Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1308

topic

Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1308 :Tin đồn trên phố (2)
Lúc này Viên Trụ mới trả lời vấn đề của Giang Khải, hắn ta vừa cười vừa nói, “Sau khi ngươi đánh bại người buông xuống, thú quân trực tiếp rút lui. Chúng ta đã chiếm lĩnh thành thị số 041 được bốn ngày, cho đến bây giờ ba tòa thành thị đều không bị Thú Thần phản công.” Trên mặt Hồ Ngôn cũng nở nụ cười nhẹ nhõm, “Đúng vậy, xem ra Thú Thần và Cuồng nhiệt giả đã dự định từ bỏ chống cự.” Viên Trụ bổ sung thêm, “Đại trận triệu hoán buông xuống cần tốn rất nhiều tư nguyên, không phải tùy tiện là có thể sử dụng, ít nhất trong vòng một năm Cuồng nhiệt giả ở khu vực này cũng khó có khả năng phát động một lần nữa.” Đại quân đã chiếm lĩnh thành thị số 041 bốn ngày? Giang Khải nhận ra tin tức này gần như giống với kế hoạch thu hồi của bọn họ đã được thực hiện trên cơ bản!
Lúc chiều, Hồ Ngôn và Nguyễn Ngữ cùng Giang Khải rời khỏi lều vải.
Hắn thấy phần lớn đội ngũ công binh vốn được đặt ở phía sau đã đi theo đến đây, lúc này lính tác chiến đang giúp đỡ bọn họ dựng lưới điện tạm thời.
Xung quanh là cảnh tượng bận rộn, vô cùng náo nhiệt.
Hồ Ngôn nói, “Từ vị trí địa lý đã nói vị trí của thành thị số 041 tương đương với cánh cửa của khu an toàn bốn thành, chỉ cần xây dựng tường thành xung quanh thành thị số 041 lại nối liền với tường thành Giang Trung thành, phối hợp với Bạch Sa hồ, Tây Hạp sơn mạch, thì có thể hoàn toàn phòng ngự khu vực an toàn bốn thành.” “Hiện tại, quân đội Giang Trung thành cùng điều động đội ngũ xây dựng từ những thành thị khác, gấp rút xây dựng tường thành sơ cấp ở khu vực quan trọng, chờ sau này chậm rãi bổ sung, gia cố thành tường thành chính thức, khu vực an toàn bốn thành coi như thật sự thành hình!” Giang Khải nhẹ gật đầu.
Nhìn đội xe bận rộn trước mắt, công nhân đi qua đi lại trên đường, tuy lượng công việc rất lớn nhưng không có ai phàn nàn vất vả, mỗi người đều vô cùng nhiệt tình.
“Khải đội, ta và Nguyễn Ngữ đến bên công hội xem một chút, Chủ Thần chúng ta cũng phái rất nhiều người đến, Thi Thi không tới, để chúng ta phụ trách.” Hồ Ngôn nói.
Giang Khải gật đầu, “Ta không sao, các ngươi đi làm việc đi.” Phía trên một đống đổ nát, một mình Giang Khải ngồi ở đây nhìn mặt trời chiều ngả về tây, phía dưới cũng là công trường liếc qua không thấy điểm cuối, mọi người cười nói, bận rộn, ánh chiều tà rơi xuống chiếu vào khuôn mặt dính đầy mồ hôi nhưng lại vô cùng hưng phấn của bọn họ.
Có người đi tới sau lưng, lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh Giang Khải, cùng hắn nhìn cảnh tượng trước mắt.
Giang Khải liếc mắt nhìn lại, người tới chính là Đường Thái Ngưng.
Nàng dùng hai tay ôm đầu gối, nghiêng đầu, ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mắt.
“Cảnh tượng này, quá đẹp.” Đường Thái Ngưng khẽ khàng nói, “Như đang nằm mơ.” “Thật chờ mong tương lai ở mấy tòa thành thị này lại dựng lên nhà cao tầng, khôi phục dáng vẻ ngày xưa.” Giang Khải không nói gì thêm, mỉm cười.
“Đúng rồi, thành thị số 041 có một sân chơi, nếu có thể giữ lại thì lần sau ngươi mời ta đi chơi?” Đường Thái Ngưng quay đầu, nhìn về phía Giang Khải.
Giang Khải mỉm cười lắc đầu, “Tiểu đội trưởng Chu Tước cũng có sở thích này? Sân chơi?” Đường Thái Ngưng hừ lạnh một tiếng, “Ta thích gì, cần ngươi để ý? Ngươi chỉ cần nói ngươi mời hay không.” “Mời!” Giang Khải vừa cười vừa nói.
“Đây chính là ngươi nói!” Đường Thái Ngưng nói, “Đến lúc đó đừng có quỵt nợ.” “Không đâu.” Hai người im lặng một lát, Đường Thái Ngưng đột nhiên nói, “Tiếp theo ngươi có tính toán gì? Tiếp tục thu hồi càng nhiều thành thị sao?” Giang Khải lắc đầu, hít vào một hơi, “Thật ra, có thể chiến thắng người buông xuống kia cũng có thành phần đánh cược.” “Đã nhìn ra.” Giang Khải cau mày, nói, “Thật ra con người ta không thích cược.” “Điều này không nhìn ra…” Giang Khải cũng không biết phải giải thích như thế nào, đúng là hắn không thích cược, ít nhất lúc không cần cược thì hắn càng thích ổn thỏa hơn.” Đường Thái Ngưng nhìn Giang Khải một chút, nói, “Ta hiểu ý của ngươi, ngươi nói là lần chiến đấu này có thành phần may mắn, ngươi muốn tiếp tục tăng thực lực lên?” Giang Khải nhẹ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía mặt trời lặn phương xa, “Đúng vậy, ta quá yếu…” “Ngươi đừng nói câu này ra bên ngoài, cẩn thận bị người ta đánh.” Đường Thái Ngưng nói ra, nhưng ngược lại nàng không có ý muốn đánh Giang Khải, ngược lại vẻ mặt nghiêm túc cũng thở dài một hơi, “Đúng vậy, quá yếu…” Có lẽ chỉ có người đến được cấp bậc của Đường Thái Ngưng trở lên mới có thể trải nghiệm câu nói vừa rồi của Giang Khải, cũng không phải lời nói khiêm tốn gì mà chỉ nói một sự kiện thật.
Giang Khải phát hiện, thật ra nói chuyện với Đường Thái Ngưng rất thoải mái, phần lớn thời gian hắn không cần che giấu ý tưởng chân thật của mình, đối phương có thể nhanh chóng hiểu ý hắn.
“Ta dự định quay về Quỷ Tinh, tìm ra tài liệu Siêu phàm bát giai.” Giang Khải nói.
Đường Thái Ngưng cau mày, nói, “Nói đến về Quỷ Tinh, có chuyện ta phải nói với ngươi.” “Hả? Chuyện gì?” “Trước đó ngươi đã mở ra Thú tổ chi đô, mở ra con đường kết nối mười quốc gia, nhưng cuối cùng không chỉ kết nối mười quốc gia này, mà là 21 quốc gia!”