Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1307

topic

Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1307 :Tin đồn trên phố
Julie đang dựa vào sườn đất, hai tay nắm chặt thập tự giá không ngừng cầu nguyện, đột nhiên nghe thấy đại ca quay phim gọi nàng, hận không thể lộn nhào chạy tới.
“Cái gì? Giang Khải thắng? Điều này, điều này sao có thể!” “Ngươi không đi nhìn sao, ta đang quay chụp, ngươi nhanh đi xem xét tình huống của Giang Khải đi!” Julie thò đầu ra nhìn vào trong cái rãnh to kia, trong chốc lát bị xác nữ chém ngang lưng dọa giật mình, nhưng lúc nàng thấy Giang Khải nằm rạp trên mặt đất lại cắn răng một cái, vẫn nhảy xuống.
“Giang Khải!” Julie đỡ Giang Khải xoay người, gối đầu của hắn lên đùi của mình.
Đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc với Giang Khải ở khoảng cách gần như thế, lúc nàng thấy vết thương đếm không hết trên người Giang Khải, hốc mắt nóng lên.
Chiến Thần Hoa Hạ bất tử? Phía sau danh hiệu này là vô số vết thương!
Không biết vì sao bên tai Julie lại vang lên giọng Giang Khải.
“Ai ngăn cản ta, thần cản giết thần, Phật cản giết Phật!” “Vệ Ưng không thể chết vô ích, ta sẽ để các ngươi nợ máu trả bằng máu!” Hắn như một dũng sĩ vô cùng anh dũng, thẳng tiến không lùi, chưa từng lùi bước.
Julie run rẩy nhẹ vỗ về hai gò má Giang Khải, không biết bắt đầu từ lúc nào trong lòng nàng cũng bị nam nhân Hoa Hạ bất khuất này chinh phục.
Bây giờ, hắn chỉ thuộc về một mình mình.
“Xử lý vết thương cho hắn đi!” Đại ca quay phim gầm thét, cuối cùng đã đánh thức Julie đang mất hồn, bây giờ còn đang quay chụp, sợ rằng hành động vừa rồi của mình đã bị truyền bá ra ngoài…
Được rồi, mặc kệ nhiều như vậy, xử lý vết thương cho Giang Khải trước.

Lộ Tuấn vô lực dựa vào thành ghế.
Trận chiến này của Giang Khải quá nguy hiểm, cho tới bây giờ hắn ta mới phát hiện sau lưng của mình đã ướt đẫm.
Lộ Tuấn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, sau đó mở to mắt, mở ngăn kéo ra, nhìn một bức hình ở trong ngăn kéo.
Trong bức ảnh là tướng quân đang khoác vai Giang Khải, không biết hai người đang nói đùa điều gì, hai người lại thoải mái cười lớn.
Đây là hắn ta vụng trộm chụp lại, ngày thường tướng quân vẫn bận rộn nhiều việc, chỉ có lúc ở cạnh Giang Khải thì hắn ta mới nhẹ nhõm như thế.
Lộ Tuấn cầm bức ảnh nhìn một lúc lâu, mỉm cười, “Khải… Tốt, tướng quân không nhìn nhầm!” …
Đám người Julie đưa Giang Khải quay về doanh địa đại quân, Tô Noãn Noãn lập tức chữa trị thương thế giúp Giang Khải.
Thương tổn của Giang Khải rất nặng, nhưng điều kỳ quái là những thương thế rất nghiêm trọng đó lại xuất hiện dấu hiệu chuyển biến tốt.
Vài ngày sau, Giang Khải mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trong lều vải.
Trên người hắn quấn đầu băng vải nhưng băng vải đều rất sạch sẽ, chắc đã đổi thuốc.
Giang Anh nằm sấp cạnh giường ngủ thiếp đi, trên mặt nha đầu này còn có nước mắt, hiện tại đang ngủ say, xem ra mấy ngày nay rất lo lắng cho mình.
Giang Khải đau lòng vuốt tóc Giang Anh, đúng vào lúc này rìa lều vải lộ ra một cái đầu nhỏ.
Sau khi tiểu hỗn cầu phát hiện Giang Khải tỉnh lại, liền chui vào từ bên cạnh, nhảy đến trước ngực Giang Khải.
“Chi chi chi, chi chi chi!” Giang Khải nhìn dáng vẻ hoa chân múa tay của tiểu hỗn cầu, mỉm cười.
Nó đang vui vẻ vì Giang Khải đã tỉnh lại.
“Nói nhỏ chút, muội muội ta ngủ thiếp đi, đừng ầm ĩ đánh thức nàng.” Tiểu hỗn cầu nhẹ gật đầu, nhưng nhìn dáng vẻ của nó vẫn rất vui vẻ.
Lần này tiểu hỗn cầu không tiếp tục rời khỏi Giang Khải nữa.
Thật ra lần này Giang Khải có thể đánh bại người buông xuống không thể bỏ qua công lao của tiểu hỗn cầu, hơn nữa lúc ấy thương thế của Giang Khải nghiêm trọng, dù sao nơi này cũng là hiện thực, thương thế nghiêm trọng như vậy rất có thể để lại hậu di chứng, cũng may tiểu hỗn cầu dùng năng lực đặc thù của nó giúp Giang Khải xử lý vết thương nghiêm trọng trước tiên, lúc này Giang Khải mới có thể tỉnh lại nhanh như vậy.
Nhưng Giang Khải nhanh chóng lo lắng đến tiến triển của hành động.
Đúng vào lúc này, Viên Trụ, Hồ Ngôn, Nguyễn Ngữ và Tô Noãn Noãn đi đến.
“Khải, ngươi đã tỉnh?” Viên Trụ thấy Giang Khải lập tức bước nhanh tới.
Mấy người Hồ Ngôn cũng tăng tốc bước chân đi theo.
“Khải đội!” “Suỵt!” Giang Khải làm ra động tác im lặng, nháy mắt với mọi người, ý là đừng ầm ĩ đánh thức Giang Anh.
Giang Khải nhận ra thân thể của mình khôi phục không tệ, chậm rãi đứng dậy, cẩn thận ôm muội muội lên giường, đắp kín chăn.
Tô Noãn Noãn còn hơi lo lắng cho thương thế của Giang Khải, “Giang Khải, ngươi vẫn nên nghỉ ngơi chút nữa đi.” Giang Khải mỉm cười với Tô Noãn Noãn, “Ta không có việc gì, các ngươi vất vả…” Sau đó, Giang Khải lại nhìn về phía Viên Trụ, “Trụ Tử, tình hình chiến đấu thế nào?” “Chúng ta chuyển sang nơi khác trò chuyện.” Một hàng người đi tới một cái lều vải khác, Tô Noãn Noãn đỡ Giang Khải ngồi xuống giường, kiểm tra thương thế của Giang Khải một lúc.
“Vết thương khôi phục rất nhanh, càng tốt hơn mong muốn của ta, cứ theo xu thế này chắc sẽ không để lại mầm bệnh gì.” Mọi người nghe xong đều thở dài một hơi.