ngồi xe buýt của trường đi trong ngày là tới.

Một đám người nhìn Giang Kinh Mặc, không khỏi nhớ lại cảnh tượng khi đó, cảm thấy có chút ngượng ngùng, trong chốc lát không biết phải bắt đầu nói từ đâu, chỉ biết cười gượng vài tiếng, không dám hỏi sau này liệu có thật sự phải gọi đàn anh Thời Tuế là chị dâu hay không. Một đám ngốc nghếch, muốn hỏi nhưng lại không dám.

Hiển nhiên Giang Kinh Mặc cũng không bị mất trí nhớ đoạn nào, cũng cười gượng đầy ngốc nghếch, vỗ vai bọn họ như cố gắng vỗ bay cái ký ức xấu hổ đó.

Đàn anh năm hai Tông Tức nhìn thấy người đã đến, liền đưa tay khoác vai Giang Kinh Mặc, cười ha hả đầy thân thiện.

“Lần này chúng ta hợp tác chống lại bên ngoài nhé, đừng có suốt ngày chỉ nghĩ đến việc chơi xấu đàn anh nữa —Hử? Các cậu sao vậy? Mắt bị chuột rút à?”

Giang Kinh Mặc đau đầu không biết phải giải thích chuyện Thời Tuế là ‘vợ’ mình thế nào, chỉ nghĩ thôi cũng biết đám này đã bị chấn động tâm lý cỡ nào, nhất là còn bảo bọn họ gọi chị dâu…. Tội nghiệp, không biết có đứa nào nằm mơ gặp ác mộng không nữa.

Cậu muốn đổi chủ đề để giảm bớt sự lúng túng này, miệng lại nhanh hơn, nói với vẻ nghiêm túc.

“Yên tâm đi đàn anh, em sẽ cố gắng đối xử công bằng, nỗ lực hết mình để giành lấy cúp.”

Vì điểm tín chỉ!

Tông Tức đến gần làm thân: ?????

Anh ta sắp hít thở không xong nữa rồi.

Xin cậu đấy, đừng có công bằng nữa, tôi đến đây là để xin đi cửa sau, cảm ơn.