Vạn Biến Hư Ảo - Chương 110

topic

Vạn Biến Hư Ảo - Chương 110 :Satou Nguy Kịch!
Chương 110: Satou Nguy Kịch!

- Vậy Volswagen cũng thuộc sự quản lý của Vampire?

Dương Tuấn Vũ không cách nào gán ghép Katherine, à, phải gọi là Artemis, lại là một tộc nhân Ma cà rồng.

Josephson cười lắc đầu:

- Họ là một trong những đối tác tốt nhất của gia tộc Rothschild, đó cũng là một trong số ít con người có cái nhìn thiện cảm với dòng máu Vampire.

- Ồ. Ra vậy.

- Chàng trai trẻ, cậu quả là không đơn giản. Thế nào, sau khi biết chúng ta là tộc Thuần Huyết, cậu còn có ý định hợp tác nữa không?

- Tất nhiên là có rồi. Mỗi chủng loài sinh ra đều có tạo hóa riêng của nó. Không có dòng máu nào cao quý hơn dòng máu nào. Con người cũng được, Vampire cũng thế, chỉ cần là kẻ có cùng chí hướng đều có thể hợp tác với nhau.

- Không sai. Chỉ cần có cùng chí hướng mọi thứ đều dễ nói chuyện.

- Tôi hỏi vậy không phải, nếu nói như ngài đây, tộc Vampire sống ở vùng Dị Chủng phía Tây Nam có liên hệ với tộc Rothschild của ngài đây chứ?

- Đúng vậy. Thực ra ta cũng chỉ là một lão quản gia có trách nhiệm cai quản cơ ngơi của Vampire ở khu vực Đông Bắc Chính đạo này thôi. Vương quốc của chúng ta vẫn là ở Dị Chủng. Lần này mặc dù bị Đường gia hủy đi căn cơ ở đây, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng quá nhiều tới nội tộc. Đương nhiên, dù ít hay nhiều, nhẹ hay nặng, đám khốn người còn luyện huyết đan như chúng sẽ phải nhận sự trả thù thảm khốc nhất.

Nói đầy khí thế như vậy, nhưng rất nhanh lão lại ỉu xìu:

- Mặc dù vậy nếu xuất hiện binh đoàn ma cà rồng ở đây, e rằng sẽ dẫn tới sự t·ruy s·át của rất nhiều tổ chức. Rothschild bị moi móc ra nguồn gốc Thuần Huyết, sẽ bị rất nhiều kẻ hùa vào nhổ tận gốc. Mối thù này e rằng không thế sớm ngày trả được rồi.



Dương Tuấn Vũ đứng dậy vỗ vai lão:

- Mọi việc còn quá sớm để nói. Thiếu đi một Rothschild nhưng lại có thêm một Diệt Thiên, trận này cờ về tay ai còn chưa biết được.

Bị hình ảnh hiên ngang, thái độ tự tin mười phần của hắn cảm nhiễm, Josephson mặt già đỏ bừng vì phấn khích, lão cảm thấy sức khỏe đang mãnh liệt tràn về, giống như cái thời trai trẻ xông pha bao nhiêu trận chiến oanh liệt không biết nghỉ.

- Tốt lắm. Ta đánh cược vào cậu sẽ làm nên chuyện lớn. Quân lực mà ta tích cóp được suốt mấy chục năm qua ở phía Đông Bắc này sẽ trao cho cậu sử dụng.

- Việc này...

Dương Tuấn Vũ ngạc nhiên về ý định của lão.

- Nam nhân không nên kì kèo, ta giao cho cậu quân lực của mình, cũng không phải chỉ cho vui, cậu phải tận dụng nó một cách tốt nhất. Đừng làm ta thất vọng đấy. Được rồi, ta thấy hơi mệt, hai đứa về đi. Ha ha.

Bị lão mạnh mẽ đẩy ra khỏi cửa, hai người dở khóc dở cười. Nhưng thông qua lần nói chuyện này nhiều thứ đã được thông thuận. Tuy vậy, lão vẫn còn giấu diếm khi nhắc tới người con rể cao to, kì quái kia. Chắc chắn người tên Lucas này không phải là một con người bình thường.

Nếu làm nên cơ sự ở đây còn sợ sau này trở về thế giới ngoài kia còn không nhận được sự ủng hộ ngầm của gia tộc Rothschild sao?

Không cần biết nguồn gốc họ là gì, Rothschild thâm nhập vào vô vàn các lĩnh vực lớn nhỏ, từ kinh tế, chính trị, văn hóa, quân sự ... đây chính là bệ phóng cực tốt cho Thịnh Thế bước vào thời kỳ bùng nổ. Đừng nhìn những gì hiện tại mà Thịnh Thế có được liền nghĩ nó ghê gớm, tương lai tập đoàn của hắn sẽ còn huy hoàng, chói mắt hơn nữa. Tới khi ảnh hưởng tới cán cân thế giới, nhiều công nghệ tương lai sẽ thoải mái bùng nổ.

Sức mạnh bản thân quan trọng thật đấy, nhưng để chống lại “đại t·hảm h·ọa” mà Triệu Cơ nhắc tới, sự góp sức của khoa học công nghệ là không thể tách rời. So với việc chỉ chưa tới một phần triệu người có năng lực tu luyện Ki, thì số còn lại không có sức mạnh đáng kể chiếm số lượng cực lớn.



Thử nghĩ xem, nếu những “người thường” này với sự giúp đỡ của khoa học tương lai, nâng cao sức mạnh thể chất cơ bản, mặc lên người bộ giáp hoặc điều khiển thành thạo những con robot chiến đấu thì sẽ tạo sức mạnh tổng thể lớn tới mức nào? Chỉ có tất cả cư dân Trái Đất đoàn kết lại mới đủ sức ngăn cản những thứ tồn tại “kinh khủng” ngoài không gian. Biệt đội siêu anh hùng hoành tráng thật đấy, nhưng Dương Tuấn Vũ hắn thích người người nhà nhà đều có năng lực “siêu nhiên” hơn.

Ý tưởng điên rồ này đã được hắn nghĩ tới ngay từ khi được Triệu Cơ cho xem t·hảm h·ọa d·iệt c·hủng ngày mới gặp nhau. Theo thời gian càng lâu dài, sức mạnh bản thân, sức mạnh Thịnh Thế càng tăng cao, hắn càng có niềm tin vào kế hoạch của mình là đúng đắn nhất.

Tuy vậy, trước mắt cần phải giải quyết đám khốn kiếp Đường gia đã. Thay vì ngồi chờ trong vô vọng, hắn nói qua với hai lão Inuarashi và Josephson, chia tay Rin, rồi lập tức dẫn theo 200 thuộc hạ của mình đẩy nhanh công cuộc cứu trợ các gia tộc đang g·ặp n·ạn.

Vó ngựa nện rầm rầm không ngừng nghỉ trên con đường đất đá cứng rắn, đoàn người khí thế bừng bừng, bị mùi máu phương xa hấp dẫn lại phấn khích tột độ.

Cuối cùng cũng có nơi để họ thể hiện sức mạnh rèn luyện bao lâu nay rồi!

...

Tình thế hiện tại của Satou đã như mảnh chỉ treo chuông, ngọn đèn trước gió, nguy cấp vô cùng. Quân xâm lược Đường gia theo sự chỉ đạo của anh em Đường Bá Xuyên (Tam ca) cùng Đường Hổ (lục đệ) đang mạnh mẽ càn quét cửa thành Shikkari- cũng là phòng tuyến cuối cùng của gia tộc Satou.

Nhìn hơn mười chiếc Trục phá thành (một khối gỗ lớn dùng để tông hỏng cổng thành) liên tục đâm dữ dội vào cổng thành khiến nó muốn vỡ nát, lại thêm hàm trăm chiếc máy lăng đá liên tục mang theo các tảng đá như ngọn núi nhỏ ném tới, gia chủ Satou Uriki mặt mũi đã tái nhợt. Bọn họ đã đánh mất tất cả 10 phòng tuyến lớn nhỏ, không nghi ngờ gì nữa, sau khi Shikkari bị công phá, tất cả già trẻ lớn bé đều sẽ chịu t·hảm h·ọa diệt môn.

Rắc rắc!

Tiếng nứt vỡ kèm theo hình ảnh bản lề cửa thành đã sắp rơi ra, Uriki buồn bã thở dài nhìn các thành viên trong gia tộc mình một lượt. Đám binh sĩ, cao thủ đứng trước bảo vệ mọi người, đã sẵn lòng liều mạng g·iết địch tới hơi thở cuối cùng, hai tay siết chặt đao kiếm, nhưng không tránh khỏi sự bi ai, khổ sở nơi đáy mắt.

- Giết!

Ngay khi cánh cửa lớn 50m sụp đổ, quân địch lách khỏi chiếc trục công thành ồ ạt tràn vào.

- Bảo vệ gia chủ, bảo vệ tộc nhân, mọi người, g·iết một lời một, g·iết hai lời gấp đôi. Xông lên!



- Liều mạng với bọn khốn kiếp!

- Giết!!!!

Hoàng loạt tiếng rống bi phẫn vang lên, máu huyết trong những con ngươi đã sớm nhuộm đỏ chúng, hàng loạt cao thủ nội gia bùng phát sức mạnh tích tụ bao năm lập tức lao tới quyết tử.

Gia tộc Satou điên cuồng chống cự khiến quân xâm lược Đường gia nhất thời gặp khó khăn, cửa thành là một thứ cản trở họ xông lên. Đợi khi những cỗ Trục công thành được di dời khởi cửa, con đường tiến công thông thoáng hơn nhiều, sự yếu thế của cao thủ nội gia Satou lập tức lộ ra. Cũng đúng thôi, so với họ, quân Đường gia nhiều hơn không chỉ gấp đôi. Các tiếng hét thảm, bi phẫn, không cam lòng lần lượt vang lên ngày một nhiều, Uriki nhìn tộc nhân mình c·hết cũng đỏ mắt, không biết từ khi nào lão đã đeo lên đôi Tebukuro chực chờ lao tới.

Tebukuro thực chất là một đôi bao tay theo gia chủ Uriki chinh chiến bao năm. Nó không đơn giản chỉ là một thứ bảo vệ tay mà độ cứng rắn còn hơn tinh thiết, kết hợp với thể lực hung hãn của ông, không biết bao nhiêu kẻ địch đã bị một đấm đập c·hết. Là một Đại Công Tước danh tiếng lẫy lừng, tuổi trẻ viết lên bao nhiêu khúc hào hùng, nhưng giờ Uriki đã già, thể lực còn được một nửa khi xưa hay không thì rất khó nói. Tuy vậy, nhiệt huyết không theo thời gian mà bào mòn đi, Uriki mặc bộ chiến bào đỏ chói xông vào biển địch.

Sức mạnh của lão bá đạo tới mức nào chỉ cần nhìn mỗi đấm tung ra là một tràng âm thành nổ tung, kèm theo một ngọn lửa nóng khủng kh·iếp làm cho hàng chục kẻ dưới cấp Đại Công Tước lập tức khí tuyệt bỏ mình, khi c·hết mắt còn trừng lên vì sợ hãi.

Thấy gia chủ đối phương như sói lạc vào bầy cừu, mặc sức tung hoàng, g·iết c·hết không ít thuộc hạ, nhưng hai anh em Đường gia vẫn còn đang cưỡi trên lưng ngựa nở một nụ cười chế nhạo.

Hai người họ tự tin như thế bởi vì ở đây không chỉ có mình lão là cao thủ Đại Công Tước, đếm sơ qua, Satou chỉ có chưa tới 10 cao thủ Đại Công Tước, trong khi bên họ tính cả hai người bọn hắn đã là 20 người, tuyệt đối chính là thế trận áp đảo.

Không ngoài dự tính của chúng, đám trưởng lão Đường gia sức mạnh không hề kém Uriki thấy quân mình bị t·hảm s·át đã sớm ngứa mắt, bốn kẻ bay người khỏi ngựa, lăng không đáp xuống, cùng nhau vây công khiến Uriki chật vật chống đỡ.

Đám cao thủ Satou thấy gia chủ bất lợi cũng vội vàng tới tiếp ứng, nhưng ý định đó chỉ có thể là suy nghĩ trong đầu, bởi vì ngay khi họ muốn tiến tới thì đã có ít nhất hai người vây khốn, giữ chân họ lại, khiến cả đám chỉ đành khổ sở chống đỡ.

Số n·gười c·hết tới giờ thực sự nhiều lắm, già lão, trẻ thơ, các nữ nhân cố dõi theo thân nhân, thỉ thoảng lại lo lắng nhìn về phía tộc trưởng sợ hãi, lo lắng không thôi. Tới khi chồng con mình lần lượt bị đao kiếm kẻ địch lần lượt lấy mạng bọn họ chỉ có thể kêu khóc, đau đớn tới c·hết đi sống lại.

Qua thời gian hơn một giờ chống cự kịch liệt, gia chủ Satou-Uriki toàn thân đầy máu, không rõ lão đã b·ị c·hém lên người bao nhiêu nhát, khí thế bắt đầu suy yếu tới cùng cực, tính mạng sắp không được. Lão hét lên đầy bi thương, gương mặt nhất thời già lão thêm mấy chục tuổi:

- Trời diệt Satou ta sao?