Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1649

topic

Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1649 :Quên hắn (2)
Đổng Hồng nhận ra ba người đang lúng túng, vội vàng hỏa giải,"Ba vị đừng để trong lòng, có lẽ vị Đại thánh này sống một mình đã lâu, không thích tiếp xúc với người khác."
Bạch Mi lắc đầu, bất đắc dĩ ngồi xuống.
Sau khi Chân Vũ đại thánh xuất hiện, hiện trường lập tức rối loạn.
"Nghe nói Đại thánh là thần chức cấp hai! Hiện tại ngay cả thần chức cấp một cũng chưa có đã trực tiếp ra thần chức cấp hai, đoán chừng là thần chức cao nhất của Hoa Hạ đi."
Hiện tại càng ngày càng nhiều người đột phá nhân thần, sau khi bọn họ đột phá đều thấy được tin tức thần chức của mình, đương nhiên vì Tam thiên thế giới vẫn ở trạng thái phong ấn, tất nhiên không ai có thể thu hoạch được thần chức.
Chứ đừng nói đến là thần chức cấp hai.
"Nói vậy, Thẩm Truy Vân có được truyền thừa của Chân Vũ đại thánh, e rằng thực lực của hắn rất khủng bố!"
"Lần này hắn kết hôn chắc sẽ không tiếp tục ẩn cư cùng Đại thánh, Hoa Hạ chúng ta lại có thêm một chiến lực siêu mạnh!"
"Chưa nghe nói sao, hai nhà này là mạnh mạnh liên thủ, sau này Thẩm Truy Vân và Thường Tư Diêu có hài tử, có khả năng vừa sinh đã là cấp bậc thần minh."
"Không phải chứ, vừa sinh đã là cấp bậc thần minh? Điều này, điều này muốn người ta làm sao chịu nổi!"
"Người ta tính toán mấy ngàn năm, chúng ta cố gắng cả một đời có thể so sánh được sao! Vẫn nên yên tâm uống rượu đi."
Chân Vũ đại thánh đã đến, tân khách quan trọng nhất đã tới, vậy hôn lễ cũng chính thức bắt đầu.
Hậu viện, Thường Tư Diêu ngồi trước bàn trang điểm nhìn khuôn mặt tinh xảo trong gương, ngơ ngác đến ngẩn người.
Doãn Lăng Sa đang chải tóc giúp nàng.
"Tư Diêu, hôm nay ngươi phải lập gia đình, qua một đoạn thời gian cũng đến lượt ta." Doãn Lăng Sa nhìn Thường Tư Diêu trong gương, vừa chải búi tóc cho nàng vừa nói,"Nghe nói thực lực của Thẩm Truy Vân sâu không lường được, ngươi... Ngươi đang suy nghĩ gì thế?"
Thường Tư Diêu nhìn vào trong gương, ánh mắt tối tăm.
Là một nữ hài, nàng từng ảo tưởng tình cảnh hôm nay vô số lần, nàng ngồi trước gương chăm chút trang điểm cho bản thân.
Nhưng tình cảnh trong mộng kia, nàng luôn mỉm cười, vì nàng biết người chờ nàng ở ngoài cửa là người kia.
Nhưng hiện thực lại biến thành người ngoài cửa là Thẩm Truy Vân.
Người kia đã sớm rời khỏi Hoa Hạ mấy năm, mịt mù không tin tức.
Đây vốn là việc được định sẵn nhưng sau khi thấy tất cả diễn ra, nàng mới biết được lúc này trong lòng nàng đau đớn đến mức nào.
Đúng vào lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, một nam tử trung niên đi vào.
Doãn Lăng Sa thấy người nọ, hơi khom người,"Bá phụ."
Người kia khẽ gật đầu,"Lăng Sa, ngươi lên bàn tiệc đi, để ta."
"Được."
Nam nhân đứng sau lưng Thường Tư Diêu, cẩn thận chải mái tóc dài của nàng,"Còn đang nghĩ đến người kia?"
"Phụ thân, ta... Không có."
Người đến là phụ thân của Thường Tư Diêu, Thường Kiến Văn.
Tuy hắn ta không phải chưởng môn Côn Luân nhưng địa vị của hắn ta không hề thua kém đệ đệ Thường Thư Hương.
Thường Kiến Văn thở dài một hơi, nói,"Ta là cha ngươi, sao ta không biết ngươi đang nghĩ gì?"
"Tư Diêu, ta biết trong lòng ngươi chắc chắn rất hận nhưng ngươi phải biết chúng ta là người Côn Luân, chúng ta không thể vi phạm di mệnh của tổ sư Côn Luân."
"Sứ mệnh quan trọng nhất cả đời cha là để ngươi hoàn thành hôn sự này."
"Ta biết ngươi không thích Thẩm Truy Vân, hài tử kia quá ngông cuồng nhưng người trẻ tuổi không ngông cuồng một chút còn gọi gì là người trẻ tuổi."
"Hai người ở chung lâu ngày, tất nhiên sẽ có tình cảm."
"Về phần người kia, ngươi cũng biết, hắn, chung quy hắn là cây cỏ ven đường, đâu có Chân Vũ đại thánh trợ giúp sau lưng giống Thẩm Truy Vân."
"Dưới bầu trời này, có mấy thần minh ẩn thế, lại có mấy người có thể trở thành người thừa kế của thần minh ẩn thế?"
"Sau khi huyết mạch của ngươi và huyết mạch của hắn dung hợp lại, hài tử tương lại..."
"Cha, đủ rồi!" Cuối cùng Thường Tư Diêu không nhịn được nữa, giận nói,"Ta không muốn bị các ngươi coi như máy móc sinh đẻ!"
"Làm loạn!" Thường Kiến Văn giận dữ mắng mỏ,"Đây không phải chuyện riêng, việc này liên quan đến vận mệnh toàn nhân loại!"
"Máy móc sinh đẻ của thần minh? Đây vốn là sứ mệnh mà ngươi phải gánh vác!"
"Thẩm Truy Vân đã sắp tới cửa, ngươi điều chỉnh tốt cảm xúc đi... Còn có, tên Giang Khải kia, ta muốn ngươi hoàn toàn quên hắn!" Nói xong, Thẩm Truy Vân cài lại trâm cài tóc liền quay người rời đi.
Trong căn phòng trống rỗng, trong mắt Thường Tư Diêu lấp lóe ánh lệ.
Sao nàng không biết sứ mệnh của mình, chính vì vậy nàng mới năm lần bảy lượt xa lánh Giang Khải.
Dù vậy mấy năm trôi qua nàng vẫn không thể quên người kia.
"Để ta quên hắn e rằng là việc không thể nào, có lẽ hắn có thể quên ta." Thường Tư Diêu buồn bã nói,"Đã nhiều năm như vậy, ngươi... Có phải đã không nhớ rõ nữ hài bị ngươi dọa sợ kia..."
Thường Tư Diêu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ kháng nói.
Cốc cốc cốc, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, còn có tiếng cười nói của các sư huynh đệ, sự náo nhiệt bên ngoài không hợp với sự lạnh lẽo trong phòng.