Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1340
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1340 :Mộ Trấn Quốc tướng quân
Các nơi trên Hoa Hạ, trong chốc lát mọi người còn chưa có cách nào lấy lại tinh thần từ trong sự tương phản mạnh mẽ như thế.
Nhưng mặc kệ nói thế nào, cuối cùng nguy cơ Thiên Khiển và thú triều đã được hóa giải.
Lạc Văn đang dẫn người dọn dẹp chiến trường, lúc Bạch Hiên hỏi đến Giang Khải, Lạc Văn đáp, “Hắn nói đi gặp một người bằng hữu của hắn, cũng là nữ hài Đảo quốc kia.” Bạch Hiên nhìn ra phía sau nhưng không thấy tung tích của Giang Khải, “Hả? Không có?” Lạc Văn cũng dừng việc trong tay, quay đầu nhìn sang, “Vậy cũng không biết được… Được rồi, đừng để ý đến hắn, ngươi còn lo lắng hắn gặp nguy hiểm? Cho dù đến khu vực không biết, trong vòng 500 cây số hắn đều có thể xông pha!” Bạch Hiên cũng không lo lắng cho sự an nguy của Giang Khải, chỉ là hắn ta rất tò mò Giang Khải đã đột phá cực hạn phòng ngự của Thi vương tướng quân như thế nào.
Không chỉ một mình hắn ta tò mò, những Chiến Thần khác cũng không thể hiểu được.
Chỉ tiếc không biết Giang Khải đã chạy đi đâu, xem ra phải chờ lần sau gặp mặt lại hỏi.
…
Giang Khải đang cùng Chiba Orihime đi sâu vào trong bản đồ Quần Ma sơn lĩnh.
Orihime cũng không biết cụ thể phải đi đâu, chỉ là trong cõi u minh như có một giọng nói đang chỉ dẫn nàng.
Giang Khải không hỏi thăm quá nhiều, chỉ đi theo sau lưng Orihime đảm bảo sự an toàn của nàng.
Có bảo tiêu như Giang Khải, những dã thú khác cũng không có cơ hội đến gần Chiba Orihime, Orihime cứ đi theo cảm giác là được.
Địa hình Quần Ma sơn lĩnh lấy đồi núi làm chủ, phân bố rất nhiều ngọn núi có to có nhỏ, lần đầu tiên Chiba Orihime đến nơi này lại như vô cùng quen thuộc với nơi này, thuần thục đi xuyên qua trong gò núi.
Sau khoảng nửa giờ, hai người đi đến một chân núi.
Nơi này cỏ dại rậm rạp, mặt đất không có một con đường ra dáng, ra có rất ít người hoạt động ở nơi này.
Chiba Orihime đang cố gắng đi qua một con đường nhỏ thiên nhiên do bộ phận vách đá của hai ngọn núi tạo thành, trong quá trình đi qua vì khe hở quá chật chội nên đột nhiên bị kẹt lại.
Orihime lúng túng quay đầu lại nhìn về phía Giang Khải, đỏ mặt nói, “Giang Khải ca, nơi này quá chật, ta, ta không qua được…” Lúc này Giang Khải đi theo sau lưng Chiba Orihime, nghiêng người nhìn khe đá, thấy Orihime bị kẹt lại trước mặt, thuận miệng hỏi, “Kẹt thế nào?” Chiba Orihime mím môi, khuôn mặt cũng đỏ ửng, nhẫn nhịn cả nửa ngày, cuối cùng mở miệng nói, “Giang Khải ca, ngươi biết rõ còn cố hỏi, ngươi nói ta có chỗ nào nở nang hơn ngươi?” Giang Khải thấy dáng vẻ lúng túng của Chiba Orihime, đột nhiên bừng tỉnh.
Còn có thể kẹt ở đâu, tất nhiên là bị kẹt trước ngực.
Chỉ là lúc trước không nhận ra dáng người của Orihime lại tốt như thế…
“Ây… Ta, ta không chú ý đến.” Giang Khải vội vàng nói vậy, lại để Truy mệnh mở đường, “Truy mệnh!” Giang Khải thông qua ý niệm khống chế, để Truy mệnh chặt đứt hòn đá mà Orihime bị kẹt, lúc này Orihime mới thuận lợi thông qua.
Sau khi đi qua khe đá, hai người phát hiện trước mắt là một không gian bịt kín cũng không nhỏ, vách đá xung quanh ngăn cách nơi này thành một khu vực hình vuông thiên nhiên, chỉ có khe đá chật hẹp kia là có thể tiến vào.
“Nơi này còn có một chỗ ẩn thân tốt như vậy?” Giang Khải hơi bất ngờ.
Tuy nói mặt đất có đủ loại cỏ dại rậm rạp, nhưng nơi này vô cùng bí ẩn, bốn phía bịt kín, mặt đất vuông vức, ngoại trừ khe đá chật hẹp không đáng chú ý kia và đỉnh chóp vách đá trên đỉnh đầu có thể tiến vào, thì không còn cách nào khác có thể tiến vào nơi này.
Thậm chí định cư ở nơi này cũng rất an toàn.
Lúc này, Chiba Orihime rút ra bội kiếm, vung qua vung lại trong đám cỏ dại như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Đột nhiên, coong một tiếng, thân kiếm như đụng phải vật cứng gì đó.
Chiba Orihime vội vàng cúi người tìm kiếm trong cỏ dại, chẳng mấy chốc đã nhặt một tảng đá lên.
Ba mặt hòn đá gọn gàng, hiện lên hình chữ nhật, bên trên có dòng chữ viết “Trấn Quốc tướng quân chi”.
Giang Khải ngạc nhiên nói, “Nơi này cất giấu một mộ huyệt?” Hai người lập tức tìm kiếm bia đá gần đó, chẳng mấy chốc đã tìm được nửa tấm bia đá còn lại.
Một chữ cuối cùng, quả nhiên là chữ “mộ”.
Chiba Orihime ghép vết nứt của nửa phần trên và nửa phần dưới bia đá lại, hai khối đá vừa khít.
Đột nhiên, bia đá tản ra một đám ánh sáng màu vàng kim nhạt, chỗ đứt gãy của hai khối đá lại khôi phục như lúc ban đầu.
Nhưng đúng lúc này một mặt vách đá đối diện bàn đá đột nhiên mở ra một cánh cửa đá!
Giang Khải khiếp sợ nhìn về phía Chiba Orihime, trong mắt Orihime cũng đầy vẻ mơ hồ.
“Giang Khải ca, có thể vào xem cùng ta không?” “Đương nhiên, cẩn thận một chút.” Giang Khải đi đến bên cạnh Chiba Orihime, cùng nàng đi vào sơn động.
Sơn động rất nông, chỉ có một gian mật thất, bên trong không có thứ gì.
Hai người kiểm tra các nơi trong sơn động, đều không có bất kỳ phát hiện nào.
Ngay lúc Giang Khải đang thấy kỳ quái, Chiba Orihime đã sử dụng kỹ năng.
“Âm dương nhãn!”
Nhưng mặc kệ nói thế nào, cuối cùng nguy cơ Thiên Khiển và thú triều đã được hóa giải.
Lạc Văn đang dẫn người dọn dẹp chiến trường, lúc Bạch Hiên hỏi đến Giang Khải, Lạc Văn đáp, “Hắn nói đi gặp một người bằng hữu của hắn, cũng là nữ hài Đảo quốc kia.” Bạch Hiên nhìn ra phía sau nhưng không thấy tung tích của Giang Khải, “Hả? Không có?” Lạc Văn cũng dừng việc trong tay, quay đầu nhìn sang, “Vậy cũng không biết được… Được rồi, đừng để ý đến hắn, ngươi còn lo lắng hắn gặp nguy hiểm? Cho dù đến khu vực không biết, trong vòng 500 cây số hắn đều có thể xông pha!” Bạch Hiên cũng không lo lắng cho sự an nguy của Giang Khải, chỉ là hắn ta rất tò mò Giang Khải đã đột phá cực hạn phòng ngự của Thi vương tướng quân như thế nào.
Không chỉ một mình hắn ta tò mò, những Chiến Thần khác cũng không thể hiểu được.
Chỉ tiếc không biết Giang Khải đã chạy đi đâu, xem ra phải chờ lần sau gặp mặt lại hỏi.
…
Giang Khải đang cùng Chiba Orihime đi sâu vào trong bản đồ Quần Ma sơn lĩnh.
Orihime cũng không biết cụ thể phải đi đâu, chỉ là trong cõi u minh như có một giọng nói đang chỉ dẫn nàng.
Giang Khải không hỏi thăm quá nhiều, chỉ đi theo sau lưng Orihime đảm bảo sự an toàn của nàng.
Có bảo tiêu như Giang Khải, những dã thú khác cũng không có cơ hội đến gần Chiba Orihime, Orihime cứ đi theo cảm giác là được.
Địa hình Quần Ma sơn lĩnh lấy đồi núi làm chủ, phân bố rất nhiều ngọn núi có to có nhỏ, lần đầu tiên Chiba Orihime đến nơi này lại như vô cùng quen thuộc với nơi này, thuần thục đi xuyên qua trong gò núi.
Sau khoảng nửa giờ, hai người đi đến một chân núi.
Nơi này cỏ dại rậm rạp, mặt đất không có một con đường ra dáng, ra có rất ít người hoạt động ở nơi này.
Chiba Orihime đang cố gắng đi qua một con đường nhỏ thiên nhiên do bộ phận vách đá của hai ngọn núi tạo thành, trong quá trình đi qua vì khe hở quá chật chội nên đột nhiên bị kẹt lại.
Orihime lúng túng quay đầu lại nhìn về phía Giang Khải, đỏ mặt nói, “Giang Khải ca, nơi này quá chật, ta, ta không qua được…” Lúc này Giang Khải đi theo sau lưng Chiba Orihime, nghiêng người nhìn khe đá, thấy Orihime bị kẹt lại trước mặt, thuận miệng hỏi, “Kẹt thế nào?” Chiba Orihime mím môi, khuôn mặt cũng đỏ ửng, nhẫn nhịn cả nửa ngày, cuối cùng mở miệng nói, “Giang Khải ca, ngươi biết rõ còn cố hỏi, ngươi nói ta có chỗ nào nở nang hơn ngươi?” Giang Khải thấy dáng vẻ lúng túng của Chiba Orihime, đột nhiên bừng tỉnh.
Còn có thể kẹt ở đâu, tất nhiên là bị kẹt trước ngực.
Chỉ là lúc trước không nhận ra dáng người của Orihime lại tốt như thế…
“Ây… Ta, ta không chú ý đến.” Giang Khải vội vàng nói vậy, lại để Truy mệnh mở đường, “Truy mệnh!” Giang Khải thông qua ý niệm khống chế, để Truy mệnh chặt đứt hòn đá mà Orihime bị kẹt, lúc này Orihime mới thuận lợi thông qua.
Sau khi đi qua khe đá, hai người phát hiện trước mắt là một không gian bịt kín cũng không nhỏ, vách đá xung quanh ngăn cách nơi này thành một khu vực hình vuông thiên nhiên, chỉ có khe đá chật hẹp kia là có thể tiến vào.
“Nơi này còn có một chỗ ẩn thân tốt như vậy?” Giang Khải hơi bất ngờ.
Tuy nói mặt đất có đủ loại cỏ dại rậm rạp, nhưng nơi này vô cùng bí ẩn, bốn phía bịt kín, mặt đất vuông vức, ngoại trừ khe đá chật hẹp không đáng chú ý kia và đỉnh chóp vách đá trên đỉnh đầu có thể tiến vào, thì không còn cách nào khác có thể tiến vào nơi này.
Thậm chí định cư ở nơi này cũng rất an toàn.
Lúc này, Chiba Orihime rút ra bội kiếm, vung qua vung lại trong đám cỏ dại như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Đột nhiên, coong một tiếng, thân kiếm như đụng phải vật cứng gì đó.
Chiba Orihime vội vàng cúi người tìm kiếm trong cỏ dại, chẳng mấy chốc đã nhặt một tảng đá lên.
Ba mặt hòn đá gọn gàng, hiện lên hình chữ nhật, bên trên có dòng chữ viết “Trấn Quốc tướng quân chi”.
Giang Khải ngạc nhiên nói, “Nơi này cất giấu một mộ huyệt?” Hai người lập tức tìm kiếm bia đá gần đó, chẳng mấy chốc đã tìm được nửa tấm bia đá còn lại.
Một chữ cuối cùng, quả nhiên là chữ “mộ”.
Chiba Orihime ghép vết nứt của nửa phần trên và nửa phần dưới bia đá lại, hai khối đá vừa khít.
Đột nhiên, bia đá tản ra một đám ánh sáng màu vàng kim nhạt, chỗ đứt gãy của hai khối đá lại khôi phục như lúc ban đầu.
Nhưng đúng lúc này một mặt vách đá đối diện bàn đá đột nhiên mở ra một cánh cửa đá!
Giang Khải khiếp sợ nhìn về phía Chiba Orihime, trong mắt Orihime cũng đầy vẻ mơ hồ.
“Giang Khải ca, có thể vào xem cùng ta không?” “Đương nhiên, cẩn thận một chút.” Giang Khải đi đến bên cạnh Chiba Orihime, cùng nàng đi vào sơn động.
Sơn động rất nông, chỉ có một gian mật thất, bên trong không có thứ gì.
Hai người kiểm tra các nơi trong sơn động, đều không có bất kỳ phát hiện nào.
Ngay lúc Giang Khải đang thấy kỳ quái, Chiba Orihime đã sử dụng kỹ năng.
“Âm dương nhãn!”