Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 26

topic

Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 26 :Bạch tuộc nhỏ, cậu quá đáng lắm rồi đấy.

————-

Bụi bay trên sân thể dục như hóa thành màn sương dày đặc, che khuất tất cả tàn tích.

Xúc tu xuyên qua màn bụi, tấn công cực nhanh, nhưng trong mắt Úc Địch, nó như một bộ phim bị đứng hình, phát từng khung một.

Bộ não thúc giục cơ thể nhanh chóng né tránh, nhưng cơn đau và sự chậm chạp của cơ thể khiến cậu ta hoàn toàn không thể nhúc nhích.

Bên tai rõ ràng vẫn còn tiếng ồn ào của các bạn học, nhưng trong khoảnh khắc này, những âm thanh ấy dường như bị ngăn cách ở bên ngoài.

Đồng tử cậu ta co rút lại, nhưng vẻ mặt vẫn giữ được sự bình tĩnh.

Lần này có thể sẽ chết thật rồi.

Trong đầu chỉ còn lại một câu như vậy lóe lên.

Ngay sau đó, tiếng va chạm dữ dội vang lên bên tai.

Âm thanh chấn động khiến tai cậu ta đau nhói, Úc Địch bị một sức mạnh khủng khiếp hất tung, trước mắt chỉ là những hình ảnh mờ mịt bị che khuất bởi khói bụi, gáy cậu ta va đập liên tục vào các mảnh đá vụn trên mặt đất.

Đau, thật sự rất đau.

Úc Địch lấy lại ý thức chỉ trong một khoảnh khắc.

Nhưng cậu ta vẫn chưa chết??

Vật đó không đánh trúng sao?

Còn nữa, sao cậu ta lại bị hất ngược lên trời?

Úc Địch mất một giây để tự hỏi vấn đề này.

Trong tầm nhìn của cậu ta cuối cùng cũng xuất hiện một người vốn dĩ không nên xuất hiện, Giang Kinh Mặc thò đầu ra, vẫn là gương mặt ôn hòa dễ bắt nạt kia.

Đôi mắt đen trong veo, như thể liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu mọi thứ.

Trong màn khói bụi bay mù mịt, đôi mắt phá lệ sáng ngời.

Giang Kinh Mặc hơi nghiêng đầu, quan sát tình hình xung quanh. Cậu vừa mới kéo chân Úc Địch, lôi cậu ta vào góc khuất, tạm thời tránh được sự tấn công của con bạch tuộc khổng lồ.

Lúc này xung quanh đã yên tĩnh hơn một chút, Giang Kinh Mặc cúi đầu, mỉm cười.

“Còn sống chứ? Cá đuối quỷ bị đập đầu vài cái chắc không dễ chết như vậy đâu nhỉ?”

“Giang Kinh Mặc…?”

Úc Địch ôm gáy nhìn gương mặt hiền hòa kia, nhẹ giọng lẩm bẩm.

Nhưng vào thời điểm này, nụ cười mà bình thường nhìn thế nào cũng cảm thấy ngoan ngoãn như một quả hồng mềm, lại có vẻ không còn giống như trước nữa.

Loài thợ săn đỉnh cao trông có vẻ ngoan ngoãn vô hại trước mắt con người, nhưng chỉ khi săn mồi, chúng mới thể hiện ra khả năng thống trị đẫm máu và tàn bạo của mình.

Ẩn sau mái tóc đen tuyền, Úc Địch lần đầu tiên nhìn thấy vây lưng khổng lồ của cá voi sát thủ trên đầu Giang Kinh Mặc.

Giống như lưỡi dao sắc bén, xuyên qua màn khói bụi.

Cũng chính lúc này, cậu ta mới nhận ra rằng, khi mọi người nghĩ rằng dị năng của Giang Kinh Mặc quá yếu, đến mức hình dạng con người khi sử dụng dị năng cũng không rõ ràng, thì thực ra từ đầu đến cuối, cậu ấy chưa từng thực sự sử dụng dị năng.

Gió thổi qua tai, xung quanh bị khói bụi bao phủ, tuy sân thể dục của học viện vốn dĩ rất rộng, nhưng lúc này lại như không nhìn thấy giới hạn, nơi đây như trở thành một hòn đảo bị cô lập, cơn bão ập đến, khiến những con chim non vẫn còn trong khu vực an toàn không muốn lùi bước, nhưng lại vô lực chống đỡ.

“Như tôi đã nói, tính tình tôi rất tốt.”

Giọng nói của cậu trai xinh đẹp không thay đổi, nhìn Úc Địch đang ôm gáy, cậu còn nhún vai, lẩm bẩm với giọng thấp hơn.

“Chỉ là hơi thù dai.”

Tính tình rất tốt, nhưng thù dai.

Tất nhiên, chủ yếu là kéo chân của Úc Địch thì tiện hơn.

Cậu ngậm sợi dây buộc tóc nhiều màu trên cổ tay vào miệng, hai tay hợp ra sau, buộc lại mái tóc đen dài, tạo thành một búi tóc nhỏ, để lộ ra đôi mắt sắc bén lạnh lùng.

“Cậu định làm gì?”

Dưới ánh sáng mờ nhạt của mặt trời, Úc Địch chăm chú nhìn vào khuôn mặt trơn mịn và đẹp đẽ của Giang Kinh Mặc, dường như cậu ta đã nghiến răng, khiến hàm dưới căng thẳng. Dù Giang Kinh Mặc trông gầy gò, nhưng khí chất của cậu lúc này đã thay đổi.

Úc Địch gượng đứng lên một chút, cậu ta có thể cảm nhận được xương sườn của mình đã bị gãy vài chiếc trong lúc bị đánh bay, hít thở cũng mang theo vị máu tanh, nhưng cậu ta vẫn nhanh chóng mở miệng.

“Nghiêm Kiệt là dị năng giả cấp 2S, dù mới thức tỉnh, nhưng đối mặt với quái vật cấp A, ít nhất cũng có thể né tránh được. Bây giờ trong trường mặc dù ít giảng viên, nhưng chắc chắn họ sẽ đến nhanh thôi. Cho dù cậu có thể cứu được tôi, nhưng con quái vật này vẫn quá nguy hiểm đối với cậu.”

Lúc này Úc Địch đã không thể hiểu nổi tại sao Giang Kinh Mặc có thể cứu cậu ta, nhưng lại bị phân vào ban cấp thấp.

Nhưng nếu ngay cả Nghiêm Kiệt năm nhất cũng không đối phó nổi con quái vật này, thì dù có bao nhiêu người đến đây cũng chỉ là đồ ăn cho con bạch tuộc mà thôi.

Giang Kinh Mặc duỗi tay chống lên lan can bên cạnh, không quay đầu lại.

“Con quái vật này mặc dù là cấp A, nhưng mạnh hơn nhiều so với cấp A thông thường.”

Chưa kể….

“Nó còn ăn gian hơn, có đến tám cái chân, không đợi các giảng viên tới đây, các cậu sẽ toi mạng hết.”

Trong mắt Úc Địch cũng phản chiếu tình hình hiện tại.

Các bạn học ban cấp thấp đang hỗ trợ sơ tán, sinh viên có dị năng tấn công của ban cấp cao và cấp trung đang cố quấy rối quái vật, hầu như đều là ba đến năm người mới có thể giữ chân một cái xúc tu của nó.

Nhưng hiệu quả cực nhỏ, liên tục bị thương, chỉ dựa vào sự phối hợp miễn cưỡng và một chút ý chí còn lại để cầm cự.

Dưới tình huống này, bị thương chỉ là chuyện nhỏ.

Giang Kinh Mặc đã leo qua hàng rào gần nhất.

*****

“Chết tiệt! Thứ này quá cứng, đánh không xi nhê gì cả!”

“Đại ca! Phải làm sao đây? Chúng ta không cầm cự nổi nữa rồi!!”

Nghiêm Kiệt nghiến răng, cậu ta là người có tiềm lực dị năng cao nhất ở đây, nhưng để bảo vệ các bạn học không thể đối phó với quái vật, cậu ta cũng bị thương nặng nhất trong số họ.

“Vừa nãy Giang Kinh Mặc và Úc Địch đâu rồi? Có ai nhìn thấy hai người bọn họ không?”

“Bên đó đều bị đánh nát hết rồi! Ai qua đó xem thử đi! Sao các thầy cô vẫn chưa đến nữa?”

Tình hình quá mức hỗn loạn, dị năng giả mực ban cấp trung đang ở phía sau hỗ trợ, nhờ vào sự linh hoạt của mình, cậu ta di chuyển về hướng Giang Kinh Mặc và Úc Địch biến mất, dự định kéo họ trở lại.

Nhưng chỉ vừa mới đến gần, quái vật lại hành động, nó đã chán ngấy trò chơi quấy rối với các bạn học nhỏ này rồi, thân hình khổng lồ của nó gần như che kín cả bầu trời, xúc tu xoay vòng, đánh bay tất cả những ai đến gần.

Ở phía xa, các sinh viên khác đang hỗ trợ sơ tán hét lên, rồi tiếng hét nghẹn lại trong cổ họng.

Bọn họ nhìn thấy một bóng dáng lao ra, kéo chân hai người bên cạnh giống như một con ong chăm chỉ, cẩn thận đưa các bạn học bị đánh bay trở lại góc nhỏ.

Liêu Lân bị nghẹn lời: “Đó là ai vậy?”

“Ôi mẹ ơi, là đại ca của tôi!! Tôi đã nói rồi mà! Đại ca của tôi giỏi lắm, các cậu nhìn đi, cậu ấy còn linh hoạt hơn cả sinh viên ban cấp cao! Chờ đến cuộc thi đấu dị năng, không ai có thể bắt được đại ca của tôi!!”

Trương Dụ Ca nhận ra khuôn mặt của Giang Kinh Mặc, cậu ta ôm vết thương trên trán, mặt đầy hưng phấn và tự hào.

“Đừng có đứng cười ngu nữa! Lại có quái vật vây quanh kìa!” Kha Phong mạnh mẽ kéo Trương Dụ Ca, nhìn về phía những con quái vật cấp thấp hơn con bạch tuộc đang từ từ tiến gần đến đây, mắng một tiếng, “Lần này có bao nhiêu con đến vậy chứ?!”

Trong lúc hỗn loạn, những sinh viên được Giang Kinh Mặc kéo về góc nhỏ cũng không chịu ngồi yên.

“Tôi không muốn chết, tôi mới mười tám tuổi thôi mà, tôi còn chưa có bạn gái đâu đấy! Tôi không thể chết mà vẫn là trai tân được, aaaa!!”

Cậu bạn có dị năng giả mực biến tóc thành xúc tu mực, nhắm mắt bất chấp tất cả, đập loạn xạ về phía trước.

“Người anh em, đừng kêu nữa.”

Một dị năng giả khác bị Giang Kinh Mặc kéo đi cùng, đầu cậu ta bị xúc tu mực quất vài lần, đầu đầy hắc tuyến kéo lấy xúc tu của cậu bạn mực kia.

Có thể đừng thêm phiền ở đây được không? Không thấy xúc tu của cậu quất lên người Giang Kinh Mặc rồi à?

Cậu mở to hai con mắt ra nhìn cho kĩ đi chứ!

Cậu bạn mực nhận ra có điều gì đó không đúng, thấy bản thân không thiếu tay thiếu chân, mới từ từ mở mắt, khi chạm mắt với Giang Kinh Mặc, cậu ta hơi rụt lại một chút.

Giang Kinh Mặc buộc tóc lên, ánh mắt có chút sắc bén, nhưng vẫn mang nụ cười, nhẹ nhàng gỡ xúc tu ra khỏi người mình, biểu cảm càng thêm dịu dàng.

Nhưng dưới cái vây lưng sắc nhọn của cá voi sát thủ, nụ cười này chỉ khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.

Giang Kinh Mặc còn có việc chưa làm xong, nhưng cậu vẫn tranh thủ đáp lại một câu.

“Cậu vẫn chưa có bạn gái à?”

Cậu bạn mực ngơ ngác gật đầu.

Giang Kinh Mặc đứng dậy, giọng điệu vô cùng quan tâm và nghiêm túc.

“Chờ đến khi cậu chết, tôi sẽ đốt cho cậu một gói mực khô, trong đó có cả mực đực lẫn mực cái, cậu tha hồ mà chọn, lúc đó ở dưới đất cậu có thể chọn vợ như tuyển phi tần, thật tuyệt nhỉ.”

Cá voi sát thủ thật hòa nhã và thân thiện đó nha.

Đến cả tính hướng của cậu bạn kia cũng tính đến luôn.

Câu này khiến cậu bạn mực nhất thời không biết nói gì. 

Úc Địch ở một bên ôm ngực, cười khẽ.

Nghe nói cá voi sát thủ thực ra rất giỏi mắng chửi người, là ‘đầu gấu đại dương’ thứ thiệt.

Trước đây không cảm nhận được, nhưng bây giờ đúng là có cảm giác thiếu đạo đức thật.

“Chắc là không sao nữa rồi, những người cần rút lui đều đã rút lui, có lẽ các thầy cô cũng sắp đến sân rồi. Nhưng nói thật, cậu linh hoạt như vậy, sao lại bị phân vào ban cấp thấp?”

Lúc này tâm trạng của Úc Địch đã thả lỏng hơn một chút, còn chưa nói xong, ngẩng đầu lên nhìn, ngây ngẩn cả người.

“Người đâu rồi?”

Các sinh viên khác được Giang Kinh Mặc kéo trở về, nằm trên mặt đất rất yên bình, tâm trạng đã ổn định lại.

“Cậu ấy đã chạy đi trước khi cậu nói xong.”

Lúc này, chỉ còn lại Nghiêm Kiệt đang liều mạng chống lại con quái vật cấp A này.

Hành động lần này của Giang Kinh Mặc khá lớn, động tác vớt người nhanh nhẹn, càng lúc càng thành thạo, khiến con quái vật bạch tuộc không đánh trúng cũng không cuốn được người, càng thêm điên cuồng.

“Cậu nhanh hơn tôi tưởng, dị năng đặc thù về sự linh hoạt à?”

Nghiêm Kiệt nhìn Giang Kinh Mặc trở lại bên cạnh mình, cậu ta gần như toàn thân đẫm máu, nhưng vẫn hừ cười một tiếng.

“Vậy trong cuộc thi dị năng, tôi e rằng thật sự không thể chạm vào cậu.”

Giang Kinh Mặc nhìn cái vây lưng cong cong trên đầu Nghiêm Kiệt, tránh né cú đập giận dữ của con bạch tuộc, lúc này giá trị thù hận đều tập trung lên người Giang Kinh Mặc, giọng điệu của cậu vẫn không thay đổi nhiều, chỉ là nghe có chút lạnh lẽo hơn trước.

“Mọi người đều đã rút lui đến khoảng cách an toàn, chúng ta cũng nên rút lui thôi, đừng đối đầu trực diện nữa, cậu chưa đủ thành thạo dị năng, bị thương cũng đủ nặng rồi.”

“Nói thì nói vậy, nhưng làm sao mà dễ dàng thoát được chứ?”

Nghiêm Kiệt nghiến răng đáp lại một tiếng.

“Cùng nhau rút lui!”

Cậu ta vừa nói vừa nhân lúc né tránh, mượn lực lùi lại phía sau, chuẩn bị sẵn sàng cho lần bị đánh tiếp theo, còn định lợi dụng cú đánh này để thoát thân, nhưng lại kinh ngạc phát hiện Giang Kinh Mặc cũng nhảy lên, chỉ là lao về phía trước.

Đối đầu trực diện với những chiếc xúc tu của con bạch tuộc.

Dù là tốc độ của quái vật hay Giang Kinh Mặc đều quá nhanh, khiến người ta không kịp phản ứng.

Đây là đang bảo vệ cậu ta sao???

Nghiêm Kiệt đã toàn lực rút lui một khoảng cách, tức giận hét lớn.

“Giang Kinh Mặc!! Cậu điên rồi sao??!! Tôi không cần cậu bảo vệ tôi!!”

Bầu trời mờ mịt dường như bị nhuộm đỏ bởi ngọn lửa, kéo dài từ cuối chân trời.

Lý Vạn trên đường đến đây còn phải xử lý quái vật dọc đường, vừa mới thấy sân thể dục, đuôi bọ cạp sau lưng hắn tiêm chất độc nhanh chóng hạ gục những quái vật cấp B, cấp C và dặn dò các sinh viên nhanh chóng di chuyển về ký túc xá.

Máu đỏ văng tung tóe khắp nơi, mùi máu lẫn mùi quái vật cháy khét từ xa xộc vào mũi, khiến người ta không khỏi buồn nôn.

“Đại ca! Giảng viên sắp đến rồi!!”

Trương Dụ Ca đã nhìn thấy Lý Vạn đang tiến đến từ phía xa, các bạn học của ban cấp thấp vẫn luôn dõi theo Giang Kinh Mặc nhìn thấy cậu đối đầu với xúc tu của quái vật, tim bọn họ gần như ngừng đập.

“Chỉ dựa vào sự linh hoạt thì không thể đánh bại được nó đâu! Làm sao đây? Làm sao đây?!”

“Tôi có thể qua cứu đại ca!”

“Khỉ thật, cậu mà dùng đôi cánh bé tí kia bay qua thì chết chắc đấy!”

“Thầy ơi! Thầy ơi! Bên này! Nhanh lên!!”

Nhưng giây tiếp theo, tiếng hét của họ đột nhiên dừng lại.

Thanh niên với thân hình gầy yếu mảnh khảnh, mái tóc dài buộc thành một búi nhỏ phía sau đầu, cơ thể căng cứng, nắm đấm tạo ra cơn lốc, đối đầu với những chiếc xúc tu của quái vật.

Rõ ràng chỉ là một cú va chạm tại một điểm.

Nhưng lúc này, như có thứ gì đó bị dồn nén đến cực điểm, đột ngột bùng nổ, hai chiếc xúc tu ngay khi chạm vào nắm đấm của Giang Kinh Mặc, như quả bóng xì hơi, ngay lập tức bị lực lớn quật ngược về phía sau, nó loạng choạng quay tròn, một chiếc xúc tu khác lại bị Giang Kinh Mặc túm chặt.

Không còn phải lo lắng cho các bạn học xung quanh.

Cậu thanh niên mạnh mẽ kéo quái vật quăng xuống đất.

Ầm ầm ầm!!!

Quái vật khổng lồ cấp A bị lực va chạm và sức mạnh khủng khiếp của Giang Kinh Mặc kéo giật, những chiếc xúc tu đung đưa quật vỡ mọi kiến trúc xung quanh, phát ra tiếng nổ liên tiếp, nhiều mảnh vỡ bay tung tóe, khiến các giảng viên vừa mới đến cũng phải sững sờ trong vài giây vì sức mạnh kinh hoàng này.

Thân thể mềm dẻo linh hoạt của quái vật cũng không chịu nổi lực kéo này, xúc tu vung vẫy rách toạc không khí, sau đó cơ thể phát ra tiếng xé rách ghê rợn.

Khuôn mặt của cậu thanh niên đã không còn nụ cười, trong làn khói bụi, ánh lửa từ xa và bầu trời u ám phản chiếu vào đôi mắt trong veo của cậu.

Bóng dáng đơn bạc gầy yếu kéo lê quái vật dài hàng chục mét, khung cảnh trông có phần kỳ lạ và ghê rợn.

Trong chốc lát, ba hình ảnh này tạo thành một cảnh tượng khiến người ta khó hiểu nhưng cũng vô cùng chấn động.

“Quá đáng lắm rồi đấy.”

Giang Kinh Mặc cuối cùng cũng lên tiếng lần nữa, tay kia túm lấy chiếc xúc tu của bạch tuộc, hơn nửa người vẫn đang đứng trong vùng nguy hiểm của xúc tu, khuôn mặt thường ngày ngoan hiền hiếm khi nở một nụ cười ngạo mạn.

“Bạch tuộc nhỏ, dù ở trong đại dương thì cậu cũng không thể xưng vương được đâu, huống chi đây còn chẳng phải đại dương.”

Một câu nói rất nhẹ nhàng.

Nhưng con quái vật như chịu phải sự uy hiếp cực lớn, đồng tử co rút lại, theo bản năng tung ra đòn tấn công mạnh mẽ, trừ những chiếc xúc tu bị Giang Kinh Mặc nắm chặt, các xúc tu khác đều đập mạnh về phía cậu.

Những mảnh đá bay tứ tung, không tránh khỏi xước lên mặt Giang Kinh Mặc những vết máu, khiến đôi mắt cậu càng thêm lạnh lùng và hung dữ.

Giang Kinh Mặc đối mặt với đòn tấn công này không chút chần chừ hay ngần ngại, dùng sức mạnh khổng lồ kéo mạnh, trong tiếng gầm rú của con quái vật, cậu đã bẻ gãy chiếc xúc tu đó, sau đó lưng bị đập mạnh, cậu khẽ ho một tiếng, trong miệng có vị máu, nhưng vẫn cười tươi.

Mặc dù con quái vật có trí tuệ kém cỏi, nhưng vẫn có bản năng sợ hãi.

Nó co rúm lại, muốn rút lui, nhưng Giang Kinh Mặc đã mượn lực đập của nó để bật lên, tiến tới trước mắt nó.

Đối diện với cặp mắt to lớn kia.

Giang Kinh Mặc với giọng nói khàn khàn vì bị thương, khẽ cười: “Chỉ có thế này thôi sao? Cậu luôn bảo vệ chỗ này, đúng không?”

Cậu nói xong, lập tức đấm thẳng vào điểm yếu luôn được quái vật bảo vệ cẩn thận – là đôi mắt!

Máu thịt bắn tung tóe, giữa những chiếc xúc tu cuộn trào của con quái vật, Giang Kinh Mặc dùng hai tay kéo mạnh đôi mắt của nó sang hai bên.

Với sức mạnh khổng lồ như vậy, đặc biệt là ở vùng mắt yếu ớt, cậu đã xé toạc thân thể dẻo dai của con quái vật từ giữa ra.

Xúc tu của quái vật rất dài, hơn nữa còn có tới tám chiếc, trước đây không ai có thể tiếp cận được thân thể của nó.

Nhưng lúc này, cơ thể của nó đã bị Giang Kinh Mặc tàn nhẫn xé toạc từ giữa, không còn tiếng động nào nữa, những chiếc xúc tu vẫn vùng vẫy theo bản năng, tiếp tục quật lên từng mảng bụi và đá.

Lúc này, dù những chiếc xúc tu có mạnh mẽ và dẻo dai đến đâu cũng vô ích.

Cuối cùng, những chiếc xúc tu cũng dần từ bỏ sự giãy giụa, mềm nhũn rơi xuống đất.

Khói bụi dần tan.

Ánh lửa từ đầu này cháy lan sang đầu kia.

Trên tay Giang Kinh Mặc vẫn cầm nửa thân thể con quái vật, một lần nữa nở một nụ cười ngây thơ, giọng nói lạnh lẽo và trầm thấp: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có làm phiền tôi cọ cọ thân thiết với thú hai chân – đặc biệt là khi cậu làm tôi nhớ lại những thứ tồi tệ trong ác mộng.”

Thật sự làm cá voi sát thủ bực bội.

Giang Kinh Mặc duỗi tay, đẩy dây leo nhỏ đang lén lút thò ra từ tay áo, định cắn vào xúc tu của con bạch tuộc.

Cậu thật sự rất muốn hòa bình và thân thiện, không muốn chửi mắng ai.

Cung Lũng dẫm lên ngọn lửa, nhìn khói bụi tan dần, thấy Giang Kinh Mặc đứng ở giữa sân thể dục, lại nhìn thi thể của con quái vật cấp A trong tay cậu, khẽ chậc lưỡi.

Bình thường trông ngoan ngoãn, nhưng khi thật sự đánh nhau thì lại điên cuồng như vậy?

Không hổ danh là bá chủ đại dương.

Toàn bộ quá trình quá mức tàn bạo, các sinh viên vẫn còn đang há hốc mồm kinh ngạc.

Lý Vạn cũng sững sờ một lúc, sau đó giơ tay lên đỡ trán.

“Cấp A cũng có thể sao?”

Lúc Thời Tuế ở độ tuổi này có thể giải quyết con quái vật như vậy không nhỉ?

Ồ, cũng có thể.

Nhưng dị năng của Giang Kinh Mặc bây giờ vẫn chưa ổn định mà!

“Có bị thương không?”

Cung Lũng đã đến bên cạnh Giang Kinh Mặc.

Nhìn Giang Kinh Mặc toàn thân đầy máu thịt của bạch tuộc.

Dáng vẻ cậu trông có chút chật vật, nhưng vẫn là thân hình mảnh mai gầy gò, tạo cảm giác như vừa bị ai đó bắt nạt, thay vì cảm giác ‘vớ vẩn’ như vừa xé xác con quái vật.

“Vẫn ổn ạ, không bị thương nặng.”

Giang Kinh Mặc xách theo con quái vật, dường như đang suy nghĩ rất kỹ lưỡng.

Cậu quay đầu về phía Lý Vạn, chỉ vào con quái vật trong tay mình.

Thậm chí giọng nói còn rất ngoan ngoãn và lễ phép.

“Thầy ơi, môn văn hoá khó quá à, cái này có được cộng điểm không ạ?”

Lý Vạn: …. Sốt ruột!

Hắn là chủ nhiệm năm nhất, lúc này đầu như muốn nổ tung.

“Không được! Mau đi băng bó vết thương ngay! Em có phải hổ đâu mà dám nhảy thẳng vào hả! Còn các em nữa, mau về ký túc xá đi, quái vật quá nhiều rồi, hôm nay tạm thời hủy bỏ tất cả các hoạt động.”

Cung Lũng thầm thở dài trong lòng.

Cá voi sát thủ thì không phải hổ chắc.

Nhưng khi hắn nhìn lại Giang Kinh Mặc, trong mắt không thể không hiện lên sự tán thưởng.

Từ một loạt hành động vừa rồi, có thể thấy kỹ năng chiến đấu của Giang Kinh Mặc quá cao, thực sự quá cao.

Chỉ mới giao đấu chưa được bao lâu, cậu đã lập tức nhận ra điểm yếu của đối phương và đưa ra chiến lược tương quan, còn giúp các bạn học khác rời đi an toàn.

Thật chẳng khác nào….

Cung Lũng nhìn con quái vật thê thảm kia.

Thật chẳng khác nào đã trải qua huấn luyện chiến đấu chuyên nghiệp.

“Nhưng mà tôi nhớ, trước khi đi đội trưởng của em có nói với em rằng, dị năng của em không ổn định, cần chú ý để em ít sử dụng dị năng, trước mắt là qua tuần này?”

Giang Kinh Mặc chớp chớp mắt.

Hahaha, không sao đâu, bây giờ đội trưởng không thấy mà.

Bên ngoài ánh lửa, âm thanh xé gió vang lên.

Giang Kinh Mặc theo bản năng quay đầu, nhìn thấy một cây giáo dài bằng kim loại ghim chặt một con quái vật xuống đường, con quái vật co giật vài cái rồi tắt thở.

Toàn bộ quái vật ở khu vực đó đều bị xử lý sạch sẽ theo cách này.

Ở phía bên kia của sân thể dục, vô số dây leo xanh mướt lặng lẽ bao bọc những con quái vật, siết chặt dần, nghe thấy tiếng xương gãy răng rắc đầy kinh hãi.

“Đội trưởng Thời, đây là thành viên mới của đội các cậu à? Thật giỏi quá! Cấp bậc này không thấp đâu nhỉ? Ôi trời, tôi thật sự động lòng rồi, dù sao cậu cũng không biết cách chăm sóc người khác, có muốn cân nhắc để tôi chăm sóc giúp một thời gian không? Sau này tôi sẽ trả lại cho cậu.”

——Đợi đến khi xây dựng mối quan hệ tốt với Giang Kinh Mặc rồi, không trả lại cho cậu đâu.

Khói bụi hoàn toàn tan biến.

Từ xa vang lên tiếng súng nổ và tiếng dị năng va chạm.

Trong vòng hai mươi phút ngắn ngủi, tất cả các đội dị năng đã có mặt và bắt đầu tiêu diệt những con quái vật xâm nhập vào học viện.

Giang Kinh Mặc theo âm thanh nhìn qua.

Đúng lúc chạm mắt với đội trưởng nhà mình.

Giang Kinh Mặc: ….

Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, cứ như bị bỏng, Giang Kinh Mặc né tránh ánh nhìn, đúng lúc nhìn thấy xác quái vật trong tay mình.

Cậu lập tức buông tay, lại nhìn Thời Tuế, nở một nụ cười vô tội.

Lần này cậu thật sự vô tội, cũng thật sự rất bực bội.

Cậu chỉ cố gắng để kiếm thêm điểm, muốn giúp đội trưởng của mình giảm bớt chút huyết áp thôi mà, cậu đã làm gì sai mà những con quái vật này lại đối xử với cậu như thế hả?!

Thời Tuế hiếm khi nở nụ cười, lạnh lùng đáp lại sự mơ tưởng của Ôn Tắc: “Mơ đi.”

“Ôi trời ơi——” Đoạn Mạc Hiên vác một khẩu súng, đuôi mắt hiện lên lông vũ, quan sát xung quanh.

Cuối cùng ánh mắt không thể không rơi vào xác con quái vật nằm dưới chân Giang Kinh Mặc.

Biết là cậu đã thành thạo dị năng, có thể biến thành cá voi sát thủ rồi, nhưng cũng không cần phải dữ dằn như vậy chứ?

Cốc Khải cũng vuốt mặt một cái, trầm trọng nói: “Sao tôi lại lo em ấy sẽ bị thiệt thòi cơ chứ?”

Nếu nói Giang Kinh Mặc bị thiệt, thì chắc chắn thứ đang nằm dưới đất này không phải là người đầu tiên phản đối.

“Thử nghĩ xem, sao không ở dưới biển ngoan ngoãn ở yên một chỗ đi, bị cá voi sát thủ dưới biển đánh còn chưa đủ à? Còn phải lên mặt đất tìm thêm trận đòn.”

Lý Vạn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Được rồi, các em, bây giờ đã an toàn rồi, những ai bị thương thì ở lại đây, đội y tế trường sẽ đến ngay.”

Lý Vạn vừa quay đầu, liền thấy vô số ánh mắt tràn đầy kinh ngạc và oán giận.

“Thầy ơi——”

Có người kéo dài giọng nói.

“Em hỏi một câu được không?”

Lý Vạn hắng giọng.

“Em hỏi đi.”

“Sao Giang Kinh Mặc lại có thể ở ban cấp thấp được?!”

“Thật quá đáng, quá đáng lắm luôn!!”

“Ôi mẹ ơi, tôi ngơ ngác há hốc mồm luôn rồi!”

“May mà tôi còn chưa kịp khiêu khích cậu ấy, thầy làm thế này chẳng phải là đang hại người sao?! Trường này có đáng tin không vậy? Phân cái loại phần tử nguy hiểm này vào ban cấp thấp, thầy không sợ cậu ấy sẽ xé xác hết các bạn cùng lớp à?”

Cậu bạn mặt mày méo mó làm điệu bộ phóng đại nói.

Lý Vạn: “…. Cũng không đến nỗi nào, chẳng phải em ấy đã cứu các em sao?”

Dĩ nhiên, hắn cũng không ngờ Giang Kinh Mặc lại có thể tay không xé xác con quái vật mạnh hơn cả cấp A thông thường này.

Trương Dụ Ca từ lúc Giang Kinh Mặc đánh văng xúc tu của con bạch tuộc, cả người đã ở trong trạng thái mơ hồ, chỉ còn duy nhất một suy nghĩ – Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Rốt cuộc tôi đã ôm được một cái đùi dạng gì vậy?

Địch Hán Thu chấn động đến nỗi đuôi cũng không còn lắc, mắt không chớp lấy một cái, quay sang hỏi người bên cạnh.

“Vậy thì thật ra tốc độ không phải là thế mạnh của cậu ấy đúng không?”

Lý Vạn nặng nề vuốt mặt.

Không nói gì, nhưng điều đó còn hơn thiên ngôn vạn ngữ.

Cuối cùng, hắn đặt tay lên vai mấy sinh viên gần nhất.

“Cuộc thi đấu dị năng…. Cố lên.”

Mấy sinh viên ban cấp cao: ¥&*@¥&

Úc Địch bị người khác khiêng đến đặt cạnh Nghiêm Kiệt. 

Một cánh tay của Nghiêm Kiệt rũ xuống, vẫn còn nhìn chằm chằm vào Giang Kinh Mặc.

“Cậu làm được không?”

Úc Địch yên lặng nằm đó, hỏi Nghiêm Kiệt.

“Tương lai có thể.” Nghiêm Kiệt rũ mắt xuống.

“Bây giờ thì không.”Úc Địch đáp lại một tiếng.

Hai dị năng giả thuộc loại sinh vật biển từng thẳng thắn khiêu khích Giang Kinh Mặc trầm mặc một lúc lâu.

Cuối cùng, Úc Địch lại mở miệng.

“Vậy cậu nghĩ cậu ấy thuộc cấp bậc gì?”

Nghiêm Kiệt: …

Không là 2S thì cũng là 3S thôi.

Mẹ nó.

“Cho nên tại sao cậu ấy lại bị phân vào ban cấp thấp vậy?”

Úc Địch nhìn trời một cách bình thản.

“Tôi cũng rất muốn biết.”

Dị năng giả mực bên cạnh vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ đại ca muốn giết mình, còn muốn đốt cho mình một gói mực khô, hoảng loạn không thôi.

Trương Dụ Ca hoàn hồn, thần kinh thô ha ha cười lớn, tỏ vẻ bọn họ chắc chắn sẽ thắng trong cuộc thi đấu dị năng sắp tới.

Trong tiếng ồn ào của môi trường xung quanh.

Hai người hiếm khi cảm thấy khuất phục.

Đánh? Đánh cái rắm gì.

Các tiểu đội dị năng giả đến rất nhanh, lúc này đã hoàn toàn tiếp quản khu vực trường học.

Những con quái vật tấn công đang dần bị tiêu diệt.

Cộng với việc ở đây có hai dị năng giả tiềm lực cấp 3S kiểm soát tình hình.

Mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ.

Thời Tuế đã đứng bên cạnh Giang Kinh Mặc, hắn dùng khăn ướt lau đi chất lỏng của quái vật trên người cậu, nhìn những vết thương khiến người ta sốt ruột kia, khóe môi hắn khẽ nhếch lên.

Cuối cùng, hắn thở dài một hơi.

Bởi vì trước đó đã hứa hẹn, nên lúc này Giang Kinh Mặc có chút chột dạ.

Đoạn Mặc Hiên vừa định nói sẽ đi tìm một cái khăn lông để lau cho Giang Kinh Mặc.

Đứa trẻ này cũng không dễ dàng gì, vừa tiêu diệt một con quái vật cấp A cơ mà.

Giận cũng không thể giận được.

Sau đó liền nhìn thấy Thời Tuế không có nửa điểm chê bai, cúi đầu, tiến lại gần Giang Kinh Mặc.

Vẻ mặt bình tĩnh.

Đoạn Mặc Hiên: ???

Được rồi, là anh ta hẹp hòi.

….Không đúng, không phải lúc nào Thời Tuế cũng cầu kỳ, chú trọng tiểu tiết à?

Lần trước, anh ta bị xối một thân nước rau luộc, không phải hắn đã tránh rất xa sao.

Bây giờ chắc chắn trên người Giang Kinh Mặc không dễ ngửi, hắn còn tiến lại gần để nói chuyện??

Đoạn Mặc Hiên kéo Cốc Khải lại.

“Người này không phải là anh Tuế của tôi, hắn là ai vậy?!”

Cốc Khải nhìn anh ta từ trên xuống dưới.

“Tôi thấy cậu mới có bệnh đó.”

Mà lúc này, lời của Thời Tuế vang lên bên tai Giang Kinh Mặc.

“Đã lộ ra rồi à?”

Nghe giọng điệu này là biết không giận.

Vốn dĩ cậu cũng không làm sai điều gì, hơn nữa con quái vật này còn làm bị thương các bạn học của cậu.

Giang Kinh Mặc cũng tiến lại gần, cười cười, ngoan ngoãn nói: “Em đã nhấn trở lại rồi, không ai nhìn thấy đâu.”

Được thôi, cá nhỏ bẩn thỉu.

Ôn Tắc đứng cách đó không xa, đang định bước tới giới thiệu bản thân.

Thì thấy Thời Tuế ngẩng đầu, đột nhiên quay đầu nhìn về một hướng.

Một cây trường thương xuất hiện trên đầu hắn, chỉ trong chớp mắt, lao vút đi.

Nếu nói những người có dị năng thuộc hệ sinh vật là những chiến binh điên cuồng với làn da dày và cơ bắp mạnh mẽ, thì những người có dị năng thuộc hệ tự nhiên là những pháp sư kiểm soát cuộc chiến từ xa.

Trên tầng thượng của một tòa nhà chưa hoàn thành ở đằng xa có ba người đang tụ tập.

Có người dùng dị năng từ xa quan sát học viện dị năng.

“Thật là hoành tráng.”

“Nhiều quái vật tấn công như vậy, đúng là một cú đánh nặng nề cho học viện nhỉ? Trước đây tôi không hiểu tại sao lại tấn công học viện dị năng, những sinh viên năm hai, năm ba của họ đã đủ để khiến người ta đau đầu rồi. Giờ nhìn mới hiểu, đây là thừa cơ xâm nhập sao.”

“Tôi chỉ muốn biết, những sinh viên năm nhất mới nhập học được hai tháng…. đã chết bao nhiêu người rồi?”

Lời vừa dứt, khuôn mặt của người có dị năng tăng cường thị lực biến sắc, nhìn thấy một bóng dáng mờ ảo lao nhanh đến.

“Không ổn!!”

Ầm!

Một tiếng hét thảm thiết vang lên, cây trường thương đâm xuyên qua ngực kẻ đang theo dõi, ghim hắn ta xuống tại chỗ, mũi thương còn đặc biệt khéo léo, chỉ tạo ra một lỗ nhỏ chứ không xuyên thẳng qua sàn nhà.

Từ học viện có thể nhìn thấy từ xa, trên tòa nhà đang xây dựng bốc lên khói bụi.

Thời Tuế đã quay lại nhìn Ôn Tắc.

“Từ khi tiến vào học viện, hướng đó luôn có người dùng dị năng để nhìn trộm.”

“Toàn bộ tiểu đội dị năng đã đến hỗ trợ.” Ôn Tắc nghe vậy cũng nhìn qua, giọng trở nên trầm hẳn, “Người có dị năng này không phải là người đã đăng ký ở Cục Quản lý Dị năng của chúng ta, có thể là từ thế lực nước ngoài hoặc các tổ chức phi pháp.”

“Để tôi dẫn người đi xem.”

Ôn Tắc lấy bộ đàm ra, rồi nhìn về phía Giang Kinh Mặc, khuôn mặt ngay lập tức nở nụ cười.

“Bạn học nhỏ, anh tên là Ôn Tắc, đội trưởng tiểu đội 3S Hồng Kông. Những chuyện khác thì để sau này có thời gian anh sẽ giới thiệu thêm, nếu em không vui khi ở trong đội của Thời Tuế, lúc nào cũng có thể đến tìm anh nhé!”

Anh ta với mái tóc xoăn nâu, chọc tức Thời Tuế xong thì nhanh chóng rút lui.

Giang Kinh Mặc nhìn Thời Tuế, hắn cũng cúi đầu xuống.

Tầm mắt hai người chạm nhau.

“Còn bị thương ở đâu nữa?”

“Lưng.”

Giang Kinh Mặc ngoan ngoãn trả lời.

“Bị quật một cái.”

Đối mặt với sự ngoan ngoãn của Giang Kinh Mặc, Thời Tuế không nói gì, bước đến sau lưng Giang Kinh Mặc, vén áo lên kiểm tra vết thương.

Sưng đỏ một mảng, còn hơi rỉ máu.

Vết thương này không quá nghiêm trọng, nhưng trên làn da trắng trẻo của cậu trai thì lại cực kỳ nổi bật.

Thời Tuế không nhịn được, đưa tay bóp nhẹ gáy Giang Kinh Mặc, gỡ dây buộc tóc bị nhuốm máu ra khỏi tóc cậu, bất đắc dĩ cười khẽ.

“Lúc nào cũng giả ngoan.”

Giang Kinh Mặc lảng tránh ánh mắt: ….

Hình như bây giờ không thể cọ cọ được rồi.

“Anh phải xử lý xong mọi chuyện ở đây đã, em đi cùng các bạn học để xử lý vết thương trước đi, lát nữa anh sẽ qua đón em.”

Trong trường vẫn còn rất nhiều quái vật còn sót lại, hơn nữa lúc này, nhiều nơi trong khuôn viên trường đã bị phá hủy nặng nề, đặc biệt là sân thể dục, sau khi khói bụi tan đi, không còn nhận ra được dáng vẻ ban đầu nữa.

Giang Kinh Mặc bị đội trưởng bắt quả tang tại chỗ, ngoan ngoãn bước về phía lớp, chờ đội y tế trường đến.

Lý Vạn và Cung Lũng đứng trước mặt học sinh, đang thảo luận về tình hình thiệt hại của trường.

Nhờ phản ứng kịp thời, phần lớn sinh viên năm nhất đã được bảo vệ khi phân tán, có một số bị thương nặng nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.

Tuy nhiên, các cơ sở vật chất trong trường bị phá hủy nhiều, cần phải tu sửa xây dựng lại.

Các sinh viên năm nhất vừa trải qua một trận chiến khốc liệt, nên thời điểm Giang Kinh Mặc đi tới, mọi người đều nhìn chằm chằm vào cậu.

Cho đến khi Giang Kinh Mặc đứng trước mặt mọi người.

Những sinh viên của ban cấp trung và cấp cao không quen biết Giang Kinh Mặc lùi lại hai bước.

Vừa sợ hãi vừa kính phục.

Dù sao thì xác con quái vật vẫn chưa được xử lý, còn nằm đó chiếm hơn nửa sân thể dục.

Quá đáng sợ, thực sự là quá đáng sợ.

Tóc của Giang Kinh Mặc đã xõa xuống, nhuốm màu chất lỏng của con bạch tuộc, cả người trông rất lôi thôi, nhưng cậu vẫn mang theo nụ cười hiền lành vô tội có tính lừa gạt cực mạnh.

Rất thân thiện đó nha.

“Các cậu không sao chứ? Có bị thương nặng không?”

Mọi người nhìn xác con quái vật, rồi lại nhìn Giang Kinh Mặc.

Rõ ràng là cậu trai thoạt nhìn rất thê thảm.

Nhưng lại có điều gì đó kỳ lạ khiến mọi người rùng mình.

Cuối cùng cũng đã hiểu được uy lực của bạch thiết hắc.

Còn chưa kịp để các bạn học ban cấp thấp bày tỏ sự quan tâm đối với Giang Kinh Mặc.

Một sinh viên thông minh của ban cấp trung bước lên một bước, mắt sáng rực.

“Bạn học Giang, trong cuộc thi đấu dị năng sắp tới, chúng ta hợp tác nhé? Ban cấp thấp và cấp trung cùng nhau đánh bại ban cấp cao, tạo nên lịch sử lần đầu tiên ban cấp cao thua thảm hại! Đến lúc đó, bọn tôi sẽ tặng Úc Địch cho cậu xả giận!”

Úc Địch đang yên bình nằm trên mặt đất.

Thật là một người bạn tốt.

Ban cấp cao: ????

~~~~~~~~~