Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 79
topicBé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 79 :Gọi vợ đến đón.
——————-
Từ đầu đến cuối, Giang Kinh Mặc vẫn luôn giữ nụ cười.
Cái kiểu cười khiến người ta dễ lầm tưởng cậu là một người ngốc nghếch.
Ngoại trừ Từ Tấu, không ai trong số những người có mặt nhận ra cậu đã làm gì.
Nói xong, cậu buông tay ra, lịch sự chào tạm biệt nhóm trưởng bối của nhà họ Liêu, rồi dẫn hai thành viên trong đội của mình rời khỏi qua cổng chính.
Đợi đến khi mọi người đã rời đi, mẹ của Từ Tấu đứng bên cạnh mới khẽ hừ một tiếng, âm thanh đè rất thấp, nhỏ đến mức ngoài Từ Tấu ra thì chẳng có ai nghe thấy giữa khung cảnh náo nhiệt này.
“Không biết con nhà ai mà lại vô lễ như vậy, chắc không phải xuất thân từ gia đình danh giá gì đâu.”
Từ Tấu cúi đầu siết chặt tấm thẻ xếp hạng, cổ tay vẫn còn hơi run rẩy. Cậu ta chợt tỉnh lại, mặt mày khó coi nhìn theo bóng dáng ba người kia dần đi xa.
Cậu ta vốn rất tự hào về dị năng của mình, mới học năm nhất mà đã có tiếng tăm ở năm hai và năm ba. Không giống như Liêu Lân bị xếp vào lớp cấp thấp, tương lai của cậu ta vô cùng rộng mở, thậm chí thầy cô còn đặc biệt nói chuyện với cậu ta, cho biết đã có vài Cục Quản lý Dị năng ở các thành phố lân cận bắt đầu để ý đến cậu ta.
Trong kỳ thi, cậu ta cũng thuận lợi suôn sẻ, nếu không phải vì một số sinh viên năm hai có kinh nghiệm thực chiến hơn, thì thứ hạng của cậu ta còn có thể cao hơn nữa.
Từ khi phát hiện ra tiềm lực dị năng của mình, mọi thứ đều thuận buồm xuôi gió, khiến Từ Tấu dần dần tự mãn. Từ trước đến nay, cậu ta chưa bao giờ phải chịu thiệt thòi như thế này.
Từ Tấu mím môi, cất tấm thẻ xếp hạng vào túi.
Nghe mẹ mình nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác, tiếp tục cười nói với cậu và mợ của cậu ta.
“Tấu Tấu nhà em thật sự quá cố gắng, nhất là khi vào học viện, lúc nào cũng căng thẳng, người làm mẹ như em thấy xót vô cùng. Vừa rồi suýt nữa thì xảy ra chuyện, may mà thằng bé phản ứng nhanh, đúng không Tấu Tấu?”
Từ Tấu khẽ đáp một tiếng, rồi không đợi họ nói gì thêm, bước nhanh ra chỗ khác.
“Con đi gọi điện cho bạn một chút.”
Từ Tấu nhanh chóng đến một góc khuất, gọi cho một đàn anh khóa trên.
“Từ Tấu? Có chuyện gì thế?”
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng của người ở đầu dây bên kia rất ôn hoà, dù bị làm phiền trong kỳ nghỉ cũng không hề tỏ ra khó chịu chút nào.
“Anh Lưu, lần này em đến nhà anh họ, gặp phải một đội của Càn viện. Anh có biết kỳ kiểm tra lần này của Càn viện có chuyện gì không? Em gặp được một người tên là Giang Kinh Mặc, dị năng giả cá voi sát thủ, em không nắm được thực lực của cậu ta.”
Từ Tấu nắm chặt tấm thẻ xếp hạng trong tay, cổ tay vẫn còn đau âm ỉ, giọng nói hơi hạ thấp, mang theo sự nghi ngờ.
“Chuyện này anh cũng có nghe qua, nhưng cao tầng Hồng Kông giữ kín quá, tổng cục đã ra lệnh không cho điều tra thêm, cũng không rõ họ đang làm gì. Còn về dị năng giả cá voi sát thủ, anh cũng nghe nói rồi, hình như khi thức tỉnh có chút vấn đề, nghe người ta nói không có gì đáng bận tâm, cậu ta không tạo được uy hiếp gì cho chúng ta đâu.”
“Là vậy à.”
Nghe đối phương nói xong, trái tim vốn đang đập loạn vì căng thẳng của Từ Tấu liền trở lại bình thường.
“Dù sao cậu ta cũng chỉ là một người ở lớp cấp thấp, nhờ may mắn nên mới được tham gia Đại hội bốn viện thôi.”
“Đúng vậy…”
Người bên kia cười nhẹ, thoải mái trấn an Từ Tấu, chẳng hề để Giang Kinh Mặc vào mắt.
“Ở Càn viện, người duy nhất có thể gây ra mối đe dọa cho học viện của chúng ta chỉ có mỗi Thời Tuế. Nhưng anh ta đã là sinh viên năm ba rồi, không thể tham gia nữa, đây chính là lúc để viện chúng ta thể hiện. Chỉ là một dị năng giả cá voi sát thủ thôi, không cần quá bận tâm đâu.”
“Anh nói đúng, vừa rồi cậu ta quá kiêu ngạo, nhất thời làm em hơi bối rối. Bây giờ nghĩ lại, đúng là không nên nể mặt cậu ta làm gì.”
“Dù sao cũng sắp đến Đại hội bốn viện rồi. Nếu không thuận mắt thì lúc đó cứ ra tay, không cần nể mặt ai cả. Cứ xem như một sự cố nhỏ thôi. Cậu cứ tập trung để ý đến sinh viên năm hai của các học viện khác đi. Nếu cậu có màn trình diễn xuất sắc ngay từ năm nhất, thì đãi ngộ sau này chắc chắn sẽ không tệ.”
*****
Trong căn biệt thự cách vách, bữa tiệc sinh nhật đã được sắp xếp xong xuôi.
Nhà họ Trương không phải là một gia đình dị năng quá phức tạp, có thể nói mọi người đều khá thoải mái. Dòng dõi cũng không quá đông đúc, vì vậy bầu không khí hoàn toàn khác với nhà họ Liêu.
Giữa trưa, rèm cửa dày được kéo kín, thắp nến lên, mười mấy thanh niên cùng độ tuổi tụ tập nháo nhào, bố mẹ Trương cười tít mắt nhìn bọn họ. Không lâu sau, sợ quấy rầy bọn trẻ chơi đùa, hai người họ đi ra ngoài, đến một căn biệt thự khác, để lại nơi này cho đám thanh niên.
Sau khi ăn bánh kem và vui chơi một lúc, cả đám bắt đầu chơi game trên màn hình lớn.
Có người cầm điện thoại chạy đến.
“Đại ca, hiện tại Đại hội bốn viện đang hot lắm. Nơi chúng ta sắp đến hình như là một hòn đảo nhỏ, tạm thời vẫn chưa được công bố, nhưng trên mạng đã có rất nhiều thông tin rồi.”
Chuyện này cũng giống như Đại hội thể thao toàn dân trước đây.
Dù thường ngày ít ai chú ý đến các sự kiện thể thao bình thường hoặc các sự kiện liên quan đến dị năng giả, vì các thông tin liên quan đều bị nhà nước can thiệp kiểm soát, nên cuộc sống của dị năng giả và người bình thường vẫn luôn có khoảng cách.
Nhưng mỗi khi đến thời điểm này, mọi người đều đổ dồn tất cả sự chú ý.
Liên tục có các bài viết nóng hổi dự đoán nội dung thi của Đại hội năm nay, thậm chí còn có các sinh viên năm nhất nổi bật của năm ngoái cũng được đem ra bàn tán.
Giang Kinh Mặc đang ngồi xếp bằng trên thảm, tay cầm tay cầm chơi game, miệng nhai rôm rốp thanh socola cá mập giòn mới bóc.
Nghe vậy, cậu cũng nghiêng đầu nhìn sang.
Lúc này, trên người cậu toàn là mùi socola ngọt ngào, đôi mắt mở to, nhìn chằm chằm bài viết đang được ghim lên đầu diễn đàn.
Trong bài viết là một bức ảnh, chiếc cúp vô địch của Đại hội bốn viện.
Hai mắt của Giang Kinh Mặc gần như dán chặt vào nó.
“Đại ca?”
Mấy người khác đều nhìn sang.
Chỉ nghe Giang Kinh Mặc nghiêm túc hỏi: “Mục tiêu năm nay của chúng ta là gì?”
Nghe Giang Kinh Mặc hỏi, đám người chớp chớp mắt, lần lượt nói ra nguyện vọng của mình.
“Cố gắng kiếm nhiều điểm?”
“Cố gắng không bị loại?”
Có người chợt thấy ánh mắt của Giang Kinh Mặc bắt đầu tỏ ra không hài lòng.
Cuối cùng, một người bỗng bừng tỉnh, bật thốt: “Chúng ta phải giành vị trí số một!”
Nghe hơi ngông đấy anh bạn.
Nghe thấy câu nói này, vài người lập tức nhìn qua.
Giang Kinh Mặc gật đầu: “Đúng, thấy cái cúp kia không?”
Thấy thì thấy rồi, nhưng chẳng phải chỉ là cái cúp thôi sao? Có ý nghĩa gì đặc biệt à?
Còn chưa kịp để bọn họ suy nghĩ xong.
Giang Kinh Mặc đã tiếp tục nói.
“Các cậu nghĩ đây chỉ là một chiếc cúp bình thường thôi sao? Sai rồi! Đây chính là lý do chính đang để thầy cô có thể nỗ lực vớt tôi! Đây chính là điểm tín chỉ của tôi! Chúng ta phải cố gắng mang chiếc cúp này về, để tôi có thể thuận lợi tốt nghiệp!”
Rất có chí hướng…. để tốt nghiệp thành công.
Ờm… chuyện này…
Trương Dụ Ca khựng lại một giây, sau đó cậu ta là người đầu tiên vỗ tay.
“Đại ca, cậu đúng là không quên mục tiêu ban đầu.”
Từ đầu đến cuối đều vì điểm tín chỉ mà không ngừng nỗ lực.
Dốc hết sức để kéo điểm môn văn hóa.
Thật là cảm động thấu trời xanh.
Giang Kinh Mặc hơi lâng lâng, nghe những lời này và tiếng vỗ tay của những người xung quanh, cậu lập tức ưỡn ngực, cực kỳ tự hào.
Đi học để làm gì?
Tất nhiên là để tốt nghiệp rồi!
Liêu Lân cũng cầm tay cầm chơi game, nghe vậy thì cười đến run vai.
“Tôi nói này, chúng ta có thể có đặt mục tiêu gì nghe đẳng cấp hơn được không?”
“Được thôi, nếu cậu không muốn tốt nghiệp, tôi sẽ báo với thầy Điền ngay…”
Giang Kinh Mặc nghiêm túc, chuẩn bị lấy điện thoại ra.
Liêu Lân: …
Điên hả!!
Hắn vội vàng đưa tay giữ chặt tay Giang Kinh Mặc.
Đành phải khuất phục trước số phận.
“Ba ơi, con muốn tốt nghiệp, thật đó, con cực kỳ muốn tốt nghiệp.”
“Để người khác gọi chúng ta là ba thì sẽ thoải mái hơn, đúng không?”
“Đúng đúng.”
Giang Kinh Mặc nghiêng đầu gật gù, bị kéo lệch tư duy, đặt điện thoại xuống.
“Để cái thằng ngu bên cạnh gọi mình là ba mới gọi là có bản lĩnh.”
“Thằng ngu bên cạnh? Bên cạnh không phải là nhà họ Liêu sao?”
Có người không hiểu chuyện, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn về phía Liêu Lân.
Trương Dụ Ca vội vàng giải thích chuyện của Từ Tấu.
Lúc này, nhóm người mới mơ hồ nhận ra điều bất thường ở Giang Kinh Mặc.
Nhưng trước giờ Giang Kinh Mặc đã làm không ít chuyện kỳ lạ, nên họ cũng không cảm thấy có gì quá bất thường.
Chỉ có Liêu Lân để ý thấy bên cạnh chỗ Giang Kinh Mặc ngồi có một chai… đồ uống có cồn.
Loại đồ uống này có nồng độ cồn rất thấp, khoảng một hai độ, mát lạnh sảng khoái, giải ngấy cực tốt.
Mọi người đều đang nghỉ lễ, mà cả đám cũng đã trưởng thành, người nhỏ nhất cũng trên mười tám tuổi. Trương Dụ Ca mua vài thùng về, tất cả đều uống, không ai nghĩ sẽ uống say.
Liêu Lân cũng uống một ít, thoáng nghĩ ‘Chẳng lẽ Giang Kinh Mặc bị nửa chai đồ uống có cồn này làm cho say?’
Sau đó, hắn bật cười, gạt suy nghĩ đó đi.
Làm sao có thể chứ?
Trên đời này làm gì có ai tửu lượng kém như vậy?
Huống hồ bọn họ còn là dị năng giả.
Cả đám náo loạn đến tận bảy, tám giờ tối, trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen.
Giang Kinh Mặc vùi trong đống gối ôm, tay chống lên trán, khuôn mặt chìm trong bóng tối, không rõ biểu cảm.
Cả đám vui chơi ầm ĩ cả buổi chiều, uống không ít đồ uống có cồn, ai nấy đều có chút chếnh choáng.
Liêu Lân cũng hơi ngà ngà say, bắt đầu mở lòng tâm sự.
Lúc Trương Dụ Ca đang đứng ra bênh vực hắn, Liêu Lân bắt đầu kể về chuyện gia đình mình.
“Các cậu cũng biết tình hình gia đình tôi, tất cả đều đặt dị năng lên hàng đầu, còn quan trọng hơn cả huyết thống nữa. Thực ra, tôi rất thương mẹ tôi.”
Liêu Lân vừa cười vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi có ánh trăng sáng lạnh lẽo, nhưng xung quanh hắn lại đầy ắp tiếng cười ấm áp.
“Mẹ tôi học rất giỏi, muốn theo đuổi sự nghiệp của riêng mình, trở thành một bác sĩ xuất sắc, nhưng lại bị gia đình ép gả vào nhà họ Liêu, chỉ vì muốn có một đứa con có tiềm lực dị năng cao. Nhà họ Liêu không cho phép mẹ tôi làm những việc quá mệt nhọc, cùng lắm chỉ cho phép bà giúp đỡ một số việc trong công ty gia đình. Có lẽ bà không thích tôi lắm, nhưng tôi vẫn cảm nhận được bà thực sự rất yêu tôi, giống như một sự ký thác, luôn hy vọng tôi có thể xuất sắc hơn, để thoát khỏi sự kiểm soát của những bậc trưởng bối nắm quyền trong nhà.”
Những thanh niên ở đây phần lớn đều rất vô tư, nghe xong câu chuyện này, nhất thời không biết phải an ủi thế nào.
Cho đến khi có một tiếng “bốp”, lon nước có cồn bị đổ, lăn lông lốc trên sàn.
Giang Kinh Mặc loạng choạng đứng dậy, giơ nắm đấm to như ‘bao cát’ của mình lên: “Đợi đấy, cậu đã gọi tôi là đại ca, gọi tôi là đội trưởng, thì tôi sẽ giúp cậu xử lý đám người đó, sau đó… sau đó sẽ giải cứu mẹ cậu ra ngoài…”
Cậu vừa nói, vừa vỗ mạnh lên đầu Liêu Lân hai cái.
Liêu Lân: …
Những người xung quanh: …
Hả?
Lúc này, Liêu Lân đã chắc chắn.
Hắn kinh hoàng nhìn lon đồ uống có cồn bị đổ, rồi bảo cả đám nhanh chóng giữ chặt Giang Kinh Mặc.
“Cậu thật sự bị loại đồ uống này chuốc say???”
Một đám thanh niên khó khăn lắm mới đè được Giang Kinh Mặc xuống, ai nấy đều đau đầu nhìn đồng hồ.
“Trời cũng tối rồi, đại ca, bọn tôi tìm người đưa cậu về nhé?”
Chủ yếu là không khống chế nổi nữa!
Giang Kinh Mặc cầm điện thoại, khuôn mặt trắng trẻo hơi ửng đỏ, cong đôi mắt đẹp, cười khẽ hai tiếng.
“Không cần, tôi sẽ gọi… vợ tôi đến đón!”
Giọng điệu rất vui vẻ, còn mang theo chút cố ý.
“Gì cơ?”
“Đại ca, cậu có bạn gái rồi sao???”
“Anh Giang đúng là đỉnh thật, hai người tiến triển tới đâu rồi? Lát nữa bọn tôi có nên gọi chị dâu không?!”
“Đã ôm chưa? Hôn chưa??”
Giang Kinh Mặc bấm điện thoại.
Cậu vẫn nằm trong đống gối ôm, cười tươi rói, làn da trắng nõn hơi ửng hồng lên vì men say, trông càng thêm quyến rũ, giống như đang tiết lộ một bí mật nhỏ: “Hôn rồi, cũng ôm rồi, mấy chuyện khác không thể nói cho các cậu biết.”
Lời này khiến cả đám thanh niên reo hò phấn khích.
“Sao không dẫn người ta đến đây luôn!”
“Trông có xinh không?”
“Hừ, chẳng phải lát nữa sẽ thấy sao?”
Bên kia điện thoại được kết nối, tiếng hỏi han xung quanh lập tức im bặt.
Mà ở bên này, Thời Tuế bị Giang Kinh Mặc bỏ ở nhà đang chờ tin tức từ cậu, lúc không kìm được muốn gọi điện thúc giục thì vừa lúc thấy điện thoại reo lên.
Vừa kết nối điện thoại, Thời Tuế liền nghe thấy giọng điệu lười biếng của cá nhỏ nhà mình, giọng điệu thường ngày luôn ngoan ngoãn điềm tĩnh, lúc này lại có chút mềm mại, âm cuối hơi kéo dài.
“Em đang ở biệt thự Kim Phượng, số 15, anh đến đón em về nhé….”