Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1215

topic

Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1215 :Huy chương Hoa Hạ chi ưng (2)
“Một kích mất mạng, công kích chắc chắn phải mạnh hơn hạn mức di chuyển cao nhất của Địa ngục chi môn… Bớt đi công kích hai lần của Nghịch thiên cải mệnh và công kích gấp ba lần của Cô chú nhất trịch, e rằng rất khó khăn!” Đúng vào lúc này, đồng hồ Người không biết sợ của Giang Khải lại sáng lên, Giang Khải nhìn thoáng qua phát hiện là Lý Thấm gửi tin tức tới, đang hỏi thăm tình huống chiến đấu.
Suy nghĩ, Giang Khải liên hệ với Lý Thấm.
“Kẻ điên, bên ngươi thế nào! Thắng chưa!” Lý Thấm thấy Giang Khải trả lời, rất tự nhiên tưởng đám người Giang Khải đã thắng.
“Vẫn chưa, chỉ có Lý tỷ, bên ngươi thế nào?” “Sắp không ngăn được…” “Lý tỷ, Hỏa ca có ở đó không?” “Có, chúng ta bị thương đều không ở trên chiến trường, hắn ở bên cạnh ta.” “Để Hỏa ca nghe.” Giang Khải vội kêu lên.
Không lâu sau, giọng Điển Hỏa vang lên.
“Kẻ điên, sao thế?” “Hỏa ca, nghe ta nói, hiện tại ta cần ngươi dùng hỏa lực trợ giúp! Không chỉ ngươi, ta cần rất nhiều hỏa lực trợ giúp!” “Ngươi có thể thông qua Người không biết sợ định vị vị trí của ta, năm phút sau bắn đạn pháo đến phương hướng này!” “A?” “Ngươi cứ làm theo lời ta nói là được!” Giang Khải nói, “Khoảng cách hơi xa, có thể thực hiện công kích chính xác không?” “Có tọa độ thì không có vấn đề, chỉ là ngươi để ta công kích ngươi?” Giang Khải nói, “Đối thủ quá mạnh, dựa vào lực lượng của một mình ta không thắng được. Năm giây sau bắt đầu đếm ngược!” Nói xong, Giang Khải đã cúp điện thoại.
Còn có năm phút, vốn Giang Khải đã gọi ra người phục chế nhưng với loại người giàu kinh nghiệm như Liêm Hổ, đoán chừng rất khó dùng người phục chế lừa gạt hắn ta.
Suy nghĩ, Giang Khải vẫn gọi người phục chế ra.
Người phục chế đứng trong không gian chật hẹp chuyển nham thạch đè trên người Giang Khải xuống, ngoài miệng nói dông dài, “Ngươi nhìn ngươi đi, quá yếu, vừa nãy thua Giang Vô Địch, hiện tại lại thua Liêm Hổ, thật kém cỏi!” “Cứ vậy, còn có người nói ngươi vô địch toàn cầu? Ta thấy cùi bắp nhất toàn cầu còn tạm được.” Giang Khải cũng không còn sức lực cãi nhau với hắn ta.
“Lại gọi ta ra làm bia đỡ đạn?” Người phục chế nhìn Giang Khải, “Được rồi, ta cũng là vận mệnh làm bia đỡ đạn, đưa đồng hồ cho ta, đến lúc đó ta nã pháo là được.” Nhưng Giang Khải lại lắc đầu, “Chỉ dựa vào đại bác không giết được Liêm Hổ, cho nên lần này chúng ta nhất định phải liên thủ!” Người phục chế ngạc nhiên nhìn về phía Giang Khải, nhưng chẳng mấy chốc đã hiểu ý Giang Khải.
“Hỏa lực tầm xa, thêm hai lần Kiếm động cửu thiên trước đó, ngươi cảm thấy có thể phá Địa ngục chi môn của hắn sao?” Giang Khải lắc đầu, “Không biết nhưng không phá được cũng phải phá! Giang Trung thành quyết không thể bị công phá!” …
Đám người Đường Thái Ngưng đánh mãi không xong, nàng bị một chiêu của Liêm Hổ đẩy lui, lùi đến bên cạnh một tên nam tử trẻ tuổi khác.
“Long Tinh, rốt cuộc Địa ngục chi môn của tên này là thứ quỷ gì!” Đường Thái Ngưng giận nói, “Tất cả công kích của chúng ta đều bị chăn, hơn nữa hoàn toàn không có dấu hiệu bị phá!” Ánh mắt tên nam tử kia sâu thẳm, hơi híp mắt lại nhìn công kích của Bạch Hiên đánh trúng Địa ngục chi môn của Liêm Hổ, lại như là đá chìm đáy biển không thể gây ra chút gợn sóng nào!” “Không giống khí thuẫn phòng ngự lắm!” Có Đại ngục chi môn, Liêm Hổ như sự tồn tại không cách nào chiến thắng, hoàn toàn không quan tâm công kích của những người khác, một mặt công kích của hắn ta lại là thứ mà người bình thường không thể thừa nhận!
Mười tên cường giả đỉnh cấp tổ Tứ thần thú cùng vây công, Liêm Hổ có vẻ thành thạo, không hề rơi vào thế yếu chút nào.
Thành viên khác của tổ Tứ thần thú đã bắt đầu tiêu hao thể lực, khó mà chống đỡ thú triều.
“Tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ toàn quân bị diệt!” Long Tinh hít sâu một hơi, nghiêm nghị nói, “Tổ Tứ thần thú nghe lệnh, toàn thể rút lui!” “Long Tinh, Giang Khải còn ở đây!” Đường Thái Ngưng kéo ống tay áo Long Tinh lại, vội la lên.
Long Tinh lạnh lùng nói, “Vậy cũng không có cách nào, dù người ngã ở đó là ta thì các ngươi cũng phải rút lui! Hoa Hạ không chỉ có một Giang Khải, chỉ có một Giang Trung thành!” Nhưng đúng lúc này Giang Khải đã ngã xuống hố sâu, đột nhiên bị một ngọn lửa màu xanh nâng lên!
Hai bóng người vội vàng xông ra từ, bay thẳng đến Liêm Hổ!
Hai người lao đến vị trí khác của Liêm Hổ, đồng thời ra chiêu.
“Thiên La trảm yêu kiếm!” “Thiên La trảm yêu kiếm!” Giang Khải và người phục chế phối hợp có thể gọi là hoàn mỹ, góc độ công kích cực kỳ xảo trá.
“Lại còn chưa chết!” Liêm Hổ cười lạnh một tiếng, “Đã nói công kích của các ngươi có đụng cũng không thể đụng đến bản hoàng!” “Địa ngục chi môn!” Sau khi hai lần kiếm khí Thiên La trảm yêu kiếm chạm vào đạo khí thuẫn màu đỏ này lại thần kỳ biến mất không thấy gì nữa, ngay cả chút lực thừa đánh ngược lại cũng không có!
“Quả nhiên là kỹ năng di chuyển tổn thương!” Giang Khải hừ lạnh một tiếng.