Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1214

topic

Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1214 :Huy chương Hoa Hạ chi ưng
Cùng lúc đó, ở hậu phương phòng thủ, La Bình phụ trách chỉ huy đang lo lắng nhìn phía sau thú quân.
Tuy các Chiến Thần có Quốc hồn gia trì mạnh mẽ, chiến lực tăng mạnh, nhưng trong trận chiến trước đó đã khiến bọn họ hao binh tổn tướng, nếu đám người Giang Khải còn không đánh giết được thủ lĩnh, e rằng chỗ bọn họ vẫn không thủ được.
“Khải, nhanh một chút, bên này sắp không chịu nổi!” La Bình vô cùng lo lắng, hắn ta cũng không muốn ra lệnh rút lui một lần nữa.

Dưới đống đá vụn, Giang Khải đã rơi vào hôn mê.
Cũng may đám người Đường Thái Ngưng chặn lại sự truy kích của Liêm Hổ, nếu không rất có thể vừa rồi Giang Khải đã bỏ mình dưới kiếm của Liêm Hổ.
Lúc này, trên người Giang Khải toàn là vết thương, rất nhiều máu tươi chảy xuôi theo vết thương, nhuộm đỏ chiếc huy chương Hoa Hạ chi ưng ở trước ngực hắn .
Trên tấm huy chương này có máu của Vệ Ưng, nhưng bây giờ đã bị máu của Giang Khải bao trùm hoàn toàn.
Đột nhiên, huy chương Hoa Hạ chi ưng hơi phát sáng lên.
Sau đó, trên huy chương này lóe lên hư ảnh, một bóng người tóc bạc râu bạc, khuôn mặt hiền lành.
Bóng người kia khẽ gọi, “Giang Khải, tỉnh, Giang Khải…” Giang Khải hơi mở mắt ra, lúc hắn thấy bóng người lơ lửng trước mặt lập tức hơi hoảng hốt.
Tình cảnh này rất giống với lúc Giang Khải thấy nguyên thần của thần mình ở Quỷ Tinh, chỉ có điều nơi này là Địa cầu chứ không phải Quỷ Tinh.
“Ngươi, ngươi là…” “Ta là người thời đại trước, cũng chính là thần mình mà các ngươi nhắc đến, ngươi không cần biết ta là ai, chỉ là loại vô danh mà thôi, tiếp theo nghe kỹ tất cả những lời ta nói.” Giang Khải trợn to mắt, tuy trong đầu có rất nhiều nghi ngờ nhưng cũng chỉ có thể nghe hư ảnh nói xong trước.
“Địa ngục chi môn cũng không phải kỹ năng phòng ngự, mà là một loại kỹ năng di chuyển, Liêm Hổ sẽ chuyển công kích của ngươi đến chỗ khác, cho nên cũng không tạo thành tổn thương cho hắn.” “Công kích nguyên thần vẫn có hiệu quả với hắn, chỉ là công kích của ngươi chắc chắn phải đủ để vượt qua cực hạn một lần chuyển di năng lượng của Địa ngục chi môn.” Giang Khải nhíu mày nói, “Lão Vệ biết sự tồn tại của ngươi?” “Biết, nhưng rất đáng tiếc hắn lại bị trọng thương trong một lần chiến đấu, không cách nào khỏi hắn, đáng tiếc…” “Hắn vẫn muốn đưa chiếc huy chương này cho ngươi, ta nghĩ chắc ngươi đã hiểu rõ ý đồ của hắn.” “Hắn muốn ta cho ngươi một vài chỉ dẫn!” Giang Khải hoảng sợ nói, “Tiền bối, ngươi, rốt cuộc ngươi là…” “Trên thực tế tài liệu của chiếc huy chương này cũng là đá nguyên thần, là lấy được từ trong di tích văn minh cổ… A, ta nó là di tích văn minh cổ trong hiện thực chứ không phải Quỷ Tinh.” “Cho nên ta có thể tồn tại ở hiện thực, cũng có thể tồn tại ở Quỷ Tinh.” “Vốn năng lượng của ta đã tiêu hao gần hết nhưng trong máu của ngươi ẩn chứa huyết mạch thần thú, ta hấp thu một phần, tuy nồng độ rất thấp nhưng ta còn có thể chống đỡ thêm mấy ngày.” “Nếu ngươi còn có thể sống sót, ta sẽ nói cho ngươi biết một chuyện rất quan trong. Nếu ngươi không sống nổi, vậy ta cho ngươi biết cũng không có chút ý nghĩa nào.” “Nhớ kỹ, muốn giết Liêm Hổ chắc chắn phải một kích mất mạng!” Hư ảnh lão nhân càng ngày càng mơ hồ, nhìn dáng vẻ là năng lượng tiêu hao rất nhanh.
“Tiền bối, rốt cuộc Liêm Hổ là Thú Thần cấp bậc gì? Hắn nói chỉ có thần mới có thể đánh bại thần, chẳng lẽ hắn đã vượt ra khỏi giai đoạn Siêu phàm?” Giang Khải vội kêu lên.
Lão nhân từ tốn nói, “Liêm Hổ đầu quân cho Cuồng nhiệt giả, Cuồng nhiệt giả có thể có cách dung hợp huyết mạch Thú Thần, cho nên hiện tại trạng thái của Liêm Hổ càng giống như ngươi gặp được Phệ nguyên Thao Thiết ở quỷ thành Đảo quốc.” “Thực lực à, ta đoán miễn cưỡng đạt tới cấp Địa hoàng.” “Ồ, có lẽ ngươi chưa từng nghe nói về Thú Thần cấp địa hoàng, tương ứng cấp nhân thần trong cấp bậc nhân loại.” Giang Khải không chỉ biết Boss cấp địa hoàng còn từng giết một con, chỉ có điều đó là ở Quỷ Tinh, bây giờ hắn chỉ mang được một nửa điểm thuộc tính ra hiện thực, còn có rất nhiều thiên phú chưa có cách nào sử dụng.
Nhưng lão giả nói rất đúng “miễn cưỡng đạt tới cấp địa hoàng”, nói rõ Liêm Hổ vẫn chưa thật sự là cấp địa hoàng!
“Thật xin lỗi, ta chỉ có thể giúp ngươi nhiều như vậy, ta không cách nào tăng thực lực giúp ngươi, có thể thắng hay không chỉ có thể dựa vào chính người.” Lão nhân này nói xong lại nhìn Giang Khải, mỉm cười nói, “Thiên Khiển chức nghiệp… Thú vị, đây là một con đường không có ai chọn lựa cũng vì không có người chọn, cho nên tất cả chúng ta cũng không biết kết quả cuối cùng sẽ như thế nào.” “Cuối cùng, còn cần nhờ ngươi tự đi ra ngoài!” “Nhưng ngươi đừng quên ngươi mãi mãi không chỉ một mình, ở bên cạnh người luôn có rất nhiều đồng bọn!” “Tiểu tử, Vệ Ưng rất coi trọng ngươi, hy vọng ngươi đừng làm hắn thất vọng!” Nói xong, hư ảnh kia đã biến mất không thấy nữa.
Giang Khải lấy lại tinh thần, bên ngoài có tiếng đánh nhau đinh tai nhức óc, nhìn dáng vẻ là có người đang ngăn cản Liêm Hổ giúp mình.