Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1502

topic

Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1502 :Ta đang hướng thiện phạt ác (2)
"Là thiên phú thức tỉnh!" Từ Lệ hoảng sợ nói, với người bình thường thì hư tượng màu vàng này uy nghiêm như thần linh.
Nhưng với người mặt nạ ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn, trực tiếp rút ra một kiếm, nghiêng người đánh ra.
Một đạo kiếm khí màu tím lập tức đâm vào kiếm khí của đối phương, đánh tan công kích của đối phương, thậm chí sau đó còn trực tiếp chém hư tượng kim loại này thành hai đoạn.
Từ Diễm và Từ Lệ đều đã há to miệng, bốn con mắt trừng to như chuông đồng.
"Một kiếm trực tiếp chém giết hư tượng thần minh?! Đây, đây còn là người sao!"
"Tỷ, hắn thật sự là người bình thường?"
"Bình thường... Bình thường cái rắm, nếu hắn là người bình thường vậy chúng ta là gì!"
Lúc này, Giang Khải mới quay đầu nhìn về phía hư tượng sau lưng Lưu thần.
"Hết lần này tới lần khác lại là loại người đứt thần căn này? Hừ hừ, thật sự thú vị."
Nói xong, hắn đâm một kiếm vào mặt Mục thần.
Mục thần khá buồn bực, người mặt nạ càu nhàu, vì sao người gặp xui xẻo là mình?
"Đưa tin tức bảo tàng cho ta, ta tha các ngươi không chết. Nếu không ta thu nguyên thần thần minh của ngươi!"
Đối mặt với lực lượng kinh khủng như vậy, Mục thần cũng biết còn kiên trì nữa có khả năng đối phương thật sự có cách lấy đi nguyên thần thần minh.
"Ở, ở trong túi thẻ của ta, ta không nhìn thấy... Người tới, đưa tin tức bảo tàng cho hắn!"
Lập tức có người run rẩy đi đến bên cạnh Mục thần, lấy ra thẻ bài ở trong túi thẻ của hắn ta, đặt ở trong tay Mục thần.
Mục thần vội vàng đưa thẻ bài cho Giang Khải,"Nó đây... Cho ngươi!"
Chủ nhân tặng cho, hiện tại tin tức bảo tàng đã thuộc về Giang Khải, hắn kiểm tra một chút đúng là tin tức bảo tàng thần cấp, liền thu thẻ bài vào túi thẻ.
Suy nghĩ, Giang Khải nắm chặt chuôi kiếm,"Ngươi chịu đựng chút, ta rút kiếm của ta ra..."
"Được, được..."
Nhưng một giây sau Giang Khải đã đâm một kiếm xuyên qua đầu Mục thần!
Đám người Lưu thần khiếp sợ nhìn tình cảnh này.
Chờ chút, không phải muốn rút kiếm sao? Vì sao...
Giang Khải rút trường kiếm của hắn ra từ sau não Mục thần, lau vào trên người Mục thần, lắc đầu xin lỗi,"Rút ra từ phía trước quá tốn sức."
Đám người Lưu thần suýt thì nôn ra máu mà chết.
Cho nên, tên này như là rút kiếm cũng là giết đối phương... Rốt cuộc người này ác độc đến mức nào!
"Ác, ác ma! Ngươi là ác ma!" Lưu thần hốt hoảng đứng lên, quay người muốn chạy.
Nhưng đối mặt với Giang Khải, bọn họ đâu có cơ hội chạy trốn, không tới năm phút ở hiện trường đã có thêm mười ba xác chết!
Trương Hạo, Mục thần, Lưu thần còn có mười hai tên cường giả Siêu phàm bát giai đều bị Giang Khải chém giết, không để lại một tên nào!
Giang Khải thấy mình tăng điểm PK, khẽ lẩm bẩm,"Ai, đã thành thần sao còn thêm điểm PK! Lại nói ta đang hướng thiện phạt ác!"
Mặc kệ nói thế nào, tin tức bảo tàng đã tới tay.
Giang Khải đi đến trước mặt lão Lý, tuy vận khí của tên này không ra hồn nhưng không thể không nói mạng thật cứng rắn, lại còn một hơi.
Giang Khải quay đầu nhìn bụi cỏ một chút, lúc ánh mắt của hắn dừng ở bên đó, bụi có kí đột nhiên lắc lư một cái.
Giang Khải không nhịn được bật cười,"Ra đi, ta không giết các ngươi."
Từ Diễm và Từ Lệ lảo đảo chui ra từ trong rừng, các nàng nhìn xác chết ngổn ngang trên đất đều đang hóa thành ánh sáng, lúc này khó mà hình dung tâm trạng.
Hoảng hốt, sợ hãi, lo lắng không yên...
Giang Khải cũng không giải thích điều gì, chỉ nói với Từ Lệ,"Còn ngơ ngác làm gì, lão Lý còn chưa chết, ngươi xem có thể cứu được hay không."
Lúc này Từ Lệ mới phản ứng lại, vội vàng chạy đến bên cạnh Lý Thắng trị liệu giúp hắn ta.
Giang Khải thì cẩn thận xem xét tin tức bảo vật.
Tin tức bảo vật là tin tức một bí cảnh tổ đội, tên bí cảnh này là Thời chi thần cảnh, đề nghị cấp nhân thần có thể thăm dò, có cơ hội thu hoạch được Thời thần lệnh.
Cuối cùng Giang Khải đã hiểu vì sao Thanh Long công hội lại phái ra người thức tỉnh dẫn đổi.
Trong tình huống không có người sống sót, người thức tỉnh là sự tồn tại gần cấp nhân thần nhất.
Từ Diễm nhìn Giang Khải đang kiểm tra tin tức bảo vật cũng không dám hỏi nhiều, chỉ thấp thỏm ngồi bên cạnh thỉnh thoảng lại vụng trộm nhìn Giang Khải.
Sau khi Giang Khải nhìn qua, đưa tin tức cho Từ Lệ, nàng còn giật mình.
Giang Khải quay đầu nhìn về phía Từ Lệ, nói,"Làm gì? Ta cũng không phải ác ma giết người không chớp mắt, sợ ta như vậy?"
Từ Lệ do dự một lát, nói,"Ngươi, trước đó ngươi nói hắn đưa cho ngươi tin tức bảo tàng, ngươi sẽ thả hắn..."
Giang Khải cười ha ha một tiếng,"Ta lừa hắn đấy."
"Vậy ngươi... Ngươi..."
Giang Khải nói,"Loại người như bọn họ, ngươi coi trọng chữ tín với bọn họ không phải ngu ngốc sao? Ngươi yên tâm đi, ta đã nói chia đều với các ngươi thì sẽ không độc chiếm."
Từ Lệ cũng không biết có nên tin tưởng tên này hay không, nàng lại thử hỏi,"Ngươi lại nhẹ nhàng đánh giết người thức tỉnh như thế... Ngươi... Không phải, ngài là đẳng cấp gì?"
"Rốt cuộc ngài là ai?"
Từ Lệ sợ đến mức sửa lại xưng hô.