Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1470
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1470 :Đột phá cực hạn
Ầm ầm ầm, Thần phạt thiên lôi đã chuẩn bị hoàn tất, một tiếng nổ vang kinh thiên động địa khiến mặt đất lung lay sắp đổ.
Lôi điện vô cùng to lớn như một tia sáng trắng chiếu sáng toàn bộ đại lục!
Ánh sáng trắng rơi xuống, chuẩn xác không sai đánh về phía Giang Khải...
Giang Khải trừng muốn rách cả mí mắt, chống đỡ thân thể tàn phế lảo đảo đứng lên, hắn nhìn trời gầm thét,"Đến đi!"
Thần phạt thiên lôi có lực lượng kinh khủng, trong nháy mắt tiếp xúc với Giang Khải đã bộc phát ra, Giang Khải ngã quỵ xuống đất.
Lôi điện như một cột sáng kết nối thiên địa đặt ở trên lưng Giang Khải.
Hộ thuẫn linh hồn của Giang Khải sinh ra một lần lập tức tán loạn, lại sinh ra, lại tán loạn... Lực lượng linh hồn của Giang Khải đã đạt tới hơn một ngàn điểm, đã sớm vượt qua tiêu chuẩn Siêu phàm, có thể hình thành hộ thuẫn linh hồn, đối mặt với Thần phạt thiên lôi vẫn dễ dàng sụp đổ!
Hắn chỉ có thể thông qua việc không ngừng ngưng tụ hộ thuẫn linh hồn liều mạng chống cự thiên lôi.
Khải Vô Địch kích động muốn xông lên giúp Giang Khải, nhưng tiểu hỗn cầu đứng bên cạnh gọi hắn ta lại.
"Chi chi chi!"
Khải Vô Địch nhíu mày, ngạc nhiên nhìn về phía tiểu hỗn cầu,"Ngươi nói phải để hắn tự đột phá?"
Tiểu hỗn cầu nhẹ gật đầu, sau đó lo lắng nhìn về phía Giang Khải.
Một bên là linh hồn bất diệt, hộ thuẫn linh hồn bất diệt!
Một bên là Thần phạt thiên lôi mang theo uy lực thiên địa, cơn giận thiên địa đổ xuống, bẻ gãy nghiền nát, không gì không phá!
Giang Khải và thần uy thiên địa đang đánh cược lần cuối cùng!
Thiên lôi đánh vào người ép Giang Khải không ngóc đầu lên được, hắn bộc phát ra tất cả tiềm lực nhưng thân thể lại đang từ từ chìm xuống!
Tuy Giang Khải bị ép đến không ngẩng đầu lên được, nhưng đôi mắt đỏ au kia vẫn trợn mắt trừng trừng.
Trong miệng hắn lặp đi lặp lại lẩm bẩm,"Vượt qua cực hạn mới có thể thành thần!"
Lực lượng cường đại nhất của nhân loại là lực lượng linh hồn, điều khiến người ta kiêng dè lực lượng linh hồn nhất là tự mình đột phá!
Tiểu hỗn cầu nhìn Giang Khải bị lôi điện ép đến không ngóc đầu lên được, ánh mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Nó lo lắng cho Giang Khải, hy vọng Giang Khải có thể chịu đựng được nhưng nó cũng biết lúc này nhất định phải dựa vào Giang Khải tự chịu đựng!
Chỉ là nó cũng không ngờ, Giang Khải đối mặt với thiên lôi khủng bố như thế còn chống đỡ được lâu như vậy!
Dù hộ thuẫn linh hồn tán loạn bao nhiêu lần, Giang Khải sẽ ngưng tụ từng đó lần!
Khải Vô Địch cũng khiếp sợ nhìn Giang Khải,"Hắn đang không ngừng đột phá cực hạn của mình!"
Tự đột phá không chỉ là đột phá cường độ thân thể, càng là đột phá trên tinh thần.
"Lực lượng linh hồn của tên này đã hơn ngàn, đừng nói Siêu phàm bát giai, ta đoán phần lớn nhân thần sơ kỳ cũng không có lực lượng linh hồn cao bằng hắn, chẳng trách trước đó không ai có thể thành công!"
Thần phạt thiên lôi tiếp tục không ngừng áp chế Giang Khải, nhưng Giang Khải cắn chặt hàm răng, trừng muốn rách cả mí mắt liều chết chống cự.
Nhưng lực lượng của Thần phạt thiên lôi như vô cùng vô tận, Giang Khải đã càng ngày càng khó khăn.
Trong đầu hắn xuất hiện từng hình ảnh.
Lúc còn rất nhỏ, đại ca và hắn tìm được Giang Anh ở trong đống đổ nát, bọn họ chạy trốn đến Giang Trung thành từ lãnh địa Thú Thần.
Sau nhiều năm, Giang Khải lại bước vào lãnh địa Thú Thần, tận mắt thấy toàn cảnh đống đổ nát, thấy được hài cốt khắp nơi.
"Nơi đó từng là quê hương của chúng ta." Đại ca và Vệ Ưng đều từng nói câu này.
Qua nhiều năm như vậy, tuy Giang Khải chưa bao giờ nhắc đến với ai nhưng theo tuổi tác tăng lên hắn cũng nhận ra một sự kiện.
Nơi đó cũng là nhà của hắn!
Phụ thân của hắn là ai? Bọn họ chắc chắn đã bị chôn trong đống đổ nát.
Lúc nhỏ, hắn đã từng khát vọng tình thương của phụ thân, tình thương của mẫu thân, tình huống của Viên Trụ không tốt đẹp hơn nhà bọn họ nhưng mỗi lần mẫu thân Viên Trụ gọi hắn ta về nhà ăn cơm, cuối cùng trong lòng Giang Khải sẽ cảm thấy hâm mộ.
Mẫu thân của mình ở đâu?
Nhìn từ tình huống lúc đại ca tìm được mình, lúc ấy Giang Khải bị giấu trong một không gian nhỏ do một thanh xà ngang đứt gãy ngăn cách ra.
Đại ca nói có thể là phụ mẫu của hắn giấu hắn vào đó.
Chắc chắn phụ mẫu của hắn đã gặp phải nguy hiểm mới giấu mình ở chỗ này, lúc trước mình từng được phụ mẫu yêu thương.
Ở thời đại này, rất nhiều người đã mất đi người nhà, Tô Noãn Noãn và Tô Lam Lam đã mất đi phụ thân, Trang Nghiêm mất đi nhi tử, trong thôn Balu tộc có rất nhiều cô nhi... Loại bi kịch này nhiều vô số kể, nhìn như đã bị thời đại này không để ý đến nhưng trong lòng bọn họ sao có thể tùy tiện quên đi.
Nhân lại tự chặt thần căn, ngoại trừ người thức tỉnh thì những người khác không bao giờ có thể đột phá nhân thần.
Vậy chẳng lẽ phải nhìn loại bi kịch này tiếp tục diễn ra?
Lôi điện vô cùng to lớn như một tia sáng trắng chiếu sáng toàn bộ đại lục!
Ánh sáng trắng rơi xuống, chuẩn xác không sai đánh về phía Giang Khải...
Giang Khải trừng muốn rách cả mí mắt, chống đỡ thân thể tàn phế lảo đảo đứng lên, hắn nhìn trời gầm thét,"Đến đi!"
Thần phạt thiên lôi có lực lượng kinh khủng, trong nháy mắt tiếp xúc với Giang Khải đã bộc phát ra, Giang Khải ngã quỵ xuống đất.
Lôi điện như một cột sáng kết nối thiên địa đặt ở trên lưng Giang Khải.
Hộ thuẫn linh hồn của Giang Khải sinh ra một lần lập tức tán loạn, lại sinh ra, lại tán loạn... Lực lượng linh hồn của Giang Khải đã đạt tới hơn một ngàn điểm, đã sớm vượt qua tiêu chuẩn Siêu phàm, có thể hình thành hộ thuẫn linh hồn, đối mặt với Thần phạt thiên lôi vẫn dễ dàng sụp đổ!
Hắn chỉ có thể thông qua việc không ngừng ngưng tụ hộ thuẫn linh hồn liều mạng chống cự thiên lôi.
Khải Vô Địch kích động muốn xông lên giúp Giang Khải, nhưng tiểu hỗn cầu đứng bên cạnh gọi hắn ta lại.
"Chi chi chi!"
Khải Vô Địch nhíu mày, ngạc nhiên nhìn về phía tiểu hỗn cầu,"Ngươi nói phải để hắn tự đột phá?"
Tiểu hỗn cầu nhẹ gật đầu, sau đó lo lắng nhìn về phía Giang Khải.
Một bên là linh hồn bất diệt, hộ thuẫn linh hồn bất diệt!
Một bên là Thần phạt thiên lôi mang theo uy lực thiên địa, cơn giận thiên địa đổ xuống, bẻ gãy nghiền nát, không gì không phá!
Giang Khải và thần uy thiên địa đang đánh cược lần cuối cùng!
Thiên lôi đánh vào người ép Giang Khải không ngóc đầu lên được, hắn bộc phát ra tất cả tiềm lực nhưng thân thể lại đang từ từ chìm xuống!
Tuy Giang Khải bị ép đến không ngẩng đầu lên được, nhưng đôi mắt đỏ au kia vẫn trợn mắt trừng trừng.
Trong miệng hắn lặp đi lặp lại lẩm bẩm,"Vượt qua cực hạn mới có thể thành thần!"
Lực lượng cường đại nhất của nhân loại là lực lượng linh hồn, điều khiến người ta kiêng dè lực lượng linh hồn nhất là tự mình đột phá!
Tiểu hỗn cầu nhìn Giang Khải bị lôi điện ép đến không ngóc đầu lên được, ánh mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Nó lo lắng cho Giang Khải, hy vọng Giang Khải có thể chịu đựng được nhưng nó cũng biết lúc này nhất định phải dựa vào Giang Khải tự chịu đựng!
Chỉ là nó cũng không ngờ, Giang Khải đối mặt với thiên lôi khủng bố như thế còn chống đỡ được lâu như vậy!
Dù hộ thuẫn linh hồn tán loạn bao nhiêu lần, Giang Khải sẽ ngưng tụ từng đó lần!
Khải Vô Địch cũng khiếp sợ nhìn Giang Khải,"Hắn đang không ngừng đột phá cực hạn của mình!"
Tự đột phá không chỉ là đột phá cường độ thân thể, càng là đột phá trên tinh thần.
"Lực lượng linh hồn của tên này đã hơn ngàn, đừng nói Siêu phàm bát giai, ta đoán phần lớn nhân thần sơ kỳ cũng không có lực lượng linh hồn cao bằng hắn, chẳng trách trước đó không ai có thể thành công!"
Thần phạt thiên lôi tiếp tục không ngừng áp chế Giang Khải, nhưng Giang Khải cắn chặt hàm răng, trừng muốn rách cả mí mắt liều chết chống cự.
Nhưng lực lượng của Thần phạt thiên lôi như vô cùng vô tận, Giang Khải đã càng ngày càng khó khăn.
Trong đầu hắn xuất hiện từng hình ảnh.
Lúc còn rất nhỏ, đại ca và hắn tìm được Giang Anh ở trong đống đổ nát, bọn họ chạy trốn đến Giang Trung thành từ lãnh địa Thú Thần.
Sau nhiều năm, Giang Khải lại bước vào lãnh địa Thú Thần, tận mắt thấy toàn cảnh đống đổ nát, thấy được hài cốt khắp nơi.
"Nơi đó từng là quê hương của chúng ta." Đại ca và Vệ Ưng đều từng nói câu này.
Qua nhiều năm như vậy, tuy Giang Khải chưa bao giờ nhắc đến với ai nhưng theo tuổi tác tăng lên hắn cũng nhận ra một sự kiện.
Nơi đó cũng là nhà của hắn!
Phụ thân của hắn là ai? Bọn họ chắc chắn đã bị chôn trong đống đổ nát.
Lúc nhỏ, hắn đã từng khát vọng tình thương của phụ thân, tình thương của mẫu thân, tình huống của Viên Trụ không tốt đẹp hơn nhà bọn họ nhưng mỗi lần mẫu thân Viên Trụ gọi hắn ta về nhà ăn cơm, cuối cùng trong lòng Giang Khải sẽ cảm thấy hâm mộ.
Mẫu thân của mình ở đâu?
Nhìn từ tình huống lúc đại ca tìm được mình, lúc ấy Giang Khải bị giấu trong một không gian nhỏ do một thanh xà ngang đứt gãy ngăn cách ra.
Đại ca nói có thể là phụ mẫu của hắn giấu hắn vào đó.
Chắc chắn phụ mẫu của hắn đã gặp phải nguy hiểm mới giấu mình ở chỗ này, lúc trước mình từng được phụ mẫu yêu thương.
Ở thời đại này, rất nhiều người đã mất đi người nhà, Tô Noãn Noãn và Tô Lam Lam đã mất đi phụ thân, Trang Nghiêm mất đi nhi tử, trong thôn Balu tộc có rất nhiều cô nhi... Loại bi kịch này nhiều vô số kể, nhìn như đã bị thời đại này không để ý đến nhưng trong lòng bọn họ sao có thể tùy tiện quên đi.
Nhân lại tự chặt thần căn, ngoại trừ người thức tỉnh thì những người khác không bao giờ có thể đột phá nhân thần.
Vậy chẳng lẽ phải nhìn loại bi kịch này tiếp tục diễn ra?