Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1501

topic

Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1501 :Ta đang hướng thiện phạt ác
"Đúng là đến đâu cũng có thể gặp được loại bại hoại! Người thức tỉnh? Cũng dám tự xưng 'bản thần'? Các ngươi được tính là thần minh gì?"
Tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn về hướng giọng nói, ánh mắt dừng ở nam tử đeo mặt nạ kia.
Từ Diễm cũng giật mình nhìn về phía Giang Khải, bọn họ kết bạn giữa đường còn chưa quen thuộc với nhau, thậm chí vì Giang Khải nhắc đến việc "hội trưởng Chủ Thần là Thiên Khiển giả", Từ Diễm còn có chút ý kiến với hắn.
Nhưng nàng không ngờ, trong tình huống này tên không rõ đường đi kia không chỉ không chạy trốn, lại còn trêu chọc người thức tỉnh!
Nước mắt đảo quanh trong mắt Từ Lệ, thân thể bị Lưu thần cứng rắn lôi kéo, nàng quay đầu ngạc nhiên nhìn về phía Giang Khải.
Người này... Điên rồi sao?
"Ồ, lại quên mất nơi này còn có một con cá nhỏ." Trương Hạo cười ha hả nhìn Giang Khải, đi tới từng bước một,"Tiểu tử, các nàng là gì của ngươi? Bạn gái? Vậy thì tốt, lão tử sẽ tháo mặt nạ của ngươi để ngươi tận mắt nhìn nữ nhân của mình bị chúng ta sủng..."
Còn chưa nói hết câu, trong nháy mắt đã có một tia sáng lạnh đâm xuyên qua vai phải Trương Hạo!
Trương Hạo trợn to mắt, hắn ta không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía bả vai của mình, chỉ thấy một đoạn nhánh cây xuyên qua bả vai!
Một đoạn nhánh cây đánh xuyên qua nội ngoại giáp của mình, thậm chí mình còn không chú ý đến đối phương ra tay lúc nào!
Đôi mắt sau tấm mặt nạ kia đang lạnh băng nhìn hắn ta, trong nháy mắt Trương Hạo như thấy mình đang bị Tử thần nhìn chằm chằm!
"Giao ra tin tức bảo vật, ta cho ngươi đi nhẹ nhàng." Giang Khải vừa từ tốn nói vừa thoáng dùng sức để nhánh cây ép xuống.
Theo Giang Khải ép nhánh cây xuống, nhánh cây cứ thế xé mở lồng ngực Trương Hạo!
"A!" Trong cơn đau dữ dội, Trương Hạo kêu thảm một tiếng, quỳ rạp xuống trước mặt Giang Khải.
"Mục thần, cứu ta!"
"Cứu ngươi? Chỉ bọn họ cũng xứng?" Giang Khải không ngẩng đầu lên, chỉ tiếp tục ép nhánh cây xuống,"Tin tức bảo vật!"
Thấy cảnh này, Mục thần và Lưu thần đều hơi ngạc nhiên.
Tình huống này là thế nào?! Tên kia đứng trước mặt bọn họ ngược giết người của bọn họ, cướp bảo vật của bọn họ?!
Cuối cùng Trương Hạo không chịu đựng nổi sự tra tấn của Giang Khải, kêu rên nói,"Không ở chỗ ta, ở chỗ Mục thần! A! Cầu xin ngươi, thả ta!"
Giang Khải mỉm cười, trong tay tiếp tục dùng sức, trực tiếp dùng nhánh cây mạnh mẽ chém người này ra...
Sau khi xong việc, Giang Khải như không có chuyện gì xảy ra dùng xác chết chưa kịp biến mất để lâu vết máu trên nhánh cây, trong miệng lẩm bẩm,"Ta cũng không nói chỉ cần ngươi nói ra tin tức bảo tàng thì ta sẽ thả ngươi."
Thấy cảnh này, Mục thần và Lưu thần không khỏi thả tỷ muội Từ gia trong ngực ra.
Rất hiển nhiên, người đeo mặt nạ này là một nhân vật hung ác!
Từ Diễm và Từ Lệ vội vàng nhân cơ hội né ra.
"Dám làm càn ở trước mặt bản thần, ngươi là ai?" Mục thần hơi híp mắt lại nhìn Giang Khải.
Giang Khải ngẩng đầu nhìn đối phương, cười lạnh một tiếng,"Người bình thường."
"Người bình thường?!" Trong mắt Mục thần đã xuất hiện sát ý,"Được, là ngươi muốn chết, vậy đừng trách người khác! Giết hắn!"
Hơn mười cường giả Siêu phàm bát giai cùng nhau tiến lên, nhào về phía Giang Khải.
Từ Diễm và Từ Lệ cũng không đi ra, lúc này các nàng đang núp trong bụi cỏ, căng thẳng nhìn tình cảnh này.
Bọn họ tận mắt thấy người mặt nạ tàn nhẫn giết hại Trương Hạo, lúc này mười hai tên cường giả Siêu phàm bát giai đồng thời công kích.
Ngay cả các nàng cũng không cách nào tưởng tượng được tình hình này!
Nhưng đúng vào lúc này người mặt nạ lại lấy tốc độ không thể tưởng tượng, trước khi cường giả Siêu phàm bát giai vây công hắn đã nhảy vọt đến trước mặt Mục thần!
Một giây sau, một nhánh cây đâm thẳng vào hốc mắt Mục thần!
Tất cả xảy ra quá đột nhiên, tất cả những người có mặt mặc kệ là cường giả Siêu phàm bát giai vây công hay tỷ muội Từ gia âm thầm rình coi, thậm chí bản thân Mục thần cũng không kịp phản ứng.
Người duy nhất không hoảng sợ có lẽ chỉ có một mình người mặt nạ.
Tên này dùng nhánh cây, sau khi trực tiếp đâm xuyên qua con mắt Mục thần vẫn chỉ thản nhiên nói,"Tin tức bảo tàng!"
Từ Diễm không nhịn được hít sâu một hơi.
Khá lắm, trong mắt nam nhân mặt nạ này chỉ có tin tức bảo tàng! Mặc kệ đối thủ là Trương Hạo tứ giai hay người thức tỉnh Mục thần đều đối xử như nhau!
Dù sao Mục thần cùng là người thức tỉnh, sau khi con mắt bị Giang Khải đâm xuyên qua đột nhiên đánh ra một trưởng,"Ta giết..."
Còn chưa nói hết câu, nhánh cây thứ hai trực tiếp đâm vào mắt phải của hắn ta.
Hai mắt đều mù, hắn ta nghe được giọng nói kia không chút rung động tiếp tục nói,"Tin tức bảo tàng!"
Cuối cùng Lưu thần đứng bên cạnh đã lấy lại tinh thần, cầm trường kiếm trong tay giận quát một tiếng,"Thiên phú thức tỉnh! Trảm Vân kiếm!"
Oanh một tiếng, sau lưng Lưu thần xuất hiện một hư tượng màu vàng to lớn đồng thời đâm ra trường kiếm, kiếm khí hung mãnh bắn về phía Giang Khải.
"Chết cho ta!"