Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1471
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1471 :Đột phá cực hạn (2)
Trăm năm sau, hạo kiếp sắp tới, nhân tộc bị tiêu diệt, khi đó đại ca, Anh Tử, lão Hồ, Nguyễn quỷ, Âu Dương, lão Triệu, Hà Thi Thi, Trụ Tử, Noãn Noãn, Tư Diêu... Vận mệnh cuối cùng của tất cả mọi người là hủy diệt.
"Giang Khải, bảo vệ Giang Trung thành cẩn thận, bảo vệ Hoa Hạ cẩn thận!" Trước khi lão Vệ lâm chung đã nói vậy.
Trước khi Liêm Hổ chết đã đẩy Giang Khải ra,"Có lẽ là ta sai!"
"Khải, mặc kệ chúng ta có chung huyết thống hay không, ngươi là đệ đệ ruột của ta, ta không cho phép bất kỳ kẻ nào tổn thương ngươi và Anh Tử!" Đại ca vì bảo vệ hắn đã xâm nhập vào hang ổ kẻ địch, không rõ sống chết!
"Ca, sau này ta muốn tạo ra vũ khí mạnh mẽ nhất giết sạch Thú Thần, cướp lại quê hương của chúng ta!" Anh Tử đầy tự tin nói,"Ngươi cũng phải cố gắng lên, ta biết ngươi chắc chắn có thể, ai bảo ngươi là ca ta chứ!"
"Khải, ngươi đừng khinh thường, ta tốn vài phút là vượt qua ngươi!" Viên Trụ đắc ý nói,"Ta muốn trở thành Chiến Thần hàng đầu Hoa Hạ, dù vì Noãn Noãn, vì mẹ ta, ta cũng không buông tha!"
"Giang Khải, ta thích ngươi... Nhưng ta còn có một số chuyện quan trọng phải làm, thật xin lỗi!" Bóng dáng Thường Tư Diêu dần rời đi.
Từng khuôn mặt quen thuộc xuất hiện, hạo kiếp sắp buông xuống, bọn họ... Đều sẽ chết!
Giang Khải mở đôi mắt đỏ au ra, vẻ mặt dữ tợn, nổi giận gầm lên một tiếng,"Ta tuyệt đối không cho phép các ngươi tổn thương bọn họ!"
Hỗ thuẫn linh hồn tán loạn lại ngưng tụ, lần này hộ thuẫn linh hồn lại không tán loạn ngay!
Ở dưới Thần phạt thiên lôi, thân hình dần chìm xuống của Giang Khải lại chậm rãi ngược sáng đứng lên!
"Quan tâm ngươi là Thiên Khiển gì, hạo kiếp gì, Quỷ Tinh gì! Quan tâm ngươi là thiên đạo, vận mệnh gì!
"Có gan giết lão tử! Không giết chết lão tử, lão tử sẽ lấy mạng các ngươi!"
Anubis trợn to mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn tình cảnh này,"Tiểu tử này... Sao có thể, sao có thể! Sao phàm nhân có thể chống đỡ Thần phạt thiên lôi!"
Không lâu sau, Giang Khải đã hoàn toàn đứng lên, đối diện với Thần phạt thiên lôi!
"Cũng chỉ thế mà thôi! Đến đi, mạnh hơn chút nữa!"
Hộ thuẫn linh hồn quanh người hắn lại càng hùng hậu hơn trước đó, đột nhiên ngăn cách Thần phạt thiên lôi ở bên ngoài.
"Điều này... Điều này thật không tin nổi!" Bàn tay nắm quyền trượng của Anubis rung lên nhè nhẹ,"Cực hạn, hắn dựa vào lực lượng bản thân đột phá cực hạn phàm nhân! Chẳng lẽ hắn thật sự có thể... Lấy thân phận Thiên Khiển giả đột phá cảnh giới thần minh?!"
Một lát sau, quanh người Giang Khải bùng lên ánh sáng, nhưng Thần phạt thiên lôi cũng đã suy kiệt lực lượng!
Thần phạt thiên lôi tới nhanh, đi cũng nhanh, lôi điện hao hết năng lượng lập tức biến mất trong không khí.
Gần như cùng lúc đó Giang Khải đã ngã trên mặt đất ngất đi.
"Thành công?" Anubis khiếp sợ nhìn về hướng kia,"Hắn, hắn lại thành công!"
"Ngàn vạn năm qua cũng chưa có ai có thể lấy thân phận Thiên Khiển giả đột phá nhân thần, hắn lại làm được!"
Ông một tiếng, một tầng không khí che đậy không gian xung quanh biến mất, điều này cũng có nghĩa Sáng Thế cảnh đã biến mất.
Lực lượng của Anubis cũng càng ngày càng yếu ớt theo Tam Thế chi cảnh biến mất, bắt đầu sụp đổ từ khuôn mặt pho tượng.
Nhưng Anubis vẫn nhìn về phía Giang Khải.
Hắn ta nhớ đến lời của Thần tiên đoán.
"Người có thể thông qua Sáng thế cảnh chính là người đột phá vô tận gông xiềng, có lẽ hắn có thể mang đến một biến số..."
"Giang Khải, ngươi là biến số kia, đáng tiếc, ta lại không thấy kết quả cuối cùng..." Pho tượng và cả tẩm cung Anubis cùng sụp đổ.
Đúng vào lúc này, Anubis đột nhiên như nghĩ đến điều gì đó, ngạc nhiên nhìn về phía bầu trời,"Hả? Thiên Khiển đã qua, vì sao mây đen chưa lùi?"
Khải Vô Địch vội vàng lao về phía Giang Khải, đang muốn đỡ Giang Khải dậy, trong lúc vô tình hắn ta ngẩng đầu nhìn mây đen cuồn cuộn trên đỉnh đầu.
"Xảy ra chuyện gì, sao những mây đen này còn chưa biến mất?"
Trong mây đen đột nhiên truyền ra một giọng nói trầm thấp kéo dài.
"Ngươi lại đột phá nhân thần! Đã vậy, càng không thể giữ lại ngươi!"
Ngay sau đó, một vệt sáng vàng đột nhiên bắn ra từ trong tầng mây, đến thẳng chỗ Giang Khải!
Khải Vô Địch trợn to mắt, ánh sáng kia cực kỳ chói mắt như một tia lazer, bắn xuống từ vạn mét trên không trung!
"Xong, công kích thuần linh hồn!" Khải Vô Địch trợn tròn đôi mắt đỏ au, lấy thực lực hiện tại của hắn ta đối mặt với công kích thuần linh hồn cũng không có cách nào.
Anubis hoảng sợ nhìn về phía tầng mây, có thể phát động công kích thuần linh hồn, trên cơ bản có thể xác định là thần mình trạng thái nguyên thần!
Rốt cuộc là ai muốn giết Giang Khải!
"Không tốt!"
Anubis muốn ra tay nhưng phần lớn năng lượng của hắn ta đã dùng để duy trì Tam thế chi cảnh, lúc này năng lượng hao hết, nguyên thần sắp tiêu tán, đã không có sức xoay chuyển.
Đúng vào lúc này, đột nhiên một bóng đen lao về phía Giang Khải.
"Chi chi... Rống!" Tiểu hỗn cầu lao đến trước người Giang Khải, sau lưng đột nhiên xuất hiện một hư tượng màu đen vô cùng to lớn, độ cao của hư tượng đủ mấy trăm mét như một ngọn núi cực lớn.
"Giang Khải, bảo vệ Giang Trung thành cẩn thận, bảo vệ Hoa Hạ cẩn thận!" Trước khi lão Vệ lâm chung đã nói vậy.
Trước khi Liêm Hổ chết đã đẩy Giang Khải ra,"Có lẽ là ta sai!"
"Khải, mặc kệ chúng ta có chung huyết thống hay không, ngươi là đệ đệ ruột của ta, ta không cho phép bất kỳ kẻ nào tổn thương ngươi và Anh Tử!" Đại ca vì bảo vệ hắn đã xâm nhập vào hang ổ kẻ địch, không rõ sống chết!
"Ca, sau này ta muốn tạo ra vũ khí mạnh mẽ nhất giết sạch Thú Thần, cướp lại quê hương của chúng ta!" Anh Tử đầy tự tin nói,"Ngươi cũng phải cố gắng lên, ta biết ngươi chắc chắn có thể, ai bảo ngươi là ca ta chứ!"
"Khải, ngươi đừng khinh thường, ta tốn vài phút là vượt qua ngươi!" Viên Trụ đắc ý nói,"Ta muốn trở thành Chiến Thần hàng đầu Hoa Hạ, dù vì Noãn Noãn, vì mẹ ta, ta cũng không buông tha!"
"Giang Khải, ta thích ngươi... Nhưng ta còn có một số chuyện quan trọng phải làm, thật xin lỗi!" Bóng dáng Thường Tư Diêu dần rời đi.
Từng khuôn mặt quen thuộc xuất hiện, hạo kiếp sắp buông xuống, bọn họ... Đều sẽ chết!
Giang Khải mở đôi mắt đỏ au ra, vẻ mặt dữ tợn, nổi giận gầm lên một tiếng,"Ta tuyệt đối không cho phép các ngươi tổn thương bọn họ!"
Hỗ thuẫn linh hồn tán loạn lại ngưng tụ, lần này hộ thuẫn linh hồn lại không tán loạn ngay!
Ở dưới Thần phạt thiên lôi, thân hình dần chìm xuống của Giang Khải lại chậm rãi ngược sáng đứng lên!
"Quan tâm ngươi là Thiên Khiển gì, hạo kiếp gì, Quỷ Tinh gì! Quan tâm ngươi là thiên đạo, vận mệnh gì!
"Có gan giết lão tử! Không giết chết lão tử, lão tử sẽ lấy mạng các ngươi!"
Anubis trợn to mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn tình cảnh này,"Tiểu tử này... Sao có thể, sao có thể! Sao phàm nhân có thể chống đỡ Thần phạt thiên lôi!"
Không lâu sau, Giang Khải đã hoàn toàn đứng lên, đối diện với Thần phạt thiên lôi!
"Cũng chỉ thế mà thôi! Đến đi, mạnh hơn chút nữa!"
Hộ thuẫn linh hồn quanh người hắn lại càng hùng hậu hơn trước đó, đột nhiên ngăn cách Thần phạt thiên lôi ở bên ngoài.
"Điều này... Điều này thật không tin nổi!" Bàn tay nắm quyền trượng của Anubis rung lên nhè nhẹ,"Cực hạn, hắn dựa vào lực lượng bản thân đột phá cực hạn phàm nhân! Chẳng lẽ hắn thật sự có thể... Lấy thân phận Thiên Khiển giả đột phá cảnh giới thần minh?!"
Một lát sau, quanh người Giang Khải bùng lên ánh sáng, nhưng Thần phạt thiên lôi cũng đã suy kiệt lực lượng!
Thần phạt thiên lôi tới nhanh, đi cũng nhanh, lôi điện hao hết năng lượng lập tức biến mất trong không khí.
Gần như cùng lúc đó Giang Khải đã ngã trên mặt đất ngất đi.
"Thành công?" Anubis khiếp sợ nhìn về hướng kia,"Hắn, hắn lại thành công!"
"Ngàn vạn năm qua cũng chưa có ai có thể lấy thân phận Thiên Khiển giả đột phá nhân thần, hắn lại làm được!"
Ông một tiếng, một tầng không khí che đậy không gian xung quanh biến mất, điều này cũng có nghĩa Sáng Thế cảnh đã biến mất.
Lực lượng của Anubis cũng càng ngày càng yếu ớt theo Tam Thế chi cảnh biến mất, bắt đầu sụp đổ từ khuôn mặt pho tượng.
Nhưng Anubis vẫn nhìn về phía Giang Khải.
Hắn ta nhớ đến lời của Thần tiên đoán.
"Người có thể thông qua Sáng thế cảnh chính là người đột phá vô tận gông xiềng, có lẽ hắn có thể mang đến một biến số..."
"Giang Khải, ngươi là biến số kia, đáng tiếc, ta lại không thấy kết quả cuối cùng..." Pho tượng và cả tẩm cung Anubis cùng sụp đổ.
Đúng vào lúc này, Anubis đột nhiên như nghĩ đến điều gì đó, ngạc nhiên nhìn về phía bầu trời,"Hả? Thiên Khiển đã qua, vì sao mây đen chưa lùi?"
Khải Vô Địch vội vàng lao về phía Giang Khải, đang muốn đỡ Giang Khải dậy, trong lúc vô tình hắn ta ngẩng đầu nhìn mây đen cuồn cuộn trên đỉnh đầu.
"Xảy ra chuyện gì, sao những mây đen này còn chưa biến mất?"
Trong mây đen đột nhiên truyền ra một giọng nói trầm thấp kéo dài.
"Ngươi lại đột phá nhân thần! Đã vậy, càng không thể giữ lại ngươi!"
Ngay sau đó, một vệt sáng vàng đột nhiên bắn ra từ trong tầng mây, đến thẳng chỗ Giang Khải!
Khải Vô Địch trợn to mắt, ánh sáng kia cực kỳ chói mắt như một tia lazer, bắn xuống từ vạn mét trên không trung!
"Xong, công kích thuần linh hồn!" Khải Vô Địch trợn tròn đôi mắt đỏ au, lấy thực lực hiện tại của hắn ta đối mặt với công kích thuần linh hồn cũng không có cách nào.
Anubis hoảng sợ nhìn về phía tầng mây, có thể phát động công kích thuần linh hồn, trên cơ bản có thể xác định là thần mình trạng thái nguyên thần!
Rốt cuộc là ai muốn giết Giang Khải!
"Không tốt!"
Anubis muốn ra tay nhưng phần lớn năng lượng của hắn ta đã dùng để duy trì Tam thế chi cảnh, lúc này năng lượng hao hết, nguyên thần sắp tiêu tán, đã không có sức xoay chuyển.
Đúng vào lúc này, đột nhiên một bóng đen lao về phía Giang Khải.
"Chi chi... Rống!" Tiểu hỗn cầu lao đến trước người Giang Khải, sau lưng đột nhiên xuất hiện một hư tượng màu đen vô cùng to lớn, độ cao của hư tượng đủ mấy trăm mét như một ngọn núi cực lớn.